Chương 3: Hắn cực kỳ tốt! Sao có thể lấy chiếc xe này so với hắn nha!

Chương 3:

Trầm Thiến Sơ đang đánh răng và đánh răng cho răng trắng sáng, hắn cảm thấy có thứ gì đó hiện lên trong đầu mình.

Hắn không thể không giảm tốc độ đánh răng lại, cẩn thận tiếp thu những mảnh ký ức trong đầu.

Nhưng càng tiếp thu, hắn càng khϊếp sợ, khi lần theo những mảnh ký ức vừa xuất hiện, Trầm Thiến Sơ sợ đến ngây người.

Hắn nhìn khuôn mặt trong gương gần giống với gương mặt hắn quen thuộc, chậm rãi tiến lại gần, xem kỹ.

Sau khi tỉ mỉ quan sát một lúc lâu, trong chốc lát Trầm Thiến Sơ cũng không biết nên xem việc này là niềm vui hay nỗi buồn, hắn dừng lại động tác đánh răng.

Hắn căn bản không phải được thêm một ngày tuổi thọ?

Hắn đã chết và hình như đã xuyên thư.

Thân thể này không phải là của hắn!

Chắc chắn rằng đây không phải là thân thể của hắn mà là của người khác, cũng không đúng. Thế giới hắn đang sống cũng là thế giới mà nguyên chủ đã từng sống trong mớ kí ức mà hắn nhận được.

Trầm Thiến Sơ lại không khỏi thở dài.

Bất quá hắn rất nhanh bình phục tâm trại, tuy rằng hắn đã chết hôm qua, nhưng hiện tại hắn vẫn còn sống.

Thay đổi thế giới khác cũng thay đổi cơ thể nhưng hắn vẫn còn sống, đây không phải là chuyện xấu, thật tốt khi còn tồn tại trên đời.

Hơn nữa, cơ thể này rất giống với cơ thể trước đây của hắn, quả là một điều may mắn, Trầm Thiến Sơ đã vui vẻ trở lại và tiếp tục hớn hở đánh răng.

Hắn đánh răng, tắm rửa rồi từ từ bước ra khỏi phòng tắm.

Hàn Thành nhìn hắn mới vừa tắm xong trông rất tươi mát và ngon miệng, trong lòng có chút rục rịch.

Không thể không nói Trầm Thiến Sơ nhìn rất đẹp mắt, với đôi môi hồng và khuôn mặt nhỏ tuấn mỹ, đôi mắt to tròn sáng lấp lánh và đuôi mắt hơi nhếch lên, mang theo một chút cợt nhả đẹp đẽ, được kết nối bằng những chiếc móc nhỏ dày. .lông mi rất quyến rũ và câu nhân.

Hàn Thành nhớ tới tối hôm qua y nhìn đôi mắt này của hắn, đáy mắt như có sương mù, sóng nước lợn đợn cùng biểu tình nhướng mày càng thêm làm y ngứa ngáy, nhất thời tâm khởi ý nghĩ không trong sáng, nhưng vẫn không nhịn được hỏi: "Đêm qua. Anh biểu hiện như thế nào?"

"Rất tốt." Trầm Thiến Sơ thực sự hài lòng: "Khen ngợi năm sao."

"Vậy em cảm thấy chúng ta..." Hàn Thành nói được một nửa còn nửa khác nuốt vào trong.

Hình như hướng đi này hơi sai sai, rõ ràng y có ý định hẹn hắn một lần và không bao giờ gặp lại nhau, cả hai bảo trì mối quan hệ tình một đêm tốt đẹp, như thế nào y lại muốn lái xe chuyên dụng?

Hàn Thành phát ra âm thanh báo động một cách nhạy bén và nuốt những gì chưa nói vào bụng.

“Chúng ta là cái gì?” Trầm Thiến Sơ khó hiểu hỏi. “Sao chỉ nói có một nửa?”

Hàn Thành suy nghĩ một chút trả lời hắn: “Chúng ta có thể trao đổi phương thức liên lạc, nói không chừng lần sau có thể dùng.”

Hắn gật đầu. Cảm thấy phương pháp này rất tốt, có thể hảo tiến hảo lùi và có thể liên lạc lại hoặc vĩnh viễn không gặp nhau.

“Xét cho cùng, liên lạc trên phần mềm trò chuyện luôn không thuận tiện bằng trên điện thoại.” Y nói thêm.

Trầm Thiến Sơ cảm thấy những lời Hàn Thành nói vô cùng đúng, hiện tại hắn biết rằng khả năng cao là mình không cần sợ nay sống mai ngủm nữa, cuộc sống của hắn lại bắt đầu, vì lợi ích của tìиɧ ɖu͙© sau này, trao đổi biển số xe là cách tốt nhất

Trầm Thiến Sơ lấy điện thoại di động ra, mở khóa dấu vân tay, hỏi số điện thoại của Hàn Thành, rồi nhá máy y.

Hắn lưu tên vào danh bạ, nhìn đến hai ký tự "Hàn Thành" vừa nhập, đột nhiên hoảng hốt!

Hàn Thành: ! ! !

Trầm Thiến Sơ: ! ! !

Khoan đã, đây không phải là cuốn tiểu thuyết mà trợ lý của hắn đã đọc sao? !

Lúc trước khi ở trong phòng tắm, hắn không nghĩ tới Hàn Thành là Hàn Thành mà tiểu trợ lí đã nhắc tới trong tiểu thuyết và tất nhiên không nhận ra rằng tài xế của hắn là nhân vật chính công trong cuốn sách mà cô trợ lý nhỏ phàn nàn ngày hôm đó, hóa ra không phải là tên tương tự!

Nhưng hắn lại không phải là nhân vật chính thụ!

Hắn là bia đỡ đạn, một công cụ nhảy liên tục trong các công tác hậu kì để thúc đẩy mối tình của nhân vật chính!

Trầm Thiến Sơ: ...

Trầm Thiến Sơ im lặng quay đầu nhìn người bên cạnh, chính là mi! Ở hậu kì chèn ép ta hết sức thê thảm, hận không thể làm cho ta quỳ xuống để chinh phục cục cưng của mi!

Hắn nhất thời tức giận đánh vào eo Hàn Thành!

Nếu không phải vì thực tế là sức mạnh của hắn bị giảm sút, nếu không phải là sợ làm nhân vật chính bị đau hoặc chịu chút ít thiệt thòi là tác giả cho hắn lên đường sớm luôn; rồi hắn cũng chả biết tim ai khóc đây, thì thứ hắn đánh không phải là eo của Hàn Thành, mà là thứ kiêu ngạo nhất của y!

Hàn Thành không kịp phòng ngừa bị hắn đánh một cái vào eo thắc mắc hỏi: “Em làm sao vậy?”

“Đau không? Biết đau là tốt!” Trầm Thiến Sơ không chút chột dạ: "Kỹ thuật quá kém, thái độ chả ra làm sao, đau chết tôi mất."

Hàn Thành vẻ mặt hoài nghi: " Em vừa mới khen ngợi ta năm sao. "

"Đó là lừa gạt anh, sợ anh tự ti không thiết sống. "

" Ta kém cỏi. ” Hàn Thành chỉ vào Đại kê kê của bản thân: “ Ta so với ngươi có cái gì kém cỏi, chim nhỏ của em mới là kém cỏi. ”

Trầm Thiến Sơ tức giận đến mức đi nhéo hai má hắn: "Chim nhỏ là cái quỷ gì, ngươi mới là chim nhỏ! Lão tử, đây là đại bàng giang cánh!"

"Sống lâu như vậy ta mới biết Đai bàng của ngươi trời sinh không có lông nha."

Trầm Thiến Sơ không hai lời, hai tay đi đường quyền và dùng các hành động thực tế để nói với Hàn Thành rằng đại bàng có thể được sinh ra không có lông, nhưng phải có móng vuốt sắc bén.

Tự thấy bản thân làm loạn đủ rồi, vì vậy hắn khép hai tay lại, chuẩn bị thay quần áo và rời đi.

Hàn Thành bị thái độ kích động của hắn làm cho choáng váng, trong lòng không khỏi bắt đầu tự hỏi không biết có phải kỹ thuật của y rất tệ thì phải?

Đương nhiên y biết rằng đại bàng của mình rất dũng mãnh, nhưng dù sao thì đó cũng là chuyến bay thử nghiệm đầu tiên, và trước đây y chưa từng lái nên không chắc liệu mình có bay cao và dữ dội hay không.

Thấy bộ dạng đêm qua của Trầm Thiến Sơ, hẳn là không có vấn đề đi.

Hẳn là hắn tự lừa mình dối người đi, điều này thực bó tay, thích thì cứ nói tại sao lại dối lòng?

Hàn Thành cảm thấy chiếc xe của mình thực sự quá khó nắm bắt,thực sự là một chiếc xe tốt, nhưng ẻm thay đổi quá thất thường.

Anh nhìn Trầm Thiến Sơ một cách suy tư, mặc quần áo chỉnh tề rồi hỏi hắn: “Phải đi rồi sao?”

“Bằng không ?” Trầm Thiến Sơ hỏi y:“Còn muốn ở đây làm gì?”

“Em không ăn sáng à ?”

Tay của hắn tạm dừng gài nút,y vừa dứt lời, bụng hắn lại biểu tình muốn được ăn no.

“Vậy thì ăn.” Hắn trả lời rồi lại ngồi lên giường.

Hàn Thành gọi món và đưa thực đơn cho hắn: “Em cứ từ từ gọi món, anh đi tắm đã.”

“Ừ.”

“Vậy biểu hiện tối qua…”

"Đặc biệt kém!" Trầm Thiến Sơ không chút lưu tình.

“Vậy vì sao em lại cùng anh trao đổi phương thức liên lạc .”

“Chăm sóc người già, người ốm yếu, bệnh tật, tàn tật là trách nhiệm của mỗi công dân.”

Hàn Thành:…

“Anh không tò mò muốn biết tôi là dạng người như thế nào sao?” Trầm Thiến Sơ hỏi y.

“Ta chỉ biết nếu em nói thêm điều gì nữa, em có thể sẽ bị tàn phế - hoa cúc bị cắt xén, toàn thân thương tích, nụ cười của em sẽ chuyển từ màu trắng sang màu vàng.”

Trầm Thiến Sơ: ...

Thấy hắn im lặng, Hàn Thành cười khoái trí, y bóp mặt, rồi tiến đến bóp cái miệng thiếu đòn của Trầm Thiến Sơ lên như vịt. "Thật cứng miệng."

Suýt nữa thì quên mất một chuyện, rõ ràng hôm qua bọn họ đã làm hai lần. Nếu thật sự kỹ thuật y kém cỏi thì thử hỏi vì sao Trầm Thiến Sơ lại nguyện ý cùng lái xe với y chặng đường về nha.

Y cũng chả phải là bồ tát,không thể nào hi sinh bản thân để phổ độ chúng sinh!

Hàn Thành lấy lại niềm kiêu ngạo, tâm tình vui sướиɠ bước vào phