Chương 3: Anh Hai Ra Trận

"Từ giờ chúng ta cắt đứt quan hệ" Nói xong Cao Tôn Hàm đi thẳng ra ngoài. Còn sập cửa rõ là gợi đòn.

Mặc Nghiên Hy bĩu môi rồi cười rất tươi, cắt đứt quan hệ, cuối cùng cũng cắt đứt quan hệ rồi. Cô muốn mở tiệc ăn mừng.

"Bạn...bạn trai?" Mặc Nghiên Thành đang ăn táo lập tức miếng táo rơi ra, quả táo trên tay cũng rơi xuống đất. Bạn anh và em gái anh là một đôi?

"Từ khi nào? Từ khi nào hả? Các người, các người lừa dối tôi. Các người vụиɠ ŧяộʍ sau lưng tôi. Các người có còn coi tôi là bạn thân, là anh trai nữa không? A! Trái tim nhỏ bé của tôi, bị các người giày xéo. Tôi ghét các người. Tôi không muốn nhìn thấy mặt các người nữa, mau đi đi, mau đi khuất khỏi mắt tôi." Không thể chịu nổi cú sốc em gái yêu quý có bạn trai, Mặc Nghiên Thành ôm ngực hét lên rồi chạy lên phòng. Lên đến tầng trên còn quay đầu lại lườm hai người Trạch Vũ và Mặc Nghiên Hy.

Trạch Vũ và Mặc Nghiên Hy bị phát ngôn của Mặc Nghiên Thành làm cho chết đứng? Cái gì mà vụиɠ ŧяộʍ? Cái gì mà lừa dối? Cái gì mà giày xéo trái tim nhỏ bé? Hắn diễn có bị sâu quá không?

"A, anh Trạch Vũ, vừa nãy xin lỗi anh. Chưa hỏi ý kiến đã nhận anh làm bạn trai. Thật xin lỗi, lúc ấy em thiếu suy nghĩ quá. Còn anh Thành anh đừng quan tâm, đôi lúc anh ấy hơi con gái. Haha, tạm biệt em đi học" Mặc Nghiên Hy nói xong liền chạy đi. Xấu hổ chết mất!

Trạch Vũ nhìn lên tầng trên, lại nhìn ra cửa. Nhìn đi nhìn lại. Anh phì cười, em gái Mặc cũng thật dễ thương. Còn bạn Mặc, sao không đi học điện ảnh luôn đi?

Tin tức loan thật nhanh, trên group trường đã tràn ngập tin "Mặc Nghiên Hy có bạn trai" hay "Mặc Nghiên Hy cắt đứt quan hệ với Cao Tôn Hàm" hay "Tình bạn rạn nứt"....

"Bạn học Mặc... cái này, chiều nay sau khi tan học chúng ta đi chơi nhé?" Một bạn nam sinh lớp bên mạnh dạn tiến tới làm quen. Mặc Nghiên Hy không còn Cao Tôn Hàm, như là một bông hoa đang độ nở rực rỡ.

"Xin lỗi, tôi bận rồi" Mặc Nghiên Hy từ chối thẳng thừng. Cô còn phải về chơi với anh trai và "bạn trai"

"Uy, người ta có bạn trai rồi còn rủ rê"

"Chậc, tiếc cho anh chàng đẹp trai lớp bên"

...

"Cắt đứt quan hệ cũng tốt, nhưng mà bạn trai chị ta là ai? Chắc không phải là ông lão già khú nào đó chứ?" Mạch Tử Ly đặt điện thoại xuống, bắt đầu suy diễn.

"Chắc vậy đó, haha"

"Làm sao mà bằng Tử Ly nhà ta được. Có người yêu đẹp trai lại gia thế tốt"

Mạch Tử Ly được nịnh phổng cả mũi. Chị ta làm sao mà so được với cô. Thua xa cô a!

"Nhắc mới nhớ, sao không thấy Tôn Hàm qua đây nhỉ? Đã sang tiết thứ tư rồi. Không được, tớ đi tìm Tôn Hàm, bai bai" Mạch Tử Ly chạy đến lớp Cao Tôn Hàm.

Cao Tôn Hàm hôm nay nằm ra bàn, không thèm nhúc nhích. Thỉnh thoảng hắn lại phóng ánh mắt uất hận về phía Mặc Nghiên Hy. Cậu ta vừa mất một người bạn thế mà chẳng thèm buồn, lại đi vui vẻ cười cười nói nói. Đáng ghét.

"Anh Tôn Hàm" Mạch Tử Ly đứng ngoài, phát hiện Cao Tôn Hàm thỉnh thoảng lại nhìn Mạc Nghiên Hy. Tức giận lên tiếng.

