Chương 25: Có tật giật mình chính là cảm giác này

Tay cô không ngừng run rẩy, nhặt rất nhiều lần cũng chưa thể nhặt điện thoại lên, nhìn thấy cái tên này, cô không thể kiềm chế nỗi sợ hãi trong lòng.

Lần trước vì gặp anh ấy mà bị dạy dỗ hai năm, cô thật sự không biết nếu để Âu Dương Hàn phát hiện anh ấy còn nhắn tin cho cô, hắn sẽ đối xử với cô thế nào.

Cô không còn cách nào khác, chỉ có thể ngồi trên giường điều chỉnh cảm xúc.

Đây là số điện thoại mới, ngoại trừ ba mẹ, ba mẹ chồng và Âu Dương Hàn thì không ai có, như vậy làm sao An Quyền biết được?

Qua một lát, cô nhặt di động lên, thấy lại có mấy tin nhắn mới.

"Tiểu Tích, anh biết không nên quấy rầy cuộc sống của em, nhưng hiện tại anh hết cách rồi."

"Bến tàu của anh không biết vì sao lại bị niêm phong, buôn bán giao dịch không được, hiện tại chỉ có bến tàu của ba em còn mở, cho nên anh muốn nhờ em xin sự giúp đỡ."

"Giúp anh một lần đi, mấy năm nay việc làm ăn của nhà anh không tốt, lô hàng này là hi vọng cuối cùng của nhà anh."

Đầu óc Dư Tích rất loạn, có nên giúp hay không? Có thể giúp hay không?

Từ nhỏ đến lớn cô chưa từng tiếp xúc với chuyện làm ăn, cũng không rõ tính toán trong đó.

Tin nhắn lại tới.

"Tiểu Tích..."

Nói thật lòng, khi đó An Quyền đối với cô rất tốt, hơn nữa thời điểm chia tay anh ấy chưa từng dây dưa, càng không oán hận.

Chỉ một cú điện thoại mà thôi, không sao!

Nghĩ vậy, cô liền cầm điện thoại gọi cho ba.

"Ba, con muốn nhờ ba giúp một việc."

"Ba biết nhà họ An không? Bọn họ gặp chút khó khăn."

"Con nợ An Quyền một ân tình. Bến tàu nhà họ bị niêm phong, muốn mượn dùng bến tàu nhà chúng ta một chút."

"Vâng, con biết, đây là nơi đầu sóng ngọn gió, nhưng con vẫn hi vọng ba giúp bọn họ một chút."

"Ba, mấy năm nay nợ anh ấy một ân tình, lòng con luôn bất an."

"Anh ấy... Là bạn trai cũ của con, ba biết mà."

"Vâng, chính là vấn đề đó."

"Vâng, cảm ơn ba, à ba đừng nói với Âu Dương Hàn, anh ấy biết sẽ tức giận."

"Vâng, con biết rồi, tạm biết ba."

Trả lời An Quyền, xóa tất cả tin nhắn và lịch sử trò chuyện, cô mới thở phào nhẹ nhõm, nằm trên giường, dù thế nào cũng không ngủ được.

Có tật giật mình chính là cảm giác này.

Mơ mơ màng màng tới nửa đêm, cô mới hơi buồn ngủ.

Bỗng ngoài cửa sổ có tiếng động, tiếp theo đó màn che bị gió thổi bay.

Cô cảm thấy hơi lạnh.

Một bên nệm bị đè xuống, cô đang muốn hét lên, miệng lập tức bị bịt kín.

"Nhỏ tiếng một chút, em muốn mọi người vây xem em bị thao thế nào sao?"

Giọng nói quen thuộc, tâm trạng cô vừa thả lỏng lần nữa căng thẳng trở lại: Anh ấy biết gì rồi sao?

"Nghĩ gì thế, chuyên tâm một chút." Người đàn ông bên cạnh có vẻ gấp gáp.

Ngón tay thô ráp kí©h thí©ɧ âm đế của cô, hoa huyệt mẫn cảm rất nhanh đã ra nước.

Hắn vội kéo qυầи ɭóŧ cô xuống, lại xoa mấy cái.

Bàn tay còn lại xoa bóp đầṳ ѵú của cô.

"Sao anh lại tới đây?" Dư Tích cố nhịn tiếng rêи ɾỉ, thấp thỏm hỏi.

"Em nói xem!" Người đàn ông cũng không còn kiên nhẫn, đỡ lấy côn thích nhắm ngay hoa huyệt cắm xuống, huyệt đạo ướŧ áŧ chặt khít khiến hắn sảng khoái hừ một tiếng, "Chọc giận xong không giúp ông ấy hạ hỏa, em định đền bù thế nào!"

Nghe tiếng thở hổn hển của người đàn ông, tâm trạng Dư Tích dần thả lỏng.

Tiểu huyệt đã lâu không bị căng ra, hiện tại có chút không kịp thích ứng.

Lần này, Âu Dương Hàn thế mà chờ cô thích ứng mới chậm rãi luật động.

Chỉ vài cái đã đi vào tử ©υиɠ kiều nộn, âʍ đa͙σ chặt khít mỗi lần bị thao đều khiến người đàn ông sảng khoái tới tận trời.

"Ưʍ..." Dư Tích đong đưa theo, một tay Âu Dương Hàn cố định vòng eo cô, tay còn lại đỡ lấy gương mặt nhỏ bé lộn xộn của cô, hôn lên.

Dư Tích bị hôn đến mơ màng, hắn rất ít khi hôn cô...

Côn ŧᏂịŧ thô to ra ra vào vào tủ cung, cô bị cắm đến muốn rêи ɾỉ, nhưng nghĩ đây không phải nhà mình nên phải cố kiềm nén.

Ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào thân thể mềm mại phấn nộn của cô.

Khuôn mặt trắng nõn, tóc dài tán loạn...

Nơi tư mật xinh đẹp đang có côn ŧᏂịŧ cắm vào.

Người phụ nữ này, trong ngoài đều thuộc về hắn.