Chương 19: Quà Sinh Nhật Muộn Từ "Người Đẹp"

Đột nhiên điện sáng lên.

Mọi người cùng ùa ra.

"Chúc mừng sinh nhật Hy Hy"

Bất ngờ một phen, Mặc Nghiên Hy quên cả khóc. Đôi mắt xinh đẹp đẫm nước mở to, ngắm nhìn mọi thứ xung quanh. Ảnh của cô, ảnh cô và Trạch Vũ chụp chung, ảnh cô chụp cùng mọi người đều được treo lên dây. Có hàng chữ "Chúc mừng sinh nhật" bằng bóng bay, có dây bóng nháy, có mấy sợi dây ónh ánh đang đung đưa, có người cô yêu, có gia đình cô thương, có bạn bè cô quý...

Mọi người tổ chức sinh nhật bất ngờ cho cô.

Mặc Nghiên Hy vừa nấc vừa cười nói "Cảm ơn mọi người"

Trạch Vũ lau nước mắt cho người yêu, cưng nựng xoa má. Nhẹ nhàng nói "Sinh nhật vui vẻ, bé yêu"

"Happy birthday to you, happy birthday to you..." Mặc Nghiên Thành vừa hát vừa đẩy xe trở chiếc bánh gato 5 tầng ra.

Mặc Nghiên Hy thích thú vỗ tay, vừa vỗ vừa hát theo Mặc Nghiên Thành. Mọi người xung quanh cũng hát theo, chúc mừng sinh nhật cô tiểu thư nhỏ của nhà họ Mặc.

Mặc Nghiên Hy thổi nến, rồi tự tay cắt bánh. Sau đó thì liên tục nhận quà.

Lần sinh nhật này, ông bà Mặc bỏ công việc về ăn sinh nhật trưởng thành của con gái.

Ông bà Trạch đang đi du lịch cũng bị con trai gọi về sinh nhật "con dâu"

Đến lúc này Khúc Giai Uyển mới mò vào đến sảnh chính. Một tay cầm đôi giày cao, một tay vừa chống đầu gối vừa thở gấp.

"Con nhỏ này, người thì bé mà nhanh như sóc. Làm chị đây mệt muốn chết"

"Ấy, sao không ở trên xe mà chạy theo làm gì?" Mặc Nghiên Hy đưa cốc nước cho bạn.

"Chị đây còn không phải sợ cô vì lo cho trai mà đâm đầu vào gốc cây sao?"

Mọi người cười ầm lên. Chắc vụ Trạch Vũ giả vờ ngất khiến cô tiểu thư này lo lắng lắm đây.

Khúc Giai Uyển được đưa đi rửa chân tay. Mặc Nghiên Hy tiếp tục nhận quà. Lưu Vân bận việc nên không đến, nhưng vẫn gửi quà cho cô.

"Chúc mừng sinh nhật con" Bà Trạch vui vẻ nói.

"Con cảm ơn dì" Mặc Nghiên Hy tươi cười trả lời. Trước cô đã tìm hiểu về gia đình Trạch Vũ rồi, nên không lạ lẫm lắm.

"Ta nghĩ con sống rất đầy đủ, quần áo, trang sức, xe cộ, đồ đạc không thiếu. Ta không biết nên mua gì làm quà, nhân tiện có thằng con trai. Ta tặng nó cho con nhé, con nhận cho ta vui!" Dì Trạch cầm tay Mặc Nghiên Hy vỗ vỗ. Bà cũng ưng cô "con dâu" này lắm nha.

"Mẹ đang đuổi con đi đấy à?" Trạch Vũ bên cạnh "hờn dỗi" nhìn bà mẹ yêu quý.

"Anh trật tự đi, ở đây không có chỗ cho anh lên tiếng" Bà Trạch lườm con trai rồi quay sang "con dâu" vui vẻ cười nói "Con nhận cho ta vui nhé! Còn có quà tặng kèm nữa nha"

"Quà tặng kèm là gì ạ?" Mặc Nghiên Hy cười tít mắt. Dì Trạch ưng cô rồi. Mẹ của bạn trai ưng cô rồi.

"Là ba mẹ chồng. Ta và ông Trạch"

"Haha, vậy con lời quá rồi. Mua một tặng hai nha. Con nhận, con nhận" Mặc Nghiên Hy vui vẻ gật đầu đồng ý.

"Tốt tốt" Bà Trạch vỗ tay tán thưởng rồi chạy đi tìm ông Trạch thì thầm với ông "Tôi lừa được thằng Vũ đi rồi, còn lừa được cả một cô con dâu về nhà cơ"

Hai ông bà Trạch thì thầm ở một góc, một lúc lại cười phá lên. Trông gian ơi là gian.

Ông bà Mặc cũng gia nhập, biết chuyện thì cả bốn cùng bàn tính "việc tương lai"

Ở một bên Đồng Tường Nha cùng Mộ Bắc tình tình tứ tứ chụp ảnh.

Ở bên khác Mặc Nghiên Thành đang nói chuyện cùng Khúc Giai Uyển và mấy người khác.

Ở bên khác nữa có vài người đang ăn thỏa thích. Mặc Nghiên Hy phấn khích tiếp rượu mừng. Trạch Vũ có ngăn cản cũng không nghe. Kết quả uống đến đầu óc quay cuồng, cả người mềm như cọng bún.

Trạch Vũ xin phép bế Mặc Nghiên Hy về phòng.

Ông bà Trạch gian ý đá mắt với nhau.

Ông Mặc thì kéo bà Mặc ra một chỗ thì thầm.

"Con gái say như thế lỡ có chuyện thì sao?"

"Ông yên tâm, kiểu gì cũng sẽ có chuyện mà!"

"Bà sao thế? Con gái mới 18 thôi mà"

"Tôi 17 đã bị ông tóm gọn rồi. Ông còn đòi hỏi con trai nhà ngươi ta nhịn đấy à. Úm ba la, ông tỉnh lại đi" Bà Mặc múa múa tay vài cái trêu ngươi ông Mặc rồi đủng đỉnh bỏ đi.

"Nóng quá... bật điều hòa đi" Mặc Nghiên Hy vừa nói vừa kéo cổ áo xuống.

Trạch Vũ chỉnh điều hòa xuống thấp rồi đắp chăn mỏng cho Mặc Nghiên Hy.

Cô nàng ranh ma kéo người yêu ngã xuống đè lên người mình.

"Ngoan, anh đi pha nước giải rượu cho em"

"Không cần... anh chính là thuốc giải rượu tốt nhất" Mặc Nghiên Hy nửa tỉnh nửa mơ, nâng đầu chạm trán mình vào trán Trạch Vũ.

Hơi thở nóng của Mặc Nghiên Hy phả vào mặt Trạch Vũ, khiến người anh rạo rực hết cả lên.

Mặc Nghiên Hy bất ngờ hôn Trạch Vũ. Mới đầu anh định dứt ra, nhưng nghĩ lại. Tuy lần này cô say nhưng vẫn tính là chủ động, anh không đáp trả thì thật không phải phép.

Thế là môi lưỡi triền miên, đến khi hơi thở của Mặc Nghiên Hy gấp gáp mới dừng lại.

Mặc Nghiên Hy đã bắt đầu ám mùi dục. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, tay chân có dấu hiệu muốn thoát y.

Trạch Vũ cương quyết cản lại, còn dùng cả chăn quấn chặt cô lại. Ôm thật chặt, không cho cô thoát ra.

Mặc Nghiên Hy lúc đầu phản kháng, sau lại ngoan ngoãn nằm im, thiêm thϊếp ngủ.

Trạch Vũ thì thầm "Đợi qua 12 giờ đêm, em chính thức 18 tuổi, anh sẽ cho em"

Trạch Vũ nóng lòng nhìn chiếc điện thoại trong tay 23:59. Chưa khi nào anh thấy 1 phút lại dài như vậy.

Đồng hồ điểm 00:00.

Trạch Vũ dở chăn ra, thì người yêu ngủ mất rồi.

Mặc Nghiên Hy có tướng ngủ không được đẹp lắm.

Điển hình là cô vừa lăn lộn, vung tay vung chân. Tay thì đập trúng cổ Trạch Vũ, chân thì đập trúng chỗ ấy của Trạch Vũ.

Trạch Vũ thống khổ rít lên "Mặc Nghiên Hy, em được lắm"

Trạch Vũ tiến tới hôn Mặc Nghiên Hy, hôn tới khi cô tỉnh lại. Men rượu cộng với nụ hôn, thành công khơi dậy du͙© vọиɠ trong cô.

Rạng sáng hôm ấy, có cô thỏ nhỏ bị ăn sạch.

Đến tận trưa hôm sau, Mặc Nghiên Hy mới tỉnh dậy. Hạ thân đau nhức nhắc nhở cô về chuyện rạng sáng. Ăn thì cũng ăn rồi, giờ thì chịu trách nhiệm thôi.

