Chương 2: Chạm mặt

Tình cảnh chỉ xuất hiện trong phim truyền hình lại xảy ra trong cuộc đời cô.

8 giờ tối.

Một chiếc xe hơi màu đen nổi bật trong đêm tuyết, như một mũi tên, vững vàng dừng ở trước cửa lớn ‘Như Thị Quan’.

Nhận được tin tức Lý Sở Minh đã chờ từ trước, cong người mở cửa xe. Người đến thoạt nhìn tầm 40 tuổi, khuôn mặt chữ điền, dáng người hơi hơi mập, đúng là ông chủ Tô Lục Gia của bữa tiệc tối nay.

“Tạ tiểu Bồ Tát có việc bận à? Sao không đến cùng ngài?” Lý Sở Minh vừa dẫn đường vào bên trong vừa ân cần hỏi.

Tô Lục Gia yên lặng đứng yên tại chỗ, đưa mắt liếc hắn, cười như không cười: “Tiểu Bồ Tát là tên cậu có thể gọi?”

Lý Sở Minh bị nghẹn họng, sắc mặt lại như thường, cười ha ha làm lành: “Đúng đúng đúng, khi nào Tạ tiên sinh đến? Tôi sẽ sắp xếp cho người đàn tỳ bà chuẩn bị.”

“Gảy đàn trước đi, thế nào, cậu ta không tới, chúng ta không được nghe sao?”

Tô Lục Gia vung tay lên, đang muốn cất bước đi về phía trước.

Vừa dứt lời, có chiếc xe màu bạc theo ánh sáng đêm lóe vào, chạy nhanh đến đây.

Tô Lục Gia quay đầu lại, hừ cười: “A, vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.”

Lý Sở Minh thừa dịp Tô Lục Gia nhìn người, nhanh một bước tiến lên, đâu vào đấy mà sắp xếp xong xuôi.

Phòng bếp phía sau bắt đầu mang thức ăn lên.

Giờ phút này phong tuyết không hề, trên hành lang gấp khúc từng ngọn đèn lục giác theo phong cách cung đình được bật lên, một hàng thiếu nữ mặc đồ cổ trang, trên tay mỗi người cầm một cái khay, lúc đi đường giống nô tỳ trên Thiên cung, thân hình thướt tha, dáng đi yểu điệu.

Mạnh Du đã ôm đàn tỳ bà đứng trong cánh gà đợi lên sân khấu.

“Hôm nay vị đàn tỳ bà này, là tôi cố ý tìm cho ngài, không chỉ đàn rất hay, lớn lên cũng rất xinh đẹp, lát nữa cô ấy sẽ đàn…… đàn ừm, à bài 《 Thập diện mai phục 》 góp vui.”

Giọng nói của Tô Lục Gia xa xa ở bên ngoài vang lên: “Tôi là người thô kệch, hay hay không, còn phải nhờ Tạ tiên sinh đánh giá, mời ——”

“Lục gia khách sáo quá.”

Còn chưa thấy thân ảnh, khi nghe giọng nói này, trong lòng Mạnh Du đột nhiên căng thẳng.

Cánh cửa khắc hoa trong phòng tiệc bị mở ra, cô liền thấy rõ người đến, người được một đám người vây quanh kia, không phải Tạ Hạc Dật thì là ai.

Đột nhiên chạm mặt như vậy, trái tim Mạnh Du như bị ngâm vào hầm băng, giống như thần sắc Tạ Hạc Dật lạnh lẽo bây giờ.

Anh đương nhiên cũng thấy được Mạnh Du, bốn mắt nhìn nhau, lại chỉ là theo bản năng dừng một chút bước chân, trên dưới đánh giá nhìn cô một cái, không nói chuyện, lập tức ngồi xuống.

Dường như, ngay cả cái nhíu mày cũng bủn xỉn.