Chương 5

Vương Nguyên từ trên nhìn xuống, chủ động cúi đầu hôn lên môi hắn, cơ thể chậm rãi hạ xuống đến khi ngồi vững vàng trên đùi người kia, lại cẩn thận di chuyển về phía trước một chút, cho đến khi hạ thân hai người gắt gao dán chặt với nhau. Vương Tuấn Khải thoải mái tựa vào sofa hưởng thụ sự chủ động của Vương Nguyên, hai tay hắn thong thả vuốt ve mông cậu ngầm ám chỉ. Cảm nhận được chàng trai nhỏ ngồi trên người đang nhẹ nhàng lắc mông cọ xát vào cơ thể mình, Vương Tuấn Khải nheo nheo mắt, án binh bất động.

Rời khỏi môi hắn, Vương Nguyên cười nhạt nhìn thẳng vào đôi mắt hoa đào kia, vẫn ngồi trên đùi hắn, tay chậm rãi kéo khóa áo ngủ, động tác cố ý làm thật chậm, ánh mắt lưu luyến, giống như đang khiêu vũ thoát y vậy. Sau đó tùy ý quăng sang một bên, cổ chiếc áo trắng bên trong có chút thấp, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp. Từng ngón tay thon dài trượt dọc từ môi đến cổ Vương Tuấn Khải, mãi cho đến tận nơi hai người đang gắt gao dán chặt nhưng vẫn cách lớp quần.

Không biết là cố ý hay vô tình, Vương Nguyên liếʍ môi, hai cánh môi phiếm hồng trở nên ướŧ áŧ mềm mại.

Tay Vương Tuấn Khải đã sớm luồn vào trong quần cậu, ngón tay linh hoạt khẽ vuốt ve bắp đùi, ngẫu nhiên tìm được hoa huyệt bị giam cầm, cũng chỉ nhẹ nhàng trêu trọc. Vương Nguyên chuyển động cơ thể, nắm vật nóng bỏng cứng rắn của hắn ở trong tay, an ủi vỗ về không nhanh không chậm, tự mình cũng chậm rãi vặn vẹo hạ thân cọ xát. Vương Tuấn Khải thấy mặt người kia ửng hồng xuân sắc, liền vươn tay kéo quần cậu, để hạ thân hai người cùng kề sát một chỗ.

Vương Nguyên thấy hai thứ nóng bỏng ấy cùng dán vào nhau, còn có thể cảm nhận được sức nóng của hắn, dừng động tác trên tay, không thể kiềm chế mà đỏ mặt.

Cầm lấy hạ thân của cậu bằng cả hai tay, Vương Tuấn Khải cười ma mị, "Anh trai em trai phải chăm sóc tốt cho nhau nhé."

Vương Nguyên nghe cách xưng hô đặc biệt này liền đỏ ửng hai tai, nhìn vật trong tay mình, có lẽ là bởi tuổi tác, hạ thân của cậu nhỏ hơn Vương Tuấn Khải một chút. Cảm giác thẹn thùng làm cho kɧoáı ©ảʍ tới càng thêm rõ ràng, tốc độ trên tay dần nhanh hơn, bàn tay trở nên ngày càng ẩm ướt, ngày càng nóng bỏng hơn. Vương Tuấn Khải không biết lấy ra một lọ dầu bôi trơn từ khi nào, đổ ra tay rồi bắt đầu khai phá phía sau Vương Nguyên. Tấn công cả trước lẫn sau khiến hơi thở của Vương Nguyên hỗn loạn không ổn định được nữa, khi cậu khẽ mở miệng nhỏ phát ra một tiếng "ưm", Vương Tuấn Khải lại tiến đến hôn lên môi cậu, khiến vành mắt cậu càng thêm ướŧ áŧ.

"Ưʍ..." Tốc độ phía sau đột nhiên nhanh hơn khiến cả người Vương Nguyên run lên, tay cũng căng thẳng, kɧoáı ©ảʍ đột ngột tới khiến em trai nhẹ nhàng run rẩy bắn ra, anh trai cũng thiếu chút nữa thất thủ.

Vương Tuấn Khải khẽ cười chấm chấm dịch trắng dính trên quần áo mình, ngón tay đưa vào cái miệng nhỏ nhắn của Vương Nguyên. Mèo con nghe lời ngoan ngoãn liếʍ, cơ thể mềm mại của Vương Nguyên nằm trên người Vương Tuấn Khải, đôi mắt khép hờ nhẹ nhàng thở dốc, Vương Tuấn Khải nghe âm thanh khẽ run bên tai, ánh mắt tối sầm lại, thẳng tay cởϊ qυầи Vương Nguyên ra, ôm cậu nhóc đã mềm nhũn đi đến bên tường.

