Chương 6: Anh là tài xế của em khi hai ta sinh ra và anh là hành khách của em khi anh lìa đời

Chương 6:

Trầm Thiến Sơ đi theo Hàn Thành vào thang máy, hắn không thể không vỗ tay khen ngợi y: “Anh, Oscar nợ anh một chiếc cúp!”

“Điều đó là tất nhiên.” Hàn Thành tự luyến: “Chỉ có việc tôi không muốn làm, không có việc tôi không thể làm. Nhưng em làm sao lại tới đây? "

" Ngồi xuống rồi nói, chúng ta ăn tối trước đã. Tôi còn chưa có ăn tối đâu. Anh ăn không? Tôi mời. Đẻ cảm ơn hôm nay anh đã giúp tôi. ".

"Đi ăn" Hàn Thành không khách sáo, ấn thang máy: "Tôi muốn ăn đồ tây, nhưng hiện tại không ăn được. Ăn lẩu vậy."

Y nói xong,lưỡng lự điiều gì rồi quyết định “Quên đi. Chúng ta xào rau đi"

“ Tại sao? ” Trầm Thiến Sơ khó hiểu.

Ánh mắt của Hàn Thành khẽ chuyển, "Anh sợ nồi lẩu của anh làm em cả người nóng bức."

Trầm Thiến Sơ: ...

"Hai ta hiếm lắm mới có dịp trùng phùng, một đêm tuyệt vời như vậy, chúng ta đừng lãng phí."

" Tôi nói muốn cùng anh phóng xe sao? ”Thẩm Thanh nhìn hắn.

Hàn Thành ôm lấy vai hắn:, "Du thuyền của tôi không đủ nhanh, hay là phòng nhìn ra biển của tôi không đủ lớn? Hay là do tình yêu của tôi không đủ điên cuồng và bá đạo, đúng không?"

Trầm Thiến Sơ cười cười: "Được rồi, hôm nay anh phối hợp với tôi rất tốt. Vì sự hợp tác này, chúng ta cùng đi nào. "

" Em nói quá đúng luôn. "

Hai người họ vào một nhà hàng tư và chọn một vài một ăn nhẹ. Trầm Thiến Sơ ngắn gọn súc tích kể lại mọi chuyện cho Hàn Thành "Sau khi tôi hẹn hò mù quáng với Từ Khải, anh ta nói năng thô lỗ và coi thường tôi, vì vậy tôi muốn dạy tên đó một bài học thích đáng."

“Nếu không gặp anh, tôi sẽ chủ động rời đi, nhưng đúng lúc anh ở đó, tại sao tôi phải nhịn.”

“Nếu tôi là một người nghèo thì sao?” Hàn Thành hỏi hắn: “Như vậy tôi không dùng được. . "

"Người như anh dư sức á. Trông anh rất đắt tiền. Anh ta đâu có thể dùng mắt thường đẻ nhìn thẻ ngân hàng của anh? Anh đẹp trai và có khí chất như vậy. không chỉ dừng lại ở đó, ngay cả khi anh mặc Taobao 9 tệ. Miễn phí Vận chuyển, đó cũng là anh muốn cải trang vi hành nha. ”

Hàn Thành cười khúc khích: “ Em nói chuyện cũng khá đấy. ”

Trầm Thiến Sơ cười nhẹ, tự mình rót một tách trà.

Hai người cùng nhau ăn tối, chọn một khách sạn có xếp hạng sao cao nhất gần đó rồi chuẩn bị lái xe đến đó.

Trầm Thiến Sơ vẫn còn nhớ chiếc xe địa hình tuyệt vời của Hàn Thành, và đang nghĩ đến việc lái xe lần thứ hai, anh đang băn khoăn không biết làm thế nào để ép y đồng ý, nhưng khi hắn đi đến bãi đậu xe ngầm, hắn phát hiện ra rằng Hàn Thành đã đổi xe. .

Chiếc xe địa hình mà hắn gắn bó trước đó đã biến mất, thay vào đó là một chiếc xe thể thao khá ngầu.

"Anh không lái xe lần trước nữa sao?"

"Không." Hàn Thành nhìn hắn: "Nhờ em ban tặng, mỗi lần nhìn thấy nó tôi đều PTSD. Nếu không phải trái tim tôi kiên định, thì khi thấy em tôi cũng PTSD mất. "

Trầm Thiến Sơ: ...

