Chương 4: Một miệng toàn là trà xanh

Chương 4:

"Anh nói đi."

"Hôm qua là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau. Nếu em lái xe cùng ai đó trước lần gặp thứ hai, thì chúng ta sẽ không có lần sau." Hàn Thành nghiêm túc nói.

Trầm Thiến Sơ gật đầu, “Được rồi, anh cũng vậy, nếu anh có một chiếc xe khác trước buổi hẹn tiếp theo của tôi, thì tôi sẽ không đến ga ra của anh để tham gia cuộc vui cùng anh.”

“Thành giao.”

“Vậy thì tôi đi đây.” Trầm Thiến Sơ tháo dây an toàn nói: “Anh đi đường cẩn thận.”

“Em không làm tài xế thì đường anh đi sẽ thuận buồm xuôi gió.” Hàn Thành chân thành nói.

Trầm Thiến Sơ: ...

Trầm Thiến Sơ "hừ" một tiếng rồi xoay lưng bước đi.

Hàn Thành mỉm cười, nghĩ rằng Trầm Thiến Sơ khá thú vị.

Mặt đẹp có rất nhiều, nhưng tâm hồn thú vị thì sát xuất 1/1000, người vừa đẹp lại vừa thú vị như Trầm Thiến Sơ lại hiếm càng thêm hiếm. Ít ra, y nghĩ rằng bọn họ rất hòa hợp với nhau.

Trầm Thiến Sơ trở về nhà, nói chính xác là hắn trở về nhà nguyên chủ.

Nói đến gia đình nguyên chủ, thật sự là rất phức tạp về mặt kết cấu.

Trong sách, gia đình của "Trầm Thiến Sơ" thuộc loại nhà giàu mới nổi, nếu giàu có thì coi như có của, nhưng họ đương nhiên không thể so sánh với những gia đình giàu có thực sự. Bất quá đối với những gia đình tầm trung thì có thể coi là khá cao.

Khi Trầm phu nhân sinh con, bà bị tai nạn, thay vì đến bệnh viện tốt đã định trước, lại đến một bệnh viện bình thường, điều này khiến Quách Hồng, người sản phụ ở cùng khu với bà, có những suy nghĩ không nên làm. Bà thay thế hai đứa trẻ và ôm "Trầm Thiến Sơ" trở về nhà mình.

Gia đình Quách Hồng không giàu có, chồng bà bán rau kiếm sống, sau đó chồng chết, bản thân bị bệnh, không có tiền phẫu thuật, bà đã liên lạc với đứa con thân sinh của mình. Cũng chính là thế thân "Trầm Thiến Sơ" sống ở Trầm gia-Trầm Thiến Vũ.

Trầm Thiến Sơ là khi bọn họ đang nói chuyện, tình cờ nghe được bí mật này, mới biết rằng Quách Hồng vì không để cho con trai mình phải chịu thiệt thòi nên đã ly miêu tráo thái tử, đổi "hắn", và thay thế bằng con trai của chính mình.

Trầm Thiến Sơ rất buồn, nhưng Quách Hồng đối xử tốt với hắn nhiều năm như vậy, hắn đối với Quách Hồng cũng có chút cảm tình, cho nên giả vờ như không biết, cũng không biết mình phải làm gì khác.

Tuy nhiên, trước sự mong đợi của Quế Hồng, sau khi con trai ruột của bà, Trầm Thiến Vũ, biết mọi chuyện, mặc dù ngoài miệng gọi bà một tiếng mẹ và nói cảm kích bà nhưng hắn ta vẫn bí mật giữ im lặng và muốn bà chết.

Với đôi mắt tinh tường của Quách Hồng, bà nhận ra con trai ruột của mình không thể tin tưởng được, vì vậy bà âm thầm bắt đầu kế hoạch B.

Bà kể cho "Trầm Thiến Sơ" nghe mọi chuyện, khóc lóc sám hối, nói rằng bà sắp chết và biết rằng mình đã sai, bà nguyện ý để "Trầm Thiến Sơ" quay lại nhà họ Trầm nhận tổ quy tông, bà chỉ mong "Trầm Thiến Sơ" nghĩ về tình cảm giữa mẹ và con trong rất nhiều năm, giúp bà lần cuối làm cho bà không phải chết trên giường bệnh.

