Chương 13: Đang Nghĩ Rằng Tại Sao Anh Lại Đẹp Trai Như Vậy?

"Bạch ca ca"

Lưu Dĩnh Tang dung mạo như hoa, đeo cặp kính cận tròn làm gương mặt như học sinh mới ra trường, ngây thơ non nớt đáng yêu vô cùng. Cô đi tự nhiên vào sảnh sa hoa, đã thấy Bạch Tử Phong đứng ở cửa thang máy, liền lập tức đi đến ôm một cái, thơm thơm một cái vô cùng tự nhiên mà không để ý đến người đàn ông nào đó cả người đang cứng ngắc, vật kia không có tiền đồ cũng đứng lên!

Bạch Tử Phong ánh mắt tối sầm, kéo eo Lưu Dĩnh Tang đi vào thang máy. Vật nhỏ đáng chết, liền thơm thơm một cái cũng đã làm hắn có phản ứng.

"Bé cưng, đến đây sao không bảo anh đi đón, lại tự ý chạy xe đến"

Bạch Tử Phong là thanh mai trúc mã của Lưu Dĩnh Tang, lớn hơn cô hai tuổi nhưng hoàn toàn đối xử với cô như một đứa trẻ. Nhớ lại cái ngày Lưu Dĩnh Tang một mực muốn đi học lái xe, Bạch Tử Phong đã biểu hiện rất rõ thái độ không đồng ý của hắn. Nhưng cô một chút cũng không quan tâm, luôn rình vào những ngày hắn đi đến công ty mà bảo Triệu Chí Dương đưa đến trường đua xe, tự học một tháng rồi lấy bằng lái.

Mà cũng thật sự là, khi cô lấy được bằng lái xe rồi hắn còn không biết. Thế nên sau khi biết, hắn đã cấp tốc giấu bằng lái xe của cô đi, nhất quyết không cho cô đυ.ng vào xe hơi, một mực khăng khăng thua một tài xế về cho cô.

Nghe thì có vẻ vô lí, nhưng nếu Lưu Dĩnh Tang không lái xe mà đâm vào gốc cây, suýt nữa thì bị hủy dung thì Bạch Tử Phong cũng không gay gắt thế làm gì. Lưu Dĩnh Tang là bảo bối của cả gia tộc, không nghĩ đến cảnh cô bị tai nạn thì sẽ như thế nào?

Lưu Dĩnh Tang nhanh nhảu cãi lại "Dù sao cũng chỉ có một quãng đường, anh lo cái gì chứ?" Từ tổng công ty đến đây cũng chưa tới mười phút, hắn lo gì chứ?

Bạch Tử Phong điểm lên cái mũi nhỏ nhắn thanh toát của cô một cái đầy cưng chiều, "Em đó... anh là lo lắng cho vật nhỏ như em ra đường bị người ta bắt nạt mà"

Lưu Dĩnh Tang cười hì hì đầy ngọt ngào đáng yêu làm Bạch Tử Phong không nhịn được mà bắt lấy cái cằm phấn nộn, một phát hôn xuống cái môi đỏ mọng.

Lưu Dĩnh Tang ngoại trừ lúc quay phim thì ra ngoài đường không bao giờ trang điểm. Cô thừa hưởng thì sắc đẹp thanh thoát của mẹ và vẻ yêu nghiệt của ba nên mang một sắc đẹp vô cùng hút hồn người. Làn môi đỏ mọng không son đầy mùi vị thanh mát làm biết bao nam nhân say mê.

Lưỡi hắn như một con rắn nhỏ trườn vào trong khoang miệng càn quyết hết mật ngọt, mυ"ŧ vào cái lưỡi nhỏ đang cố gắng trốn tránh rụt rè đáng yêu. Tiếng 'Chậc chậc' tạo ra không khí hết sức có ý tứ, hai người say mê trao đổi nước bọt. Lại nghe tiếng 'tinh' một cái của thang máy, Bạch Tử Phong biết người trong lòng da mặt mỏng, liền buông tha cho cô. Nhìn làn da đỏ hồng khả ái lại nhìn xuống cái miệng nhỏ nhắn bị hôn cho sưng đỏ giờ phút này đang hít lấy hít để không khí, chợt cảm thấy tâm can mềm nhũn. Lại cúi đầu xuống hôn một cái thậy kêu, người trong lòng da mặt lập tức đỏ bừng, đánh nhẹ vào l*иg ngực rắn chắc của hắn một cái.

Bạch Tử Phong mỉm cười đầy yêu chiều, cầm tay cô dắt vào phòng làm việc của mình.

Lưu Dĩnh Tang thăm dò phòng làm việc của hắn, vô cùng giản dị huyền bí như con người hắn vậy. Chợt cô nhớ lại, mọi thứ từ cái bàn làm việc đến bàn uống nước, từ cái giá sách cho đến cái cửa phòng đều sắp xếp đúng theo phong cách của cô. Lại nhìn đến người đàn ông đang hứng khởi đi ra tủ lạnh lấy nước ngọt kia, mật ngọt như rót đầy vào lòng.

Nam nhân này yêu cô như vậy...

Xong ánh mắt cô lại lộ ra vài phần mờ mịt, Bạch Tử Phong kiếp trước là bị Lữ Mặc Quân gϊếŧ chết, cũng không hẳn vậy. Đáng ra người chết nên là cô, nhưng hắn vì bảo vệ cô nên trúng một phát đạn vào giữa ngực xong rơi xuống vực thẳm đầy cá sâu đông như kiến, khẳng định rơi xuống đến xác cũng không còn. Đau đớn như vậy, hắn lại vì cô mà chịu đựng.

Bạch Tử Phong là mùa đông nhưng ấm áp như mùa xuân. Hương vị gió bao quanh như mùa hè trong cuộc đời của Lưu Dĩnh Tang. Nam nhân này, không cần làm gì lại khiến cô yêu nhiều như vậy.

''Nghĩ gì mà ngẩn ngơ vậy?"

Bạch Tử Phong mở chocolate dạng lon, như có như không cắm ống hút để xuống trước mặt cô, bộ mặt điển trai giờ phút này nhu hòa vô cùng.

Lưu Dĩnh Tang lắc đầu ra vẻ không có chuyện gì to tát:

"Chỉ đang thắc mắc rằng tại sao anh lại đẹp trai như vậy"

"Vậy sao?" Trên thế giới này, người duy nhất có tư cách khen hắn đẹp trai chỉ có duy nhất một mình cô, "Thế nhưng gương mặt này chỉ dành cho mình em ngắm thôi"

Mặt Lưu Dĩnh Tang lập tức đỏ lên.

Lưu Dĩnh Tang: Tên yêu nghiệt này mồm mép thật dẻo...

Hết chương 13