Chương 26: Chân tướng

Có lẽ vì trong lòng có quỷ, Dư Tích vô cùng phối hợp.

Một đêm này hết sức hài hòa.

Tử ©υиɠ bị bắn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, Dư Tịch mệt đến hôn mê, Âu Dương Hàn vốn định tìm món đồ lấp kín, nhưng thật sự không có thứ gì phù hợp, nghĩ nghĩ, lại cắm đồ của mình vào.

Hoàn mỹ!

Buổi sáng, thời điểm thấy hai người cùng xuống, Mai Nhược vô cùng khϊếp sợ.

Thằng nhóc Âu Dương Hàn này vào bằng cách nhà? Hệ thống an ninh ở đây thậm chí có thể so với cấp quốc gia.

Âu Dương Phi Vũ hừ một tiếng: "Chuyện trèo tường bò cửa sổ là nghề của nó, mấy thứ kia có thể cản được nó sao!"

Âu Dương Hàn: Nói cứ như con là ăn trộm vậy, con rõ ràng là sát thủ được không!

Từ đó, Âu Dương Hàn ở lại đây, ban ngày đi làm, buổi tối về đùa giỡn Dư Tích, cuộc sống vô cùng tự tại.

Dư Tích thì không được tự nhiên, mỗi ngày bị tên ác ma kia trêu chọc, cơm cũng không thể ăn bình thường.

Mai Nhược thấy đứa con mình nhà mình nỗ lực như thế, chỉ đành mở một mắt nhắm một mắt.

Mãi đến một đêm khuya, di động của cô nhận được một tin nhắn: Anh muốn mời em ra ngoài một lát. Là tin nhắn của An Quyền.

Cô lén nhìn Âu Dương Hàn đang nghiêm túc làm việc ở bàn bên cạnh, sợ tới run rẩy.

"Không được, ông xã em sẽ nổi giận!"

"Ba ngày sau ở ghế đá vườn trường đại học, chờ em."

An Quyền trả lời như vậy.

Dư Tích cảm thấy bản thân điên rồi, dám ngược gió gây án, là vì mấy ngày nay Âu Dương Hàn đối tốt với cô quá sao?

Dư Tích lấy cớ tới bệnh viện bảo tài xế đưa cô đi, mấy hôm nay cơ thể cô quả thật không khỏe, cho nên đi xét nghiệm trước, sau đó từ cửa sau bệnh viên rời đi, bệnh viện này đúng lúc rất gần trường học của họ.

Đó là trường đại học tốt nhất thành phố này, cũng là trường đại học trọng điểm của quốc gia, khi ấy cô học ngành thiết kế, hàng ghế đá trong vườn trường kia chính là thánh địa hẹn hò lúc ấy của cô.

Qua mấy năm trường học dù sao cũng có thay đổi, nhân viên thay đổi, nhân vật thay đổi, kiến trúc cũng thay đổi.

Cô đã lâu không tới đây, chầm chậm đi dạo khiến người ta bồi hồi nhớ về quá khứ.

Hiện tại đang là kỳ nghỉ, trong trường dường như không một bóng người, cô nhìn bốn phía không thấy An Quyền đâu, đang định thúc giục, không ngờ lại ngửi thấy một mùi hương.

Dư Tích thừa nhận, cô thật ngốc, thế mà không nghĩ tới trường hợp An Quyền sẽ bắt cóc cô.

"Tại sao?" Cô hỏi.

An Quyền không hề ngược đãi cô, thậm chí còn cho cô ở biệt thự cao cấp, chi phí ăn mặc không hề thua kém trong nhà.