"Trầm Thiến Sơ" bản tính có chút nhu nhược không chủ kiến, thấy Quách Hồng khóc thương tâm, nghĩ đến những năm này, lòng hắn mềm nhũn, quyết định trở về Trầm gia để lấy tiền chữa bệnh cho mẹ nuôi.

Tuy rằng "hắn" nói miệng không bằng chứng, nhưng may mắn thay, "hắn" giống Trầm phu nhân, và một khi xét nghiệm ADN, lại giấy trắng mực đen.

Mặc dù Trầm gia vô cùng khϊếp sợ nhưng họ cũng chấp nhận sự thật này.

Chỉ là "hắn" đã trở về nhưng Trầm Thiến Vũ cũng không có rời đi.

Vào ngày vụ việc xảy ra, Trầm Thiến Vũ đã quỳ xuống ngay lập tức trước vẻ mặt bối rối của mọi người trong gia đình, đối với phụ mẫu Trầm gia đập đầu ba cái.

Với đôi mắt ngấn lệ, hắn ta lần đầu bày tỏ sự xấu hổ vì những gì mẹ ruột của mình đã làm, đồng thời cảm ơn sự vun đắp của Trầm gia trong những năm qua, thêm vào đó là nỗi nhớ và sự quyến luyến của hắn đối với gia đình này, bi thống tỏ vẻ. --

"Nếu ca ca đã trở về thì em cũng nên đi. Con biết bố mẹ luyến tiếc con, và con cũng luyến tiecs bố mẹ, nhưng con là đứa trẻ đầu sỏ gây nên việc này, con có quyền gì để ở lại! Về sau liền phiền toái ca ca chăm sóc bố mẹ, giờ bố rất thích hút thuốc, anh à, anh phải nhớ quan tâm đến sức khỏe của ông ấy, đừng để ông ấy uống rượu thường xuyên, phải nhắc ông ấy đi ngủ sớm. Còn về phần mẹ, anh ơi, đừng quên tặng mẹ món quà mẹ thích vào ngày sinh nhật của mẹ, anh phải nhớ mẹ thích ăn đồ nhạt, không quá dầu mỡ, đừng làm mẹ sinh khí ... "

Thằng chó đẻ đó đã than thở một cách đầy nghệ thuật còn giỏi hơn cả biên kịch thời nay, và cha mẹ Trầm đã ôm hắn khóc nức nở: "Con là nhà của chúng ta. Con không cần phải đi bất cứ nơi nào, Con không thể đi."

Trong lúc nhất thời , ba người ôm nhau thành một đoàn, Trầm Thiến Vũ và Trầm phu nhân khóc lóc thảm thiết. Cha Trầm rơm rớm nước mắt, nhưng có vẻ như người đứng sang một bên lại thuộc về gia đình này. ”“ Trầm Thiến Sơ ”lạc lõng như người vô hình.

Trầm Thiến Vũ cứ như được giữ lại, hắn ta vốn nên làm mấy tràn diễn nữa, nhưng số phận của hắn ta rất tốt, Quách Hồng không thể tự mình vượt qua cơn bệnh, trước khi vào phòng mổ đã không còn nữa.

Trầm Thiến Vũ đã trở thành trẻ mồ côi và cha mẹ Trầm có thêm lý do để nói: "Con vẫn phải ở một mình khi trở về. Tốt hơn hết hãy sống ở đây. Ý trời đã định con là con của chúng ta."

Trầm Thiến Vũ ôm chặt lấy chính mẹ nuôi của hắn ta, nước mắt như mưa, suy diễn tình mẫu tử như một ảnh đế chuyên nghiệp.

Vì vậy, hiện tại có bốn người sống trong Trầm gia, cha mẹ Trầm, nguyên chủ, cùng với trà xanh Trầm Thiến Vũ

Trầm Thiến Sơ nghĩ đến cấu trúc phức tạp này và không thể không tặc lưỡi. Hắn thực sự không thể hiểu được mạch não thần kì của cha mẹ Trầm. Con trai ruột của mình đã bị thay thế trong nhiều năm. Một khi họ nhận ra nhau, họ đang bận rộn an ủi đứa con nuôi của mình, sợ nó cảm thấy khó chịu vì biết nó không cùng huyết thống họ, lại không thèm quan tâm đứa con ruột của mình đứng nhìn cảnh tượng đó, nó cảm thấy xấu hổ và bi thương đến mức nào.