"Hôm nay anh mệt, không đi chơi" Nói xong Cao Tôn Hàm nhắm mắt ngủ.

"Chị Nghiên Hy, anh Tôn Hàm bị sao vậy?" Mạch Tử Ly chạy tới định nắm tay Mặc Nghiên Hy hỏi han. Cô là đang muốn chọc vào tình bạn rạn nứt. Cô không tin Mặc Nghiên Hy thích Cao Tôn Hàm như vậy mà lại không đau.

"Học muội Mạch, chúng ta không thân tới mức có thể nắm tay, mong lần sau học muội Mạch chú ý. Bạn học Cao vừa nói bạn mệt, chẳng lẽ học muội Mạch không nghe thấy?" Mặc Nghiên Hy nhấc tay lên tránh không bị người ta nắm. Học muội muốn gợϊ ȶìиᏂ bạn rạn nứt. Chị đây tiếp hết.

Một câu nói của Mặc Nghiên Hy làm mấy người gần đó lao xao.

"Học muội Mạch có vấn đề về tai sao?"

"Ây~ Cái vụ này buồn nha~"

"Chậc, tiếc cho một nữ sinh xinh đẹp"

...

Mạch Tử Ly đen mặt, định quay lại Cao Tôn Hàm ủy khuất. Vậy mà hắn đã lăn ra ngủ ngon lành.

"Tai tôi rất tốt, có thể nghe rõ. Mấy người im miệng cho tôi" Mạch Tử Ly nói xong, uất hận rời đi.

"Học muội này bị thiếu đòn sao?"

"Do mấy người nói người ta có vấn đề về tai, người ta đương nhiên tức giận"

...

Giờ tan học, không hiểu vì sao rất nhiều học sinh nữ đứng tụm lại ở cổng trường.

Mặc Nghiên Hy cũng tò mò, chen lấn vào hóng hớt. Chen qua hàng người đông đúc, cô chết sững.

Trạch Vũ, là Trạch Vũ. Anh mặc chiếc áo sơ mi trắng cùng quần âu, đi đôi giày thể thao trắng. Đứng dựa vào chiếc xe màu bạc mượn của Mặc Nghiên Thành. Lại còn đeo đôi kính đen, thỉnh thoảng còn vuốt tóc. Soái ca cool ngầu là đây.

Khóe môi Mặc Nghiên Hy giật giật định đi khoe nhan sắc, bán dáng sao?

Nhìn thấy Mặc Nghiên Hy, Trạch Vũ bỏ kính xuống, không quên vuốt tóc lần nữa.

Nữ sinh xung quanh được dịp ngượng ngùng, xấu hổ, hú hét...

"Em gái Mặc, chúng ta về thôi" Trạch Vũ tiêu soái bước đến gần Mặc Nghiên Hy.

"Cái gì đây? Đừng nói đây là bạn trai trong truyền thuyết của Mặc Nghiên Hy nhé?"

"Chúa ơi, người đâu mà soái dễ sợ à"

"Đẹp đôi, quả là đẹp đôi, mấy mẹ bớt sân si đi. Người ta có bạn gái rồi nhé!"

...

Mặc Nghiên Hy nghe tiếng, xấu hổ quá vội vội vàng vàng chui vào trong xe.

Trạch Vũ còn quay đầu lại vẫy tay chào các bạn nữ sinh. Soái ca thân thiện là đây.

"Anh Trạch Vũ, sao lại tới đón em?" Mặc Nghiên Hy nghi ngờ hỏi. Người này chắc chắn có âm mưu, đừng nói là đến đón cô rồi đem đi bán nhé?

"À, tối nay anh định làm tiệc nướng ngoài trời để xin lỗi Thành chuyện lúc sáng" Trạch Vũ lái xe tới khu trung tâm thương mại. Anh có lỗi với Mặc Nghiên Thành, thật sự có lỗi.

Mặc Nghiên Hy đột nhiên im lặng, hai má hồng hồng. Chuyện lúc sáng? Có phải là chuyện bạn trai không? Xấu hổ chết mất!

"Tới nơi rồi, đi mua đồ thôi"

Mặc Nghiên Hy mở cửa xe bước xuống. Nhanh chóng đuổi kịp Trạch Vũ.

"Anh Trạch Vũ này, chuyện lúc sáng. Em nghĩ không cần phải mở tiệc để xin lỗi đâu. Cứ trực tiếp giải thích với anh Thành là xong"

"Không thể được. Hai chiếc áo đó là hai chiếc áo yêu thích của Thành. Nó không dễ dàng tha thứ đâu" Trạch Vũ lấy xe đẩy hàng rồi đi về phía hàng rau củ.