Thấy nằng nặng ở tay trái, cô dơ tay lên xem. Một chiếc nhẫn đang được đeo ở ngón áp út. Gương mặt xinh đẹp tràn đầy hạnh phúc.

Trạch Vũ mở cửa vào phòng, thấy cô đã dậy thì leo lên giường đắp chăn nói chuyện trong sáng.

"Ăn thì cũng ăn rồi. Em không được trách anh. Là do em câu dẫn anh trước"

"Em cũng đâu có ý muốn trách anh?"

Trạch Vũ tạm thời không biết nên nói thế nào. Nếu như bạn gái nhà người ta thì đã làm ầm lên rồi. Còn bạn gái nhà anh thì sao...? Thật khác biệt!

Vì yêu nên chấp nhận!

Mặc Nghiên Hy để ý, tay trái ngón áp út của Trạch Vũ cũng đeo một chiếc nhẫn giống của cô.

"Anh, hôm qua ai tặng em chiếc nhẫn này vậy? Sao em không nhớ gì?" Mặc Nghiên Hy giả bộ, dơ tay ra trước mặt Trạch Vũ.

"Một người vô cùng đẹp trai, đang nằm cạnh em" Trạch Vũ cười, cũng dơ tay trái của mình lên. Ánh nắng chiếu vào làm sáng viên kim cương nhỏ lấp lánh rất đẹp mắt.

"Cảm ơn anh" Mặc Nghiên Hy ôm lấy Trạch Vũ, món quà sinh nhật này cô rất thích.

"Giữa chúng ta không cần nói cảm ơn, em hiểu lòng anh là được" Trạch Vũ thơm nhẹ lên trán Mặc Nghiên Hy, rồi nhỏ giọng nói.

Nằm tâm tình một lúc, đôi bạn trẻ mới chịu dậy. Lúc ấy chính xác là 12:37

Nhìn cái kiểu vui vẻ của Trạch Vũ, tưng tửng của Mặc Nghiên Hy là đủ biết đã xảy ra chuyện gì.

Ông bà Trạch thích thú cười tít cả mắt.

Ông Mặc có chút dỗi hờn.

Bà Mặc gian tà nhìn đôi bạn trẻ, có khi bà lại ẵm cháu sớm nha.

Anh trai Mặc không vui không buồn. Khuôn mặt không mang chút biểu cảm. Đêm qua, Trạch Vũ đã nói với anh: Hy Hy chính thức 18 tuổi, hắn mới động vào.

Sáng nay Trạch Vũ cũng báo lại với anh: 00:05 hắn mới động vào em gái.

Thôi thì vì hạnh phúc của em gái, hạnh phúc của hai gia đình, hạnh phúc của cộng đồng... anh miễn cưỡng chấp nhận người em rể này vậy...!

Lam Thanh Huyên đang suy tính chuyện trọng đại cả đời. Lần này mà thành công, thì sự sinh tồn của cô mới có ý nghĩa.

"Chị, chị giúp em một lần cuối được không?" Lam Thanh Huyên lay lay cánh tay Lam Thanh Diệp.

Lam Thanh Diệp im lặng, gạt tay em gái ra. Tại sao em gái cô lại cố chấp như vậy? Chẳng phải người ta cự tuyệt rồi hay sao? Thật sự cô không muốn giúp em gái nữa, chỉ thêm hại em gái!

"Chị đã nói lần trước rồi. Chị chỉ giúp em duy nhất 1 lần cuối đó. Tại sao em không hiểu vậy? Trạch Vũ không thích em, cũng đã tuyên bố xem em như người lạ. Em cố chấp như thế thì được gì ngoài tổn thương?" Lam Thanh Diệp khuyên bảo em gái.

Nhưng có vẻ em gái không chịu hiểu.

"Chị thì biết cái gì? Tôi yêu anh ấy, tôi nhất định phải có được anh ấy. Không có trái tim thì ít nhất cũng phải có thể xác. Chị làm sao mà hiểu được khi mà chỉ mới thích anh ấy?" Lam Thanh Huyên nhếch môi cười, tưởng cô không biết gì sao? Đến chuyện Lam Thanh Diệp thích Trạch Vũ cô còn biết nhé!

Lam Thanh Diệp cứng người. Em gái cũng biết chuyện? Nó cho người theo dõi cô? Đúng là chị em tốt, còn cho người theo dõi hành động của cô. Không tin tưởng cô hay vốn nó chẳng coi cô là chị gái?

Thật phụ cho lòng yêu thương của cô, phụ cho sự tin tưởng vô điều kiện của cô...