Trầm Thiến Sơ quay đầu và quyết định rời đi.

Hàn Thành kéo hắn lại: "Tại sao? Hai người đυ.ng hàng nên em không vui? Cho nên có em không có nó?"

Y nói xong liền chỉ vào chiếc xe thể thao đang đậu cách đó không xa.

“Vậy thì em đừng lo, tôi nhất định phải chọn em, em so với nó xa xỉ hơn rất nhiều.”

Trầm Thiến Sơ quay đầu nói “hừ” một tiếng: “Anh không phải rất nhanh đã ptsd với em sao? Lỡ như anh say xe ói lên người tôi, toi nhất thời nhịn không được cho anh máu chảy thành sông! "

" Không đến mức không đến mức vậy, tôi và em không phải là lần đầu tiên mà là đối tác cũ, làm sao có thể xảy ra tai nạn xe cộ? "

Trầm Thiến Sơ" hừ "một tiếng.

Hàn Thành lôi kéo hắn đi về phía chiếc xe: "Nào, chào đón tiểu đồng bọn của em đi. Mọi người đều là bạn trong ga-ra. Tính ra thì em cũng là ca của nó."

Trầm Thiến Sơ nhấc chân dẫm lên y: " Anh mới là ca của nó! "

" Vậy thì anh cũng là anh trai của em, cục cưng. "

Trầm Thiến Sơ vẻ mặt ghét bỏ: "Tôi rất đắt, anh không xứng."

"Em cũng vừa mới nói ta rất đắt."

"Anh không phải nói, ta nói chuyện cũng khá tốt, nghe còn được, đừng có xem là thật. "

Hàn Thành: ...

Hàn Thành bắt đầu nắm, cào, cấu, xoa tóc hắn: " Vậy thì em bây giờ chính là siêu xe nhỏ của anh. "

" Tạm thời. "

Trầm Thiến Sơ nói xong, bước tới chiếc xe thể thao trước mặt, không thể không nói.Bộ dạng đệ đệ hắn rất xịn: "Không ít tiễn đi."

"Huynh đệ của em sao có thể rẻ." Hàn Thành nói.

“Đó là điều hiển nhiêm!”

Trầm Thiến Sơ nói xong liền chạy vào ghế lái: “Để tôi lái.”

Hàn Thành: ……

“Việc này thật sự không thể được.”

“Được mà, không sao đâu.”

“Ngoan, đừng nháo nữa đừng lấy việc lái xe ra đùa giỡn. "

" Chỉ là một đoạn đường nhỏ, tôi chắc chắn có thể lái được. "

Hàn Thành toát mồ hôi: "Sáng mai, sáng mai được không? Em đáp ứng nhu cầu lái xe của tôi trước, và tôi sẽ thỏa mãn những ý tưởng lái xe đáng sợ kia của em. "

" Chính anh nói đó. ""

"Tôi sẽ cố gắng hết sức." Hàn Thành cảm thấy đây là một nhiệm vụ tràn đầy thử thách và chông gai.

“Vậy thì tôi tin anh.” Trầm Thiến Sơ nói xong, liền mở cửa ngồi sang ghế bên cạnh.

Hàn Thành ngồi vào ghế lái mà lòng nặng trĩu, rất lo lắng không biết 24 giờ nữa chiếc xe thể thao yêu quý của y cũng sẽ bị biếm vào lãnh cung.

Y không thể hiểu được, làm một chiếc xe hạng sang không tốt sao, mỗi ngày đều có suy nghĩ muốn lái xe?

Vốn là đồng loại với nhau, sao cứ thích lái, y quá lo lắng cho mình vào ngày mai!

Hàn Thành buồn bực khởi động chở chiếc xe thể thao quái ác của mình và lao đến khách sạn bằng chiếc xe thể thao sắp phải nằm ngoài bãi tha ma, hời thật đáng thương.

Trước lạ sau quen, với kinh nghiệm lần đầu tiên, lần này hai người nhanh chóng tắm xong, chiến đấu kịch liệt trên giường.

Hàn Thành cũng nhớ lại những đánh giá tiêu cực của Trầm Thiến Sơ về bản thân sau khi thức dậy vào sáng qua. Lần này, y đặc biệt chọn thời điểm lái đến cao tốc hỏi: "Còn về kỹ thuật của tôi thì sao? Em cho tôi maays sao?"