"Xin lỗi Tiểu Tích." An Quyền ngồi đối diện cô, dáng vẻ tiều tụy hơn hai năm trước rất nhiều, "Mấy năm nay Âu Dương Hàn không ngừng nhằm vào nhà ăn, cắt đứt mọi con đường làm ăn của nhà anh, ngay cả đơn hàng mấy hôm trước vốn dĩ đã có thể thuận lợi nhưng bất ngờ lại gặp cảnh sát biển trên biển. Em biết không, Âu Dương Hàn đang có tất cả chứng cứ về việc làm ăn của nhà anh, anh không thể để hắn giao cho cảnh sát!"

"Chờ tất cả trôi qua, anh ấy cũng sẽ không bỏ qua cho anh."

"Cho nên, anh cũng phải lấy được điểm yếu của hắn, kiềm chế hắn!"

Dư Tích lắc đầu, cô không ngốc, "Anh không đấu lại anh ấy."

"Nhưng mà Tiểu Tích," An Quyền nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô, "Anh sẽ không để bản thân thua hết."

"Anh ấy tại sao phải làm vậy với anh?" Dư Tích nhìn An Quyền chằm chằm, "Hàng hóa của anh, là gì?"

"Em nói xem, em yêu?" An Quyền tươi cười bệnh hoạn, "Đương nhiên là đồ có thể khiến em vui sướиɠ."

Dư Tích trừng mắt: "Anh buôn lậu ma túy?"

Tuy cô không hiểu, nhưng ba từng nói làm ăn buôn bán kiên quyết không được dính vào hai thứ là vũ khí và ma túy, đây là nguyên tắc làm người, người Trung Quốc sao có thể buôn bán ma túy hại đồng bào nước mình?

"Em biết không em yêu?" An Quyền nhấp ngụm rượu, "Khi còn học đại học, kỳ thật cô gái ngoan ngoãn hòa thuận lại xinh đẹp như em chính là người vợ anh đã xác định, mà anh cũng cần một gia tộc khác trong thành phố này hỗ trợ mở rộng thế lực của mình. Nhưng hình như ba em đã nhìn ra, cho nên ông ta mới đưa ảnh của em cho Âu Dương Hàn, hi vọng em gả cho hào môn. A, khi ấy anh còn nghĩ, thật kỳ lạ, nhà Âu Dương gia sao lại chấp nhận con dâu như vậy, rõ ràng không thể giúp gì cho việc làm ăn của họ, nhưng tại sao Âu Dương Hàn lại coi trọng em chứ? Lúc ấy anh rất buồn bực, nhưng hai năm trước khi gặp hắn anh liền biết đó là du͙© vọиɠ chiếm hữu bệnh hoạn, giống như dã thú coi trọng con mồi. Hắn ta yêu em..."

Dư Tích cả kinh.

"Nhưng bị hắn yêu rất vất vả! Dư Tích à, em có biết không, lúc ấy anh mạo hiểm tìm em thực chất đã phạm vào một sai lầm rất lớn. Hắn rất hiểu em, em không yêu anh, chưa từng yêu anh, nếu không thời điểm đó sao em có thể dễ dàng chia tay như vậy, cho nên em cảm thấy hổ thẹn với anh, sẽ giúp anh. Anh không biết Âu Dương Hàn làm sao biết được việc làm ăn buôn bán nhà anh có vấn đề, mấy năm nay hắn khiến gia đình anh chịu thiệt hại rất lớn. Ba anh bị chọc tức chết rồi, mẹ anh cả ngày chỉ biết lấy nước mắt rửa mặt, không bao lâu thì qua đời." An Quyền bật cười, "Chính là mấy ngày sau khi nhắn tin với em. Em được bảo vệ rất tốt, nhà Âu Dương không phải nơi ai cũng có thể xông vào."

Dư Tích cảm thấy lòng nói đau, đầu óc hỗn loạn.

"Nhưng mà Tiểu Tích, em biết không, những việc này mấy ngày nay anh cũng mới biết được."

Thấy sắc mặt Dư Tích ngày càng trắng bệch, An Quyền lẩm bẩm: "Lúc đó, anh thật lòng chúc phúc cho em."