"Đúng, tôi thích Trạch Vũ. Tôi vì người em gái là cô đã bỏ đi tình cảm vừa mới chớm nở. Cô hài lòng rồi chứ?" Lam Thanh Diệp nói xong thì đứng dậy về phòng.

Lam Thanh Huyên ngồi thừ trên giường. Cô cũng rất vui khi chị gái biết thích ai đó, nhưng làm thế nào được khi người ấy lại là Trạch Vũ. Nói thế nào thì tình cảm nam nữ trong cô vẫn lớn hơn tình chị em. Trạch Vũ chỉ có thể là của một mình cô.

Thật xin lỗi chị gái!

"Chị, em xin lỗi. Vừa rồi em hơi quá lời" Lam Thanh Huyên tới gõ cửa phòng Lam Thanh Diệp, nhỏ nhẹ xin lỗi.

"Tôi không giúp là không giúp. Đừng phí lời" Lam Thanh Diệp trong phòng nói vọng ra.

Lam Thanh Huyên vừa áp chế được sự tức giận xuống nay lại bùng lên. Cô là người nóng tính cộng với cái tính không ưa cái gì là sẽ chửi ầm lên.

"Chị... được lắm. Vậy mà dám nhận là chị em tốt. Có gì cũng san sẻ giúp đỡ. Nay có cái việc cỏn con cũng không chịu giúp"

Lam Thanh Diệp chợt suy nghĩ: Nên cho cô em gái một bài học thích đáng.

"Được, tôi giúp cô lần cuối cùng. Tuyệt sẽ không có lần sau"

Lam Thanh Huyên chẳng nhận ra sự khác biệt của chị gái. Chỉ nghe thấy chị đồng ý là vui sướиɠ, nói cảm ơn rồi chạy về phòng sắp xếp lại kế hoạch.

Chiều hôm ấy, có cô chị ngồi nghe cô em nói về kế hoạch.

"Alo? Dữ liệu cậu cần tôi đã tìm được rồi" Lam Thanh Diệp gọi điện cho Trạch Vũ.

"Có thể đem qua biệt thự Mặc gia được không?"

"Không được rồi, 15 phút nữa tôi có một cuộc hẹn rất quan trọng. Tôi đang ở quán xx, nếu cậu không ngại có thể tới lấy. Không được thì sáng mai tôi sẽ chuyển tới Mặc gia" Lam Thanh Diệp vừa nói vừa lật tập giấy trong tay.

Trạch Vũ nhớ giáo sư đang giục anh bản thảo rồi nên quyết định đi lấy luôn.

"Hy Hy, anh đến chỗ cô Lam lấy tài liệu"

Mặc Nghiên Hy lúc đầu đồng ý, nhưng sau lại sửa soạn đồ đi theo. Chỗ cô Lam, chắc chắn có Lam Thanh Huyên cho xem. Để một mình Trạch Vũ đi, thật không an toàn.

Quán xx.

Trạch Vũ cùng Mặc Nghiên Hy bước vào quán. Thấy Lam Thanh Diệp ngồi ở phía trong cùng đang xem một tập giấy.

"Chào cô Lam"

"A, hai người cùng đến sao? Ngồi đi" Lam Thanh Diệp có chút chột dạ khi thấy Mặc Nghiên Hy, lần này kiểu gì cô học trò này cũng có chút tổn thương.

"Mặc tiểu thư, thật trùng hợp. Tôi có vài chuyện muốn nói với tiểu thư. Không biết có thể ra kia nói chuyện riêng một chút?" Mạch Tử Ly từ đâu bước đến, thân thiện chào hỏi.

Mặc Nghiên Hy do dự một lúc mới đứng lên đi theo Mạch Tử Ly. Cô ta xin lỗi về mọi chuyện, xin được tha thứ, hứa sẽ làm người tốt, còn hẹn đi ăn vài bữa.

Lúc quay lại thì không thấy Trạch Vũ và Lam Thanh Diệp đâu nữa.

Có tin nhắn tới.

Trạch Vũ: Anh đi mua chút đồ, em về trước đi.

Chiều tối hôm ấy, báo đăng tin "Lam tiểu thư cùng đàn ông vào khách sạn"

Mặc Nghiên Hy vốn không để ý cho khi nhìn thấy bộ quần áo của người nam. Tuy đã bị che mặt nhưng bộ quần áo đó, đôi giày đó, chiếc đồng hồ đó là của Trạch Vũ.

Tin nhắn từ số lạ "Chúc mừng sinh nhật Mặc tiểu thư. Không biết món quà trên báo có làm cô hài lòng không?"