"Hai chiếc áo? Chiếc áo nào cơ?" Mặc Nghiên Hy ngơ ngác, thế không phải là chuyện bạn trai à?

"Là một chiếc áo có in hình Conan có chữ kí của Aoyama. Còn một chiếc in hình siêu nhân cũng có chữ kí của tác giả. Sáng nay lúc xếp tiếp đồ, anh thấy nó trong vali của mình, lúc ở bên kia Thành nó để nhờ. Anh định đem sang phòng nó, nhưng ra đến cửa phòng anh vấp hai chân vào nhau rồi ngã, anh lỡ làm rách mất rồi" Trạch Vũ thở dài, kể lại câu truyện hai chiếc áo bị rách.

Mặc Nghiên Hy khóe miệng lại giật giật, Trạch Vũ à, anh bao nhiêu tuổi rồi mà còn đi đứng hấp tấp hai chân vấp vào nhau?

Còn nữa, anh hai, Conan thì bỏ qua đi, anh lại thích siêu nhân sao? Tại sao lại đi thích mấy người mặc đồ lót bên ngoài, tại sao lại đi thích mấy người biến hình một cách chậm chạp để yêu quái có thời gian trang điểm thế?

Mà thôi, người ta có câu "Sỉ nhục sở thích của người khác không nâng cao đẳng cấp của bạn" Cô vẫn là nên mặc kệ anh hai a.

...

"Anh hai, xuống vườn ăn thịt nướng thôi" Mặc Nghiên Hy đứng ngoài, nói vọng vào trong.

"Em đi đi, em lừa dối tôi. Tôi không muốn nhìn thấy em. Mà khoan..." Mặc Nghiên Thành bật dậy mở tung cửa "Em bảo là cái gì ở vườn?"

"Thịt nướng, rau củ quả, và nhiều thứ khác"

"Đi mau thôi, kẻo thịt nguội lại mất ngon" Mặc Nghiên Thành nghe tới thịt nướng là thay đổi thái độ ngay. Anh chính là tín đồ thịt nướng.

Sân vườn được người làm dọn dẹp sạch sẽ và kê bàn cùng bếp than hiện đại. Xung quanh giăng bóng đèn đủ màu sắc. Mặc dù hoàn hảo đến đâu vẫn làm Mặc Nghiên Thành nổi cáu.

"Mời tôi xuống ăn thịt nướng? Mà thịt vẫn chưa nướng, tôi ăn cái gì đây?"

"À thì, mời anh xuống nướng đó, anh Trạch Vũ không biết nướng" Mặc Nghiên Hy cười trừ.

"Anh cũng có biết nướng đâu" Mặc Nghiên Thành nhún vai tỉnh bơ trả lời.

Trên trán Mặc Nghiên Hy hiện ba vạch đen. Hay lắm, hay lắm, cuối cùng vẫn là để cô phải đυ.ng tay.

"Được rồi, để em nướng"

Mặc Nghiên Thành giật mình, miệng há hốc, mắt trợn lên nhìn Mặc Nghiên Hy.

"Em... em.... gái, em....em vừa .... vừa...nói gì cơ?"

"Được rồi, để em nướng"

"Đức thánh chúa trời ơi, hãy cứu rỗi linh hồn con. Em gái con muốn nướng thịt, à không đốt thịt. Thịt nướng của con, thịt nướng của con" Mặc Nghiên Thành quỳ rạp trên mặt đất, ôm đầu kêu lên.

Mặc Nghiên Hy đen mặt, cô đây sống tự lập từ nhỏ nhé. Nấu ăn chỉ là chuyện thường của huyện. Đợi đó đi, cô sẽ cho anh ta ăn món thịt nướng ngon nhất thế gian.

"Yên tâm đi, em sẽ cho anh ăn món thịt nướng ngon nhất thế gian"

Nói xong Mặc Nghiên Hy đem thịt đi nướng.

Mấy phút sau, đem ra được một miếng thịt nướng vàng ruộm, thơm phức. Cô cuốn cùng rau, chấm nước tương, đưa cho Mặc Nghiên Thành.

Mặc Nghiên Thành bị hương thơm ấy quyến rũ, thèm đến chảy cả nướng miếng. Anh nhanh chóng cắn một miếng, vị ngọt vị giòn của thịt đằm với các gia vị quyện cùng vị thanh mát của rau. Hương vị tuyệt hảo ấy lan tỏa cả khoang miệng. Mặc Nghiên Thành nhanh chóng ăn hết miếng thịt. Hắn bị mê hoặc rồi!