Hai tay Vương Nguyên chống lên tường, cong cong thắt lưng, thân trên của cậu còn mặc một chiếc áo mỏng màu trắng, phía dưới thì hoàn toàn không mảnh vải che thân. Thắt lưng tạo thành một đường cong mê người, dư vị cao trào khiến cậu khẽ run hai chân, một tay Vương Tuấn Khải đỡ thắt lưng cậu, một tay không nặng không nhẹ vỗ vỗ mông cậu, âm thanh vang vọng trong phòng khách, khắp căn phòng tràn ngập bầu không khí ái muội.

"A..." Vương Nguyên khẽ kêu lên một tiếng, cảm giác được phần hạ thân nóng bỏng của người kia đã khai phá hoa huyệt ướŧ áŧ mềm mại phía sau.

Thấy cậu chưa kịp thích ứng, Vương Tuấn Khải chậm rãi nhích về phía trước một chút, xúc cảm được lấp đầy khiến cho Vương Nguyên khẽ thở ra một tiếng, hai bàn tay đang chống trên tường đột nhiên trượt xuống, thiếu chút nữa chân mềm nhũn ngã xuống đất.

Đỡ lấy vòng eo nhỏ nhắn của cậu, động tác của Vương Tuấn Khải dần nhanh hơn. Hạ thân Vương Nguyên vừa mới mềm xuống lại chậm rãi ngẩng lên, còn hắn sau khi vào được rồi hắn càng muốn tiến thật sâu, thật sâu, Vương Tuấn Khải biết rõ mỗi điểm mẫn cảm trên cơ thể Vương Nguyên, chẳng tốn bao lâu đã tìm đến nơi khiến cậu tiêu hồn nhất.

"A..." Bị kɧoáı ©ảʍ kí©h thí©ɧ liền ngẩng phắt đầu dậy, Vương Nguyên không nhịn được mà kêu lên. Thấy phản ứng của cậu, Vương Tuấn Khải càng đẩy nhanh tốc độ hơn, tập trung công kích nơi nào đó.

"Không... a a..." Vương Nguyên không thể nói lên thành lời nữa chỉ có thể rêи ɾỉ, đắm chìm trong kɧoáı ©ảʍ nối tiếp như thủy triều kéo đến, ánh mắt bị bao phủ một tầng nước mỏng trở nên mơ mơ hồ hồ. Càng lúc tốc độ càng nhanh khiến cậu gần như không thể trụ được, cơ thể bất giác vặn vẹo, "Tuấn... Tuấn Khải... chậm... a... ưʍ..."

Vương Tuấn Khải vòng hai chân cậu qua người mình, bế cậu đứng thẳng lên, trọng lực khiến hắn càng chạm được đến nơi sâu thẳm, nhìn ánh mắt ngấn lệ của Vương Nguyên, gương mặt bị lửa tình hun nóng, tốc độ lại không kiềm chế được mà nhanh hơn.

"Khó chịu à?"

Vương Nguyên há miệng nhưng lại không nói được lời nào, chỉ có thể gật đầu, gắt gao bám víu cổ Vương Tuấn Khải, kẹp chặt thắt lưng hắn. Vương Tuấn Khải đứng làm một lúc, cuối cùng đi về phía phòng ngủ đặt cậu lên giường.

"A a a...chậm, chậm... a..." Vương Nguyên túm lấy ga trải giường chống đỡ sự va chạm phía dưới, kɧoáı ©ảʍ ùa tới khiến hai chân cậu lại lần nữa không khống chế được mà run rẩy, nước mắt không ngừng rơi. Đột nhiên cảm thấy đầu óc trống rỗng, Vương Nguyên hét một tiếng rồi bắn ra, "Anh... a a..."

Tiếng hét ngọt ngào khiến Vương Tuấn Khải như nghẹt thở, phần thân dưới không giữ được nữa mà bắn đầy hoa huyệt ướŧ áŧ. Nóng bỏng bất thình lình ùa đến khiến Vương Nguyên run lên thật mạnh, dồn sức cong người lên, sau đó ngã trở về giường. Vương Tuấn Khải khẽ thở dốc sau đó dịu dàng hôn lên khóe mắt ngấn nước của Vương Nguyên.