Hàn Thành sau khi bị y tra hỏi, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ đáp: "Năm sao năm sao! Khen ngợi năm sao!"

"Không phải để chiếu cố lòng tự trọng của tôi, phải không?"

"Không, không, không đúng anh ít nói nhảm đi!" "

Hắn hai mắt bị bắt nạt có chút đỏ lên, nhưng Hàn Thành cố tình không buông tha " Người già yếu như ta thuộc loại nào? "

Trầm Thiến Sơ khóc không ra nước mắt: " Anh cái gì đều không thuộc về, anh hiện tại uy phong lẫm lẫm liệt liệt, có được không? làm đi mà! ”

Hàn Thành niết cằm hắn: “ Cũng không kém lắm so với kì vọng. ”

Nói xong liền cúi đầu hôn hắn.

Trầm Thiến Sơ ôm cổ hắn, dữ tợn cắn môi y, sau đó chậm rãi dùng sức hôn y.

lúc này đây Trầm Thiến Sơ đã tràn đầy năng lượng, cuối hành trình một hai lần, chỉ là hơi mệt chứ không hề lăn ra ngủ.

“Ôm ta đi tắm rửa.” Hắn dựa vào Hàn Thành nhẹ giọng nói.

Hàn Thành không hề né tránh loại chuyện này, bế hắn đi vào phòng tắm, cùng hắn tắm rửa sạch sẽ, sau đó ôm hắn trở lại giường.

Trầm Thiến Sơ tâm tình, trước sau sự tình đều có chút dính người, giờ phút này xong, liền nằm trở lại trên giường, chủ động ôm Hàn Thành, kéo Hàn Thành tay để cho y ôm chặt chính mình.

Hàn Thành dở khóc dở cười: “Em thích loại hình ôn nhu sao?”

Trầm Thiến Sơ gật gật đầu, ngẩng đầu để cho y hôn.

Hắn vừa tắm xong, cả người giống như đóa hoa hồng trong giỏ, mềm mại như sáp, trong suốt như pha lê, chỉ có đôi môi lộ ra một chút đỏ ửng, giống như bông hồng nhét trong nhân bánh.

Hàn Thành không từ chối, cúi đầu hôn nhẹ lên môi hắn, nhẹ nhàng mà tỉ mỉ, khiến Trầm Thiến Sơ rất thoải mái.

Hôn xong, Hàn Thành tắt đèn, giọng điệu ôn nhu: “Ngủ đi.”

Trầm Thiến Sơ kêu một tiếng “ừm” rồi chìm vào giấc ngủ rồi từ từ dựa vào trong lòng y.

Trong khoảng thời gian này, cả hai đều ngủ rất ngon không chút âu lo, chỉ có Trầm Thiến Vũ không an tâm lắm, Trầm Thiến Sơ không có về nhà, Từ Khải nói buổi hẹn hò đã kết thúc, hai người không thích hợp, sau đó, hắn đi đâu?

Hắn không phải đi tìm lại người bạn trai cũ cặn bã của mình đi? !

Nghĩ như vậy, hắn ta đứng dậy đi ra khỏi phòng ngủ, ngồi ở phòng khách, đợi ba mẹ Trầm trở về.

Đến một giờ sáng, cha mẹ Trầm cuối cùng cũng kết thúc xã giao và trở về nhà, Trầm Thiến Vũ càng đổ thêm dầu vào lửa để bày tỏ rằng buổi hẹn hò mù quáng của Trầm Thiến Sơ đã thất bại, hắn vẫn chưa trở về. Hắn đi tìm bạn trai cũ nên hắn chỉ đi hẹn hò cho có lệ mà thôi.

Trà xanh lại bắt đầu biểu diễn trà nghệ: "Ca ca mắt hết hi vọng rồi, quá trung thành với tra nam. Anh ấy hoàn toàn không hiểu nỗi khổ của cha mẹ. Tôi không biết bao giờ anh trai tôi mới về nhà. Tôi rất lo lắng cho anh ấy. "

Cha Trầm tức giận đến mức gọi điện cho Trầm Thiến Sơ ngay tại chỗ, nhưng Shen Trầm Thiến Sơ lúc này đã ngủ quên mất và điện thoại cũng tự động tắt mà không có nguồn. Hắn không biết gì cả.

Cha Trầm càng tức giận, chửi rủa "đồ vô tích sự" rồi tức giận quay vào nhà.

