Chương 7: Chỉ có ma pháp mới có thể đả bại ma pháp

Chương 7:

Khi đến gần nhà Trầm Thiến Sơ, Hàn Thành cảm thấy y đã mất nửa cái mạng.

“Nếu em muốn ai đó tránh xa em, hãy để hắn ta ngồi xe em lái.” Hàn Thành nói với giọng vô lực bùi nghùi.

“Có khoa trương đến vậy không?”

“Không phải khoa trương, là khiêm tốn.”

Trầm Thiến Sơ:…

Trầm Thiến Sơ cởi dây an toàn:“Hy vọng lần sau, tôi có thể gặp một người đệ đệ mới.”

Em vẫn muốn có lần sau?

Không còn nữa! Hai chiếc xe em lái đã ra đường ngủ! Đừng làm hại những người đệ đệ khác của em!

Y nhìn Shen Trầm Thiến Sơ quay người, để đầu tóc hướng về phía y, y liền duỗi tay ra ấn rồi ấn xuống chùm tóc đã nhếch lên.

Trầm Thiến Sơ nghi hoặc quay đầu lại, không hiểu vì sao đột nhiên y sờ đầu hắn.

“Tóc em hơi cong cong.” Hàn Thành vừa nói, vừa nhìn sợi tóc lại nhếch lên, y lại ấn xuống.

“Vô dụng.” Trầm Thiến Sơ nói, “Dù anh kẹp tóc tôi lại chút nữa nó cũng như cũ thôi.”

Hàn Thành không tin tà, đành phải tự tay vuốt tóc hắn mấy lần.

Trầm Thiến Sơ ngáp ngắn ngáp dài và ghé trên tay lái chợp mắt, để Hàn Thành hoàn thành nhiệm vụ vĩ đại của mình là vuốt tóc.

Hàn Thành nhấn một hồi mới để ý thấy Trầm Thiến Sơ đang nhắm mắt nằm trên vô lăng, tay gác cằm, trông y như một con mèo.

Y bất giác bật cười, nghĩ hắn thật đáng yêu.

Khi thời điểm hắn tức giận, hắn sẽ cư xử như một con mèo con, giương năng múa vuốt nhưng khi ngủ hắn lại vừa dễ thương vừa nghe lời.

Hàn Thành tiến lại gần Trầm Thiến Sơ, nhẹ nhàng chạm vào tóc rồi hôn lên mặt hắn.

Sau đó Trầm Thiến Sơ mới lười biếng mở to hai mắt, thấy y mỉm cười ôn nhu nhìn mình, liền cười theo .

“Không ngủ đủ à?” Hàn Thành hỏi hắn.

“Một chút.” Trầm Thiến Sơ nói: “Chơi đủ chưa? Đủ rồi thì tôi xuống xe.”

Mặc dù Hàn Thành có thể thấy hắn đang nhắm mắt nằm đây chỉ để thỏa mãn cơn buồn ngủ, nhưng hắn thực sự rất ngoan ngoãn khi để y xoa tóc đã rồi mới đi, y nghĩ hắn là người tốt, nhu thuận, thẳng thắn và thành khẩn.

Y hôn lên khóe môi Trầm Thiến Sơ, sau đó từ từ phủ lên môi cậu, rồi nhẹ nhàng hôn lên trán hắn.

Hôn đủ rồi, y mới buông người trước mặt ra, nhìn vẻ mặt ửng hồng của Trầm Thiến Sơ buồn cười nối: “Đi đi, lần sau anh sẽ cho em gặp một người đệ đệ mới.”

Trầm Thiến Sơ vui vẻ, hưng phấn hôn y một cái. Không chút khách khí đòi hỏi: “Tôi muốn đắt tiền, phải ngầu lòi, tôi không muốn đệ đệ kém chất lượng.”

“Đã biết.” Hàn Thành bất lực.

“Vậy tôi đi đây.” Trầm Thiến Sơ nói xong, mở cửa xuống xe.

Hàn Thành nhìn hắn tràn đầy sức sống và non nớt sau đó y nhớ lại tuổi viết trên báo cáo sức khỏe của Trầm Thiến Sơ khi y đọc nó lần đầu tiên, không phải hắn 22 tuổi sao? Trông Trầm Thiến Sơ không giống như vậy, nếu không đọc thẻ căn cước của hắn, y sẽ nghĩ rằng Trầm Thiến Sơ chỉ mới 18 tuổi.

Thật là tràn đầy năng lượng.

Trầm Thiến Sơ mở cửa, vừa bước vào đã thấy Trầm Thiến Vũ, cha và mẹ đều có mặt, đây có phải là một phiên tòa biểu diễn tại nhà?

“Tối hôm qua ngươi đã đi đâu!” Bố Trầm hỏi.

“Đi khách sạn ngủ một đêm.” Trầm Thiến Sơ ăn ngay nói thật: “Ăn no buồn ngủ quá nên đến khách sạn gần đó. Thực xin lỗi, lần sau sẽ nói trước với gia đình.”

"Ngươi lại đi tìm bạn trai cũ rác rưởi đó sao!" Cha Trầm mới không tin, "Sao ngươi có thể đê hèn như vậy, người ta không cần ngươi nữa, đều lên giường với kẻ khác, ngươi còn bám riết không buông, ngươi có biết xấu hổ hay không! ”

Trầm Thiến Sơ có chút sững sờ, hắn không ngờ tới một người cha lại có thể nói loại lời này với con ruột của chính mình.

Mẹ Trầm lần này cũng không ngăn cản cha Trầm nữa, rõ ràng là bà không đồng tình với hành động của con trai mình: "Tiểu Sơ, sao con lại trở nên như thế! Trước đây, bố mẹ cho rằng con ngu dốt, vì con lớn lên trong môi trường không tốt nên con không hiểu chuyện. Cho nên con ở cùng mấy thứ kia cũng chả sao, nhưng bây giờ con đã trở về đây, lại được mẹ giới thiệu cho con đối tượng thích hợp, làm sao còn ở với loại cặn bã đó? Từ Khải, là một đứa trẻ ngoan, con cái của một gia đình tốt, nếu có thể được. Đối với con không còn ai tốt hơn đâu. "

Trầm Thiến Sơ nở nụ cười nhẹ: " Nhưng hắn coi thường tôi. "

"Nó đương nhiên coi thường ngươi. Ngươi vội vàng chạy theo người khác bỏ lại nó, ai mà thích ngươi cho được! Đừng nói đến Từ Khải, ngay cả bạn trai cũ khốn nạn kia của ngươi cũng chướng mắt ngươi! ” Cha Trầm lại mắng hắn.

"Ca ca à, anh đừng liên lạc với bạn trai cũ nữa. Anh Từ tuy không thích anh nhưng đó cũng là nhân chi thường tình. Anh à, anh chỉ cần đối tốt với anh ấy và thay đổi theo sở thích của anh ấy, anh ấy nhất định sẽ ưng ý. Rối sẽ sẵn lòng cùng anh hẹn hò. "

" Oa, vườn xuân sắc hiện lên, trên tường mọc ra một nhánh trà xanh. "Trầm Thiến Sơ đạm thanh nói.

Trầm Thiến Vũ: ...

Vẻ mặt Trầm Thiến Vũ phút chốc trở nên buồn bã: “Ca ca, sao anh lại nói như vậy, em cũng chỉ muốn tốt cho anh.”

“ Ngươi nhẹ nhàng rời đi , giống như nhẹ nhàng đến, rồi nhẹ nhàng xua tay. Lưu lại một mảnh hương trà. "

" Con nói cái gì vậy? "Mẹ Trầm không muốn hai đứa con trai bà cãi nhau," Tiểu Vũ cũng vì lợi ích của con, sao có thể nói như vậy với nó? "

" Vậy tôi nên nói như thế nào. Tôi có nên nói, "Nói rất Tốt! Nói tiếp đi!" Các người muốn nghe điều này ? "

Cha Trầm quả thực biwj hắn làm tức chết: "Ta nói cho ngươi biết, một lát nữa ngươi nhờ tiểu Vũ chọn giúp ngươi một món quà gửi cho Từ Khải để bồi tội và nói với nó ngươi muốn bắt đầu lại, ngươi rất thích nó, rồi cùng Từ Khải lui tới. Nghe rõ chưa! ”

Trầm Thiến Sơ nhớ tới Từ Khải ngày hôm qua nói ra cụm từ" chị dâu đi đường mạnh khỏe " rất nghiêm túc nói với bọn họ: "Tôi sợ hắn ta không dám nhận những lời đó." "

Vậy thì ngươi tìm cách để nó nhận cho ta! Trầm Thiến Sơ, để ta nói cho ngươi biết, Từ Khải là người thích hợp nhất đối với ngươi. Ngươi thích đàn ông, nó thích đàn ông. Hai người vừa lúc là một đôi. Mặt khác, người ta đều thích phụ nữ, hoặc là cũng chướng mắt ngươi, ngươi hiểu không! "

“Tiểu Sơ nghe lời cha đi con, cha mẹ cũng vì lợi ích của con.”

“Xin lỗi, tôi không cảm nhận được.” Trầm Thiến Sơ bình tĩnh nói.

“Ca…”

“ Ngươi câm miệng .” Trầm Thiến Sơ ngắt lời hắn ta: “Mùi trà xanh trên người ngươi quá nồng, ta sợ ta một lúc nữa sẽ phun vào mặt ngươi.”

“ Ngươi mới câm miệng !” Cha Trầm tức giận nói: "Chúng ta đón ngươi về nhà không phải để cho người khác xem chuyện cười của nhà ta, hiện tại, ngươi gần như là trò cười của mọi người! Nếu không muốn cùng Từ Khải có một buổi hẹn hò vui vẻ, Vậy thì ngươi liền cút đi cho tôi! Có người nói rằng Trầm gia sinh ra một đứa không biết xấu hổ lại muốn vội vàng quay lại tên bạn trai rác rưởi, đúng là đồ đê tiện không hơn không kém! "

Trầm Thiến Sơ cười chế nhạo,"Ông thực sự coi rằng cái Trầm gia này là điểm tâm ngọt là bánh kẹo, ai cũng phải thích à, kỳ ba xứng với trà xanh, ba người một nhà các người khóa chết một chõ đi, đừng đi tai họa kẻ khác, ta hiện tại liền rời đi ngay. ”

“ Tiểu Sơ… ”Mẹ Trầm kinh ngạc nói.

“Đừng gọi nữa” Trầm Thiến Sơ châm chọc nói: “Ngươi cũng không thích gì ta, giả cái gì tình mẫu tử, con trai của ngươi ngồi ở bên cạnh kia, cùng hắn ôm nhau mà khóc.”

“Nói thế nào đó cũng là mẹ mày? Mày nói chuyện như vậy à, mày ... "

" Tôi bị nói sai" Trầm Thiến Sơ ngắt lời ông" Tôi nói không đúng à? Còn ông, luôn mồm đồ đê tiện không biết xấu hổ, ông lại bắt tôi làm mồi câu câu con cá Từ Khải kia, vậy thì ông chả khác nào là lão già đê tiện không biết xấu hổ vội vàng muốn bán con ruột mình! Ông nói rằng người ta coi thường tôi, rồi cũng là chính ông bắt tôi làm trò cho người ta chế nhạo. Ai trong chúng ta giống trò chê cười hơn? Kia đó không phải là ông sao, chỉ là một nhà giàu mới nổi cứ liều mạng tìm cách chen một chân vào giới thượng lưu. "

" Thằng khốn nạn. "Cha Trầm đời này hận nhất là người khác nói ông là nhà giàu mới nổi. Lúc này, ông nghe thấy tiếng con trai mình mắng ông không biết xấu hổ, sau đó lại nghe được con mình mắng chửi lão là đồ đê tiện, cuối cùng còn chốt câu nhà giàu mới nổi, ông suýt chút nữa muốn gϊếŧ người, cha Trầm cảm thấy trong lòng bực bội.

" Đây là cách ngươi nói chuyện với cha ngươi sao?!"

"Đúng vậy, thượng bất chính hạ tắc loạn. Chính ông há mồm ngậm mồm đều là đồ đê tiện không biết xấu hổ. Ông còn có thể trông cậy con trai ông nói lời tốt đẹp gì. "

Chỉ có dùng ma pháp mới có thể đả bại ma pháp.

"Ca……"

"Được rồi, tiểu trà xanh, thời đại thịnh thế này, ngươi bớt nói chuyện lại, giữ nước miếng pha thêm hai chén trà, nhưng nhớ không được uống trà xanh nha, dù sao cũng là sinh ra từ cùng một gốc, sao có thể nuốt chửng đồng loại dược. ”

Trầm Thiến Vũ:…

Trầm Thiến Vũ cảm thấy hắn ta chưa bao giờ phát hiện anh trai ngu xuẩn này miệng lưỡi có thể lợi hại như vậy!

Trầm Thiến Sơ có một liền chọn ba, không chút sợ hãi, đến từng đôi một, hai người và một cặp chén, khi đến ba sẽ mua hai tặng một. Chẳng mấy chốc, trong phòng khách Trầm gia mảnh sứ vỡ tung tóe. .

Trầm Thiến Sơ lao tới trước cửa phòng khi cha Trầm muốn bắt đầu trò rượt đuổi rồi thu dọn vali của mình.

Vốn dĩ muốn định cư ở đây một thời gian, hiện tại xem ra khổng thể nào rồi.

Tác giả có chuyện muốn nói:

Sơ Sơ:Về sau các ngươi sẽ khóc lóc van xin ta trở về!

Sơ sơ: Nhưng tôi không nhất thiết sẽ quay lại đâu hahahaha