Chương 10: Kim Cương kinh (2)

Pháp Hiển nhìn về phía trang giấy, đầu ngón tay nàng chỉ đoạn cuối cùng ở phần cuối của Kim Cương Kinh, quyển kinh thư này, hắn sớm đã thuộc trong lòng, không cần nhìn cũng có thể tự nhiên niệm tụng.

Vì vậy, chuyển đổi tiếng Phạn thành tiếng Hán, chậm rãi nói.

"Nếu có người lấp đầy thế giới bằng vô số thất bảo và cất giữ nó để làm từ thiện. Nếu có thiện nam tử, thiện nữ nhân nào phát bồ đề tâm*2 cầm bộ kinh này, chịu đọc tụng cho dù chỉ bốn câu, và niệm cho người khác nghe, thì phúc lành kia. Diễn giả kia Vân như thế nào? Không lấy tướng, như bất động. Dùng cái gì cho nên?”

Bồ đề tâm*2 (菩提心): Tâm hướng về giác ngộ, một trong những thuật ngữ quan trọng của Đại thừa. Theo cách định nghĩa của Phật giáo Tây Tạng thì Bồ đề tâm có hai dạng: tương đối và tuyệt đối. Bồ đề tâm tuyệt đối chính là sự chứng ngộ được tính Không** của mọi hiện tượng. (**Không này là (空) là ‘không thực tế’, ‘trống rỗng’ chứ không phải ‘không có,…’)

"Tất cả hữu vi pháp*3, như bong bóng mộng ảo, như thật cũng như ảo, nên nhìn như vậy."

Pháp*3 (法): Là nội dung tâm thức, đối tượng của mọi quán chiếu, tư tưởng, sự phản ánh của sự vật lên tâm thức con người.

Giọng của hắn không nhanh không chậm, giống như tiếng trống chuông có vần điệu, có thể tiêu trừ những suy nghĩ phiền muộn, làm cho lòng người bình thản.

Hoa Thiên Ngộ nghe như rơi vào trong sương mù, mỗi chữ nàng đều biết, nhưng hợp lại một chỗ thì là cái quỷ gì?

Nàng im lặng với một khuôn mặt mơ hồ.

Pháp Hiển nhìn biểu tình sững sờ của nàng, bên miệng mang theo ý cười nhàn nhạt.

Nhìn thấy bên môi hắn cong lên, Hoa Thiên Ngộ bất mãn nói: "Có thể nói tiếng người không?”

Pháp Hiển lại dùng những lời dễ hiểu nhất giải thích: "Phật nói không cố chấp với tất cả mọi chuyện, tâm tình tịch lặng, như bất động, hết thảy hữu vi pháp, đều như bong bóng mộng ảo, hư ảo không thật, ảo sẽ tiêu tan, nên nhìn nó như vậy mới đúng.”

Lần này Hoa Thiên Ngộ nghe hiểu, nàng lộ ra ánh mắt khinh thường, tổng kết nói: "Chẳng phải là thế gian tất cả đều là hư vô, tất cả đều là hư ảo, kéo nhiều vô dụng như vậy làm gì.”

Pháp Hiển không vì nàng nói ra lời ngông cuồng mà lộ vẻ tức giận, ngược lại tán thưởng nói: "Thí chủ thông tuệ, nói đến cũng là như thế, thế gian muôn hình vạn trạng nhưng đều như mây khói thoảng qua, huyền sinh huyền*4 diệt.”

Huyền*4 (玄): huyền trong huyền quan trong Phật giáo.

Hoa Thiên Ngộ nhìn con ngươi thanh đạm xuất trần của hắn, hoài nghi nói: "Pháp sư thật sự cảm thấy vạn vật trên thế gian này đều là hư ảo?”

"Vạn vật đều từ nhân duyên mà lên, gặp duyên thì ứng, duyên tán thì lặng, cho nên Phật nói phàm tất cả tướng*5 đều là hư ảo.” Pháp Hiển nói một câu kinh Phật.

Tướng*5 (相): thuật ngữ Phật giáo, chỉ hình trạng bên ngoài sự vật.

Hoa Thiên Ngộ nghe đau não, nói chuyện cùng cao tăng thật là phí sức, nàng xoa huyệt thái dương, nói: "Vậy nếu đều là hư ảo, là không chân thật, vì sao còn muốn đi phổ độ chúng sinh?”

"Thí chủ lấy tướng rồi.”

Pháp Hiển khẽ lắc đầu, nói: "Lời này cũng không phải nói thế gian không chân thật, mà là dựa vào tâm giác ngộ mà rời khỏi chấp nhất đối với tất cả cảnh giới vọng tưởng.”

“Phàm là tất cả thứ tướng, đều cần coi nó là hư ảo, chỉ cần không chấp nhất nó, sẽ sinh ra trí tuệ, hiểu rõ được tất cả sự vật thực tướng."

"Mục đích của nó là mở ra như trí tuệ, ý là không nên mê hoặc biểu tượng, phải thông qua biểu tượng nhìn thấy bản chất..."

Ngữ khí của Hoa Thiên Ngộ bất giác tăng lên, quyết đoán cắt đứt lời tiếp theo hắn còn chưa nói xong: "Ngừng, đại sư, ta phục ngươi!”

Nàng cảm giác trong lòng nghẹn một ngụm máu già.

Nàng không nên cố ý gây sự, nếu thật sự tranh luận, nàng đúng là nói không thắng hòa thượng niệm kinh Phật mười mấy năm này.

Biểu tình khϊếp sợ lại lộn xộn của nàng khiến Pháp Hiển lắc đầu bật cười.

Lời hắn nói cũng chỉ là Phật pháp cơ bản nhất, có lẽ đối với người chưa từng tiếp xúc với Phật pháp sẽ cảm thấy kinh ngạc, nhưng thật ra cũng không đáng nhắc tới.

“Thí chủ còn chỗ nào muốn giải không?”

Hoa Thiên Ngộ cười giả nói: “Không còn nữa.”

Vì không để lộ lộ thêm sự dốt nát của mình, nàng chuẩn bị rút lui, liền tìm cớ nói: “Đêm đã khuya, ta không quấy rầy pháp sư nữa.”

Hoa Thiên Ngộ đứng lên, vỗ vỗ cát trên người, trở về lều trướng của mình ngủ.

Không biết có phải do vừa rồi nghe lão hòa thượng niệm kinh không mà hôm nay nàng lại ngủ vô cùng nhanh, không quá nửa khắc đã ngủ thϊếp đi.