Nhưng may mắn thay, hắn không phải nguyên chủ, đối với bố mẹ bất công này cũng chẳng chờ mong điều gì, sở dĩ hắn trở về chỉ là bởi vì nguyên chủ không có nơi nào khác để ở ngoại trừ nơi này, nếu không Trầm Thiến Sơ cũng chả muốn muốn trở về nơi này. -- Dể cho cha mẹ Trầm cùng Trầm Thiến Vũ một nhà ba người hạnh phúc sinh hoạt, tự gây họa lẫn nhau không phải tốt hơn gây họa cho người khác sao?

Bạch Liên xứng với trà xanh, tuyệt phối a! Hắn cũng không phải là thánh mẫu, làm sao có thể chung sống hòa hợp với gia dình này được.

Bất quá hiện tại hắn vừa mới xuyên qua, lại không quen thuộc nơi đây, hắn chỉ có thể ủy khuất chính mình.

Trầm Thiến Sơ lấy chìa khóa ra, mở cửa và bước vào.

Vừa vào cửa liền nghe thấy một giọng nam nghiêm nghị hỏi: "Ngươi còn biết về nhà sao?! Cho ngươi ra ngoài hẹn hò, ngươi liền đi cả đêm không về. Nếu ánh mắt ngươi không kém như vậy, sao có thể xem kẻ rách nát thành bảo bối mà cung phụng. Ngươi muốn mẹ ngươi và ta lo lắng cho ngươi sao?! ”

Trầm Thiến Sơ sửng sốt, khi nhìn lên thì phát hiện là cha mẹ Trầm đều ở nhà.

Trầm phu nhân an ủi chồng, “Tiểu Sơ đã đồng ý, nó sẽ đi.”

Nói xong, bà quay sang nhìn Trầm Thiến Sơ, “Có phải không tiểu Sơ?”

Trầm Thiến Sơ gật đầu, trước đây nguyên chủ có một tên bạn trai cặn bã. Bị nguyên chủ phát hiện hành vi gian dối của gã, hai người đã cãi nhau to tiếng nhưng chưa kịp chia tay thì gã cặn bã đó đã hùng hùng hổ hổ đá nguyên chủ.

Cha và mẹ của Trầm Thiến Sơ chướng mắt bạn trai của nguyên chủ, nhưng nguyên chủ sống chết không muốn chia tay, vào lúc này, cuối cùng họ đã chia tay. Nguyên chủ cũng đặc biệt chọn một trong những đối tượng phù hợp với xu hướng tính dục của bản thân.

-- dù sao, ở thế giới này, người cùng giới có thể kết hôn, tuy rằng quy định liên quan mới bắt đầu được thực hiện, nhưng cha mẹ của nguyên chủ đã có ý định tiến vào vòng gia đình giàu có thực sự thông qua hôn nhân, vì vậy họ đón nhận nó một cách rất thản nhiên.

Và lý do tại sao nguyên chủ đồng ý hẹn hò mù quáng, và ngay cả cuộc gặp gỡ khách sạn với Hàn Thành đêm qua, cũng là bị kí©h thí©ɧ bởi tên tra nam mới chia tay không lâu.

"Hắn" không có hy vọng vào những cuộc hẹn hò mù quáng, cũng không muốn đi, "Hắn" đã hứa với bố mẹ, chỉ vì bản tính nhu nhược, "Hắn" sẽ không từ chối.

"Hắn" và Hàn Thành gặp nhau là bởi vì ngày đó, lần đầu tiên nhìn thấy bạn trai cùng người khác nằm trên một chiếc giường, bị đồ cặn bã mắng mỏ chia tay, trong lòng vừa tức giận vừa muốn quay về trả thù.

Trầm Thiến Sơ không nghĩ điều đó là cần thiết. Một tên tra nam thôi mà và "Hắn" đã phát hiện được điểm đó. Đây là một sự kiện vui và cần được ăn mừng mới đúng.

Nhưng nguyên chủ đã không còn nữa, cũng không cần phải vì tên tra nam khốn kiếp đó mà khổ sở. Còn việc hẹn hò mù quáng thì cũng là chuyện tầm thường. Dù sao thì hắn cũng không sao.

Trầm Thiến Sơ,cẩu độc thân và vô tình chết một lần năm 22 tuổi, hiện đang rất khao khát tình yêu. Hắn đã lái xe hơi và gần như đối với tình yêu còn đói khát. Nếu không, nếu một ngày hắn lại gặp tai nạn, hắn lại chết không nhắm mắt.

Cha Trầm hài lòng nhìn hắn gật gật đầu, nhưng miệng không tha, "Ngươi về sau mắt mở sáng chút, đừng coi rác thành bảo, nhìn Tiểu Vũ bên cạnh đi, phải học hỏi từ em ngươi. "

Trầm Thiến Sơ cảm thấy lời nói của "cha ruột" thật nực cười," Nếu tôi lớn lên ở căn nhà này, thì người bên cạnh tôi không phải là ai đó, mà tôi từ nhỏ tới lên chưa vào căn nhà này được mấy lần."

Hắn nghiêng đầu cười: “ Có lẽ tôi phải hỏi anh trai tốt của tôi. ”

Cha Trầm cau mày,“ Tiểu Vũ vô tội! ”

“Nếu hắn vô tội thì tôi lại càng vô tội, Bạch Liên Hoa cũng không tội nghiệp bàng tôi. ”

Trầm Thiến Sơ nói xong cũng lười để ý tới hắn trở về phòng.

Hắn vào phòng của nguyên chủ, căn phòng không nhỏ, nhưng kém xa phòng của Trầm Thiến Vũ, dù sao hắn từ nhỏ cũng không lớn lên trong nhà này.

Trầm Thiến Vũ từ nhỏ đã lớn lên trong ngôi nhà này, căn phòng của hắn ta được trang bị đèn ngủ dựa theo thói quen của hắn, buổi sáng, dì giúp việc sẽ cho hắn ta uống sữa nóng với mật ong, thức ăn trên bàn đều là những món ăn hắn ta yêu thích. Hắn ta kén ăn là do sự nuông chiều và dung túng của cha mẹ Trầm

Về phần "Trầm Thiến Sơ" đâu, "hắn" khiêm tốn đề cập qua chuyện mình không thích ăn mướp đắng, nhưng người dì đó không biết là cố ý hay vô tình, bà ta không chỉ làm mướp đắng mà còn đưa nó tới trước mặt "hắn" rất nhiều lần.

Căn phòng trong "Trầm Thiến Sơ" được sửa đổi từ một phòng khách, vì vậy rèm cửa chỉ là rèm vải, và tác dụng che nắng không tốt. " Hắn " đã đề cập đến nó một lần và không nhận được đáp lại.

Nhìn tấm rèm che cửa mà nguyên chủ đã tìm người cài, Trầm Thiến Sơ lắc đầu, nằm trên giường, bắt đầu lướt Weibo.

Hắn là một người nổi tiếng, sử dụng Weibo là một trong những thói quen, nếu không thì làm sao hắn biết được antifan đã bôi đen hắn như thế nào trên mạng nha?

Chỉ là, ngành giải trí thế giới này hiển nhiên khác với ngành giải trí mà hắn đang ở. Trầm Thiến Sơ như bước sang một thế giới mới. Bất tri bất giác, hiểu biết của hắn ở thế giới này về các công ty giải trí rất hạn hẹp.

Sau khi đọc thông tin giải trí một ngày rưỡi, tìm hiểu các diễn đàn giải trí lớn nhỏ trên thế giới và đăng ký tài khoản, hắn biết được ưu nhược điểm của các công ty giải trí, rồi mới không chút hoang mang thay quần áo, vội vàng và chuẩn bị cho một cuộc hẹn hò mù quáng.

Lần này, hẹn hò được ấn định vào lúc 6 giờ chiều, tức là giờ ăn tối. Nếu hai người trò chuyện vui vẻ, họ có thể xem phim cùng nhau. Nếu cuộc trò chuyện không vui vẻ, họ cũng có thể rời đi sau bữa tối. Quá ổn luôn.