Khi Shen Trầm Thiến Sơ thức dậy vào sáng hôm sau, hắn thấy điện thoại di động đã tắt, hắn yêu cầu người phục vụ mang theo bộ sạc khi bữa sáng được giao đến để sạc cho điện thoại di động.

Kết quả là vừa mở được máy, đã nhìn thấy mấy cuộc gọi nhỡ của cha Trầm.

Trầm Thiến Sơ không vội bắt mắt, cha Trầm tìm hắn chủ yếu vì những cuộc hẹn hò, chút nữa quay về cũng không muộn.

Sau bữa ăn, Hàn Thành vẫn lễ phép hỏi: “Muốn ta đưa em về không?”

Vừa nói xong y liền nghĩ tới điều gì đó liền đáp: “Tôi nghĩ điều đó là không cần thiết, tôi chúc em đi đường thuận buồm xuôi gió, tạm biệt.”

Trầm Thiến Sơ túm lấy y "Sắc đẹp của tôi anh lấy rồi, tôi muốn xem đệ đệ của em!"

"Tha cho đệ đệ em một con đường sống không tốt sao? Ca đây bị em gây sức ép muốn gặp ông bà tổ tiên một lần rồi chưa đủ sao."

"Vừa đúng lúc nha, để đệ đệ trải nghiệm kỹ năng của người ca ca này. Nói không chừng đệ ấy sẽ tán thưởng tài năng của toi, đại ca à xe cũ không đi xe mới làm sao tới nha. Em đây là đang giúp anh có nhiều xe cho ga ra anh phong phú "

" Tôi không có nhiều xe, phải lái tốt đó. Nếu em không sử dụng nó, cả nhà chúng ta sẽ tổ chức tiệc ăn mùng. "

“Không nhiều lời nữa, ngày hôm qua anh đã hứa với ta rồi, ta nhớ kỹ lắm.” Trầm Thiến Sơ không kiên quyết không buông tha cơ hội.

Hàn Thành chân thành thuyết phục hắn: “Nghĩ kỹ lại đi.”

“Ba, hai, một nghĩ xong, ta vẫn muốn lái xe.”

Hàn Thành:…

Hàn Thành từ bỏ hy vọng , lẳng lặng dẫn hắn lên chiếc xe tội nghiệp.

Trầm Thiến Sơ nhảy nhót lên xe, sờ sờ tay lái của chiếc xe thể thao của Hàn Thành. "Đừng lo lắng, lần trước là tôi bất cẩn. Tôi đã lâu không sử dụng và không quen. Lần này tôi chắc chắn sẽ không giống như lần trước. "

Hàn Thành còn lâu mới không tin hắn. Một lúc sau: " Hay là em thả tôi xuống chỗ đón taxi. Em lái xe của em, tôi đánh xe đi theo em. "

Trầm Thiến Sơ: ...

" Anh phân biệt đối xử với tôi. "Hắn bực tức nói.

Hàn Thành lắc đầu: “Tôi trân trọng cuộc sống và yêu cuộc sống.”

“Anh coi thường kỹ thuật của tôi.”

“Tôi rất sợ tai nạn và rất mong chờ tương lai.”

Thẩm Thanh tức giận giúp anh thắt dây an toàn rồi đóng cửa. Khóa lại, "Vậy thì anh xong đời, Chương 6:Trầm Thiến Sơ đi theo Hàn Thành vào thang máy, hắn không thể không vỗ tay khen ngợi y: “Anh, Oscar nợ anh một chiếc cúp!”

“Điều đó là tất nhiên.” Hàn Thành tự luyến: “Chỉ có việc tôi không muốn làm, không có việc tôi không thể làm. Nhưng em làm sao lại tới đây? "

" Ngồi xuống rồi nói, chúng ta ăn tối trước đã. Tôi còn chưa có ăn tối đâu. Anh ăn không? Tôi mời. Đẻ cảm ơn hôm nay anh đã giúp tôi. ".

"Đi ăn" Hàn Thành không khách sáo, ấn thang máy: "Tôi muốn ăn đồ tây, nhưng hiện tại không ăn được. Ăn lẩu vậy."

Y nói xong,lưỡng lự điiều gì rồi quyết định “Quên đi. Chúng ta xào rau đi"

“ Tại sao? ” Trầm Thiến Sơ khó hiểu.

Ánh mắt của Hàn Thành khẽ chuyển, "Anh sợ nồi lẩu của anh làm em cả người nóng bức."

Trầm Thiến Sơ: ...

"Hai ta hiếm lắm mới có dịp trùng phùng, một đêm tuyệt vời như vậy, chúng ta đừng lãng phí."

" Tôi nói muốn cùng anh phóng xe sao? ”Thẩm Thanh nhìn hắn.

Hàn Thành ôm lấy vai hắn:, "Du thuyền của tôi không đủ nhanh, hay là phòng nhìn ra biển của tôi không đủ lớn? Hay là do tình yêu của tôi không đủ điên cuồng và bá đạo, đúng không?"

Trầm Thiến Sơ cười cười: "Được rồi, hôm nay anh phối hợp với tôi rất tốt. Vì sự hợp tác này, chúng ta cùng đi nào. "

" Em nói quá đúng luôn. "

Hai người họ vào một nhà hàng tư và chọn một vài một ăn nhẹ. Trầm Thiến Sơ ngắn gọn súc tích kể lại mọi chuyện cho Hàn Thành "Sau khi tôi hẹn hò mù quáng với Từ Khải, anh ta nói năng thô lỗ và coi thường tôi, vì vậy tôi muốn dạy tên đó một bài học thích đáng."

“Nếu không gặp anh, tôi sẽ chủ động rời đi, nhưng đúng lúc anh ở đó, tại sao tôi phải nhịn.”

“Nếu tôi là một người nghèo thì sao?” Hàn Thành hỏi hắn: “Như vậy tôi không dùng được. . "

"Người như anh dư sức á. Trông anh rất đắt tiền. Anh ta đâu có thể dùng mắt thường đẻ nhìn thẻ ngân hàng của anh? Anh đẹp trai và có khí chất như vậy. không chỉ dừng lại ở đó, ngay cả khi anh mặc Taobao 9 tệ. Miễn phí Vận chuyển, đó cũng là anh muốn cải trang vi hành nha. ”

Hàn Thành cười khúc khích: “ Em nói chuyện cũng khá đấy. ”

Trầm Thiến Sơ cười nhẹ, tự mình rót một tách trà.

Hai người cùng nhau ăn tối, chọn một khách sạn có xếp hạng sao cao nhất gần đó rồi chuẩn bị lái xe đến đó.

Trầm Thiến Sơ vẫn còn nhớ chiếc xe địa hình tuyệt vời của Hàn Thành, và đang nghĩ đến việc lái xe lần thứ hai, anh đang băn khoăn không biết làm thế nào để ép y đồng ý, nhưng khi hắn đi đến bãi đậu xe ngầm, hắn phát hiện ra rằng Hàn Thành đã đổi xe. .

Chiếc xe địa hình mà hắn gắn bó trước đó đã biến mất, thay vào đó là một chiếc xe thể thao khá ngầu.

"Anh không lái xe lần trước nữa sao?"

"Không." Hàn Thành nhìn hắn: "Nhờ em ban tặng, mỗi lần nhìn thấy nó tôi đều PTSD. Nếu không phải trái tim tôi kiên định, thì khi thấy em tôi cũng PTSD mất. "

Trầm Thiến Sơ: ...

Trầm Thiến Sơ quay đầu và quyết định rời đi.

Hàn Thành kéo hắn lại: "Tại sao? Hai người đυ.ng hàng nên em không vui? Cho nên có em không có nó?"

Y nói xong liền chỉ vào chiếc xe thể thao đang đậu cách đó không xa.

“Vậy thì em đừng lo, tôi nhất định phải chọn em, em so với nó xa xỉ hơn rất nhiều.”

Trầm Thiến Sơ quay đầu nói “hừ” một tiếng: “Anh không phải rất nhanh đã ptsd với em sao? Lỡ như anh say xe ói lên người tôi, toi nhất thời nhịn không được cho anh máu chảy thành sông! "

" Không đến mức không đến mức vậy, tôi và em không phải là lần đầu tiên mà là đối tác cũ, làm sao có thể xảy ra tai nạn xe cộ? "

Trầm Thiến Sơ" hừ "một tiếng.

Hàn Thành lôi kéo hắn đi về phía chiếc xe: "Nào, chào đón tiểu đồng bọn của em đi. Mọi người đều là bạn trong ga-ra. Tính ra thì em cũng là ca của nó."

Trầm Thiến Sơ nhấc chân dẫm lên y: " Anh mới là ca của nó! "

" Vậy thì anh cũng là anh trai của em, cục cưng. "

Trầm Thiến Sơ vẻ mặt ghét bỏ: "Tôi rất đắt, anh không xứng."

"Em cũng vừa mới nói ta rất đắt."

"Anh không phải nói, ta nói chuyện cũng khá tốt, nghe còn được, đừng có xem là thật. "

Hàn Thành: ...

Hàn Thành bắt đầu nắm, cào, cấu, xoa tóc hắn: " Vậy thì em bây giờ chính là siêu xe nhỏ của anh. "

" Tạm thời. "

Trầm Thiến Sơ nói xong, bước tới chiếc xe thể thao trước mặt, không thể không nói.Bộ dạng đệ đệ hắn rất xịn: "Không ít tiễn đi."

"Huynh đệ của em sao có thể rẻ." Hàn Thành nói.

“Đó là điều hiển nhiêm!”

Trầm Thiến Sơ nói xong liền chạy vào ghế lái: “Để tôi lái.”

Hàn Thành: ……

“Việc này thật sự không thể được.”

“Được mà, không sao đâu.”

“Ngoan, đừng nháo nữa đừng lấy việc lái xe ra đùa giỡn. "

" Chỉ là một đoạn đường nhỏ, tôi chắc chắn có thể lái được. "

Hàn Thành toát mồ hôi: "Sáng mai, sáng mai được không? Em đáp ứng nhu cầu lái xe của tôi trước, và tôi sẽ thỏa mãn những ý tưởng lái xe đáng sợ kia của em. "

" Chính anh nói đó. ""

"Tôi sẽ cố gắng hết sức." Hàn Thành cảm thấy đây là một nhiệm vụ tràn đầy thử thách và chông gai.

“Vậy thì tôi tin anh.” Trầm Thiến Sơ nói xong, liền mở cửa ngồi sang ghế bên cạnh.

Hàn Thành ngồi vào ghế lái mà lòng nặng trĩu, rất lo lắng không biết 24 giờ nữa chiếc xe thể thao yêu quý của y cũng sẽ bị biếm vào lãnh cung.

Y không thể hiểu được, làm một chiếc xe hạng sang không tốt sao, mỗi ngày đều có suy nghĩ muốn lái xe?

Vốn là đồng loại với nhau, sao cứ thích lái, y quá lo lắng cho mình vào ngày mai!

Hàn Thành buồn bực khởi động chở chiếc xe thể thao quái ác của mình và lao đến khách sạn bằng chiếc xe thể thao sắp phải nằm ngoài bãi tha ma, hời thật đáng thương.

Trước lạ sau quen, với kinh nghiệm lần đầu tiên, lần này hai người nhanh chóng tắm xong, chiến đấu kịch liệt trên giường.

Hàn Thành cũng nhớ lại những đánh giá tiêu cực của Trầm Thiến Sơ về bản thân sau khi thức dậy vào sáng qua. Lần này, y đặc biệt chọn thời điểm lái đến cao tốc hỏi: "Còn về kỹ thuật của tôi thì sao? Em cho tôi maays sao?"

Hàn Thành sau khi bị y tra hỏi, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ đáp: "Năm sao năm sao! Khen ngợi năm sao!"

"Không phải để chiếu cố lòng tự trọng của tôi, phải không?"

"Không, không, không đúng anh ít nói nhảm đi!" "

Hắn hai mắt bị bắt nạt có chút đỏ lên, nhưng Hàn Thành cố tình không buông tha " Người già yếu như ta thuộc loại nào? "

Trầm Thiến Sơ khóc không ra nước mắt: " Anh cái gì đều không thuộc về, anh hiện tại uy phong lẫm lẫm liệt liệt, có được không? làm đi mà! ”

Hàn Thành niết cằm hắn: “ Cũng không kém lắm so với kì vọng. ”

Nói xong liền cúi đầu hôn hắn.

Trầm Thiến Sơ ôm cổ hắn, dữ tợn cắn môi y, sau đó chậm rãi dùng sức hôn y.

lúc này đây Trầm Thiến Sơ đã tràn đầy năng lượng, cuối hành trình một hai lần, chỉ là hơi mệt chứ không hề lăn ra ngủ.

“Ôm ta đi tắm rửa.” Hắn dựa vào Hàn Thành nhẹ giọng nói.

Hàn Thành không hề né tránh loại chuyện này, bế hắn đi vào phòng tắm, cùng hắn tắm rửa sạch sẽ, sau đó ôm hắn trở lại giường.

Trầm Thiến Sơ tâm tình, trước sau sự tình đều có chút dính người, giờ phút này xong, liền nằm trở lại trên giường, chủ động ôm Hàn Thành, kéo Hàn Thành tay để cho y ôm chặt chính mình.

Hàn Thành dở khóc dở cười: “Em thích loại hình ôn nhu sao?”

Trầm Thiến Sơ gật gật đầu, ngẩng đầu để cho y hôn.

Hắn vừa tắm xong, cả người giống như đóa hoa hồng trong giỏ, mềm mại như sáp, trong suốt như pha lê, chỉ có đôi môi lộ ra một chút đỏ ửng, giống như bông hồng nhét trong nhân bánh.

Hàn Thành không từ chối, cúi đầu hôn nhẹ lên môi hắn, nhẹ nhàng mà tỉ mỉ, khiến Trầm Thiến Sơ rất thoải mái.

Hôn xong, Hàn Thành tắt đèn, giọng điệu ôn nhu: “Ngủ đi.”

Trầm Thiến Sơ kêu một tiếng “ừm” rồi chìm vào giấc ngủ rồi từ từ dựa vào trong lòng y.

Trong khoảng thời gian này, cả hai đều ngủ rất ngon không chút âu lo, chỉ có Trầm Thiến Vũ không an tâm lắm, Trầm Thiến Sơ không có về nhà, Từ Khải nói buổi hẹn hò đã kết thúc, hai người không thích hợp, sau đó, hắn đi đâu?

Hắn không phải đi tìm lại người bạn trai cũ cặn bã của mình đi? !

Nghĩ như vậy, hắn ta đứng dậy đi ra khỏi phòng ngủ, ngồi ở phòng khách, đợi ba mẹ Trầm trở về.

Đến một giờ sáng, cha mẹ Trầm cuối cùng cũng kết thúc xã giao và trở về nhà, Trầm Thiến Vũ càng đổ thêm dầu vào lửa để bày tỏ rằng buổi hẹn hò mù quáng của Trầm Thiến Sơ đã thất bại, hắn vẫn chưa trở về. Hắn đi tìm bạn trai cũ nên hắn chỉ đi hẹn hò cho có lệ mà thôi.

Trà xanh lại bắt đầu biểu diễn trà nghệ: "Ca ca mắt hết hi vọng rồi, quá trung thành với tra nam. Anh ấy hoàn toàn không hiểu nỗi khổ của cha mẹ. Tôi không biết bao giờ anh trai tôi mới về nhà. Tôi rất lo lắng cho anh ấy. "

Cha Trầm tức giận đến mức gọi điện cho Trầm Thiến Sơ ngay tại chỗ, nhưng Shen Trầm Thiến Sơ lúc này đã ngủ quên mất và điện thoại cũng tự động tắt mà không có nguồn. Hắn không biết gì cả.

Cha Trầm càng tức giận, chửi rủa "đồ vô tích sự" rồi tức giận quay vào nhà.

Khi Shen Trầm Thiến Sơ thức dậy vào sáng hôm sau, hắn thấy điện thoại di động đã tắt, hắn yêu cầu người phục vụ mang theo bộ sạc khi bữa sáng được giao đến để sạc cho điện thoại di động.

Kết quả là vừa mở được máy, đã nhìn thấy mấy cuộc gọi nhỡ của cha Trầm.

Trầm Thiến Sơ không vội bắt mắt, cha Trầm tìm hắn chủ yếu vì những cuộc hẹn hò, chút nữa quay về cũng không muộn.

Sau bữa ăn, Hàn Thành vẫn lễ phép hỏi: “Muốn ta đưa em về không?”

Vừa nói xong y liền nghĩ tới điều gì đó liền đáp: “Tôi nghĩ điều đó là không cần thiết, tôi chúc em đi đường thuận buồm xuôi gió, tạm biệt.”

Trầm Thiến Sơ túm lấy y "Sắc đẹp của tôi anh lấy rồi, tôi muốn xem đệ đệ của em!"

"Tha cho đệ đệ em một con đường sống không tốt sao? Ca đây bị em gây sức ép muốn gặp ông bà tổ tiên một lần rồi chưa đủ sao."

"Vừa đúng lúc nha, để đệ đệ trải nghiệm kỹ năng của người ca ca này. Nói không chừng đệ ấy sẽ tán thưởng tài năng của toi, đại ca à xe cũ không đi xe mới làm sao tới nha. Em đây là đang giúp anh có nhiều xe cho ga ra anh phong phú "

" Tôi không có nhiều xe, phải lái tốt đó. Nếu em không sử dụng nó, cả nhà chúng ta sẽ tổ chức tiệc ăn mùng. "

“Không nhiều lời nữa, ngày hôm qua anh đã hứa với ta rồi, ta nhớ kỹ lắm.” Trầm Thiến Sơ không kiên quyết không buông tha cơ hội.

Hàn Thành chân thành thuyết phục hắn: “Nghĩ kỹ lại đi.”

“Ba, hai, một nghĩ xong, ta vẫn muốn lái xe.”

Hàn Thành:…

Hàn Thành từ bỏ hy vọng , lẳng lặng dẫn hắn lên chiếc xe tội nghiệp.

Trầm Thiến Sơ nhảy nhót lên xe, sờ sờ tay lái của chiếc xe thể thao của Hàn Thành. "Đừng lo lắng, lần trước là tôi bất cẩn. Tôi đã lâu không sử dụng và không quen. Lần này tôi chắc chắn sẽ không giống như lần trước. "

Hàn Thành còn lâu mới không tin hắn. Một lúc sau: " Hay là em thả tôi xuống chỗ đón taxi. Em lái xe của em, tôi đánh xe đi theo em. "

Trầm Thiến Sơ: ...

" Anh phân biệt đối xử với tôi. "Hắn bực tức nói.

Hàn Thành lắc đầu: “Tôi trân trọng cuộc sống và yêu cuộc sống.”

“Anh coi thường kỹ thuật của tôi.”

“Tôi rất sợ tai nạn và rất mong chờ tương lai.”

Thẩm Thanh tức giận giúp anh thắt dây an toàn rồi đóng cửa. Khóa lại, "Vậy thì anh xong đời, anh là tài xế của tôi khi bạn sinh ra, và anh là hành khách của tôi khi anh chết."

"Làm như thế là hai xe một mạng đó!"

"Anh có hạnh phúc không? Một người đi đến tử vong, hai chiếc xe làm tùy tùng theo sau, anh đạp một chân ga, Thật tuyệt vời! Sự kí©h thí©ɧ này, người đàn ông nào không ghen tị với anh chứ! "

Hàn Thành lòng như tro tàn chỉ có thể bắt đầu hướng dẫn hắn cách lái xe an toàn nhất có thể.

--------------------------------

Từ PTSD được biết là từ viết tắt của rối loạn căng thẳng sau chấn thương. Triệu chứng PTSD này diễn ra phổ biến ở các bệnh nhân gây ra những ảnh hưởng xấu đến sức khỏe, đời sống của họ. Chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương có thể hiểu đơn giản là bệnh nhân có tâm thần bất bình thường như trầm cảm, khủng hoảng, hồi hộp do những chấn động lớn diễn ra ở quá khứ. Những người PTSD này sẽ rất khó khăn để vượt qua được những cú sốc, chuyện buồn này và tạo nên những căng thẳng sau những chấn thương của người thân, do tai nạn….."

"Làm như thế là hai xe một mạng đó!"

"Anh có hạnh phúc không? Một người đi đến tử vong, hai chiếc xe làm tùy tùng theo sau, anh đạp một chân ga, Thật tuyệt vời! Sự kí©h thí©ɧ này, người đàn ông nào không ghen tị với anh chứ! "

Hàn Thành lòng như tro tàn chỉ có thể bắt đầu hướng dẫn hắn cách lái xe an toàn nhất có thể.

--------------------------------

Từ PTSD được biết là từ viết tắt của rối loạn căng thẳng sau chấn thương. Triệu chứng PTSD này diễn ra phổ biến ở các bệnh nhân gây ra những ảnh hưởng xấu đến sức khỏe, đời sống của họ. Chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương có thể hiểu đơn giản là bệnh nhân có tâm thần bất bình thường như trầm cảm, khủng hoảng, hồi hộp do những chấn động lớn diễn ra ở quá khứ. Những người PTSD này sẽ rất khó khăn để vượt qua được những cú sốc, chuyện buồn này và tạo nên những căng thẳng sau những chấn thương của người thân, do tai nạn….