"Đúng là món thịt nướng ngon nhất thế gian. Ôi, cuộc đời thật đẹp sao, thịt nướng thật hoàn hảo làm sao" Mặc Nghiên Thành mỉm cười mãn nguyện.

"Ngon vậy sao?" Trạch Vũ cũng tò mò, rất muốn thử một miếng.

"Ông mà ăn một miếng là nhớ đến tận lúc chết đó. Em gái học nướng thịt từ bao giờ thế?" Mặc Nghiên Thành ngạc nhiên nha, em gái hắn cũng có lúc tài giỏi vậy sao? Hắn chỉ từng biết em gái là cái "bình hoa", cái gì cũng không biết, chỉ biết suốt ngày chạy theo tên họ Cao.

"À, em mới học trên mạng lúc chiều" Mặc Nghiên Hy thản nhiên trả lời. Cô biết thân chủ này là cái thứ bình hoa di động, cô không nên gây chuyện để người ta nghi ngờ a.

"Cái khỉ gì vậy? Mới học trên mạng lúc chiều mà lại làm ngon như vậy? Người như em còn làm được, anh không tin anh không làm được" Mặc Nghiên Thành bật dậy chạy đến cạnh Mặc Nghiên Hy đòi nướng thịt.

"Thành à, hay là thôi đi. Cứ để em ấy nướng cho. Tôi sợ tiền của tôi mất oan" Trạch Vũ lạ gì cái tính phá hoại của Mặc Nghiên Thành, cứ vào bếp là đυ.ng đâu hỏng đó. Tiền của anh, thịt của anh, sắp bay mất rồi.

Mặc Nghiên Thành nhất quyết làm. Mặc Nghiên Hy đứng bên cạnh chỉ dạy tận tình.

Có điều, cố gắng thế nào thì miếng thịt vẫn đen thui.

Mặc Nghiên Hy chán nản, định đuổi Mặc Nghiên Thành ra. Nhưng anh nhất quyết không chịu.

Kết quả, năm gói thịt loại thượng hạng liền biến thành một thùng thịt than.

Chiếc áo trắng của Mặc Nghiên Thành dính toàn bụi than còn bị cháy một góc, mặt thì lấm lem. Chỉ thiếu điều cầm thêm cái bắt sứt. Là có thể ra ngoài ăn xin rồi.

Trạch Vũ nước mắt chảy ngược vào tim, đau lòng nhìn thùng rác đựng đầy thịt cháy. Tiền của anh, thịt của anh. Thật xót xa. Anh thề từ giờ sẽ không bao giờ chuộc lỗi bằng đồ ăn nữa.

Cuối cùng, ba người lại đưa nhau ra nhà hàng ăn thịt nướng.

Thật không may lại gặp gia đình nhà Cao Tôn Hàm cùng Mạch Tử Ly ở nhà hàng đó.

"Cái thứ mặt dày, nhìn thấy ghét" Mặc Nghiên Thành liếc xéo Cao Tôn Hàm.

Sau khi gọi thịt lên, Mặc Nghiên Hy một mình nướng hết. Nhưng cô chỉ ăn được có năm miếng. Còn lại đều bị Mặc Nghiên Thành và Trạch Vũ ăn sạch.

Mặc Nghiên Hy cũng đã giải thích vụ bạn trai. Mặc Nghiên Thành cười hì hì nói không sao.

"Thành này, hai cái áo ông để nhờ ở vali của tôi ấy. Tôi lỡ làm rách mất rồi. Nhưng tôi hứa sẽ mua đền ông hai cái khác và còn xin lại chữ kí giúp ông" Trạch Vũ ái ngại nói.

"Cái gì?" Mặc Nghiên Thành trợn mắt quát.

"Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý. Tôi hứa sẽ đền trả ông mà"

"Ông... ông, cái thứ khốn nạn cái thứ hậu đậu nhà ông. Áo của tôi, hai cục cưng của tôi. Tôi còn không dám mặc mà ông lại làm rách. Hai cục cưng của anh, hai em đã chịu khổ rồi" Mặc Nghiên Thành đau xót không thôi, hôm nay là ngày quỷ gì vậy chứ? Đen đủi đủ đường. Đức chúa trời trên cao hãy cứu rỗi linh hồn con.

Nỗi tức áo rách cộng thêm nỗi tức em gái bị xô ngã. Mặc Nghiên Thành quyết định: Giận cá chém thớt. À không, giận cá giận thớt chém thớt.

Đem mọi tức giận đổ lên Cao Tôn Hàm.