Sau khi thu dọn đồ đạc xong, Trầm Thiến Sơ đi ra ngoài, vừa đi ra ngoài liền nhìn thấy một nam sinh dung mạo thuần khiết đứng cách cửa không xa.

Người kia lông mày nhẹ, mang theo ý cười nhàn nhạt, khóe môi hơi nhếch lên, ẩn ẩn lộ lộ ra một loại cảm giác vô (số) tội, không phải là Shen trà xanh thành tinh Trầm Thiến Vũ đây sao.

Trầm Thiến Vũ đến gần và hỏi hắn: "Anh ơi, anh có định đi ra ngoài phải không? Anh định hẹn hò mù quáng với khải ca ca à?"

Trầm Thiến Sơ rất thờ ơ: "Ừ."

"Vậy thì lần này anh phải trò chuyện thật tốt với Khải ca, mặc dù anh không phải mẫu người mà Anh Khải thích, vừa bị Lý Huy ném rác vào mặt, nhưng chỉ cần anh ngoan ngoãn nghe lời Anh Khải, đáp ứng yêu cầu của anh ấy, em nghĩ anh Khải sẽ cho anh một cơ hội. Người như anh Khải anh phải nắm lấy thật chặt, bằng không bỏ lỡ thôn này, anh sẽ không bao giờ gặp lại một buổi hẹn hò tốt đẹp như vậy nữa. "

Trầm Thiến Sơ: ...

Quả nhiên,mở miệng là một họng lá trà xanh héo.

Trầm Thiến Sơ sửng sốt một chút, mỉm cười nói: "Không phải nói sau khi lập quốc thực vật này nọ không thể thành tinh sao? Loại trà xanh thành tinh như vẫn còn sống? Nếu ngươi đi tắm một, không biết còn tưởng rằng nhà chúng ta là ly trà xanh luôn á? . "

Trầm Thiến Vũ sau một hồi sững sờ, cười nói:" Ca ca, anh đang nói cái gì? "

"Tiếng phổ thông nghe không hiểu? Cũng đúng, ta cũng chưa học được ngôn ngữ trà xanh đặc biệt của ngươi. Rốt cuộc làm sao có thể trò chuyện với trà xanh nha? Người ta chỉ có thể hái trà, trà xào, pha trà, đánh trà, ngươi thích món nào? Ta đều có thể phục vụ tận nơi. "

Trầm Thiến Vũ: ...

Trầm Thiến Vũ từ từ cau mày, với vẻ mặt buồn bã, cực kì bi thương: " Là tôi chọc ca ca sinh khí sao? Tôi cũng đang làm tốt cho anh trai của tôi."

"Oa, trà xanh tươi, cậu định khóc sao? Vậy cậu có biết tại sao mắt của tôi cũng rưng rưng theo không?"

Trầm Thiến Sơ ngữ điệu ôn nhu nói: "Bởi vì mắt tôi bị mùi trà trên người cậu làm cho đau."

Hắn một phen đẩy Trầm Thiến Vũ ra xa: "Chút đạo hạnh của trà xanh ngươi, đi tìm tách và ấm để biểu diễn nghệ thuật thưởng trà của ngươi đi. Tôi là người nông cạn và không thích uống trà. Ai muốn cho tôi xem nghệ thuật thưởng trà, tôi sẽ cho người ấy nắm đắm có mùi vị ra làm sao."

Nói xong, hắn cũng chả thèm xem phản ứng của Trầm Thiến Vũ, chậm rãi đi xuống lầu.

Loại trà xanh nho nhỏ này, bởi vì nguyên chủ tính tình tốt mà bị hắn ta ức hϊếp, dám ở trước mặt hắn bày ra nghệ thuật trà, hắn liền dùng tay xé lá trà.

*****************

Tác giả có chuyện muốn nói:

Sơ Sơ: Tôi biết mùi vị của trà xanh, nhìn phía trên ~

Trầm Thiến Vũ: Ta hận!

Hàn Thành: Hắn nhân lúc ta không ở đây đi hẹn hò! ! !

______________________________________________

Mình đăng truyện ở trang truyenhd

Mình edit rồi đăng luôn chứ chưa có beta. Bạn nào thấy mình sai chỗ nào thì bình luận cho mình biết nha!

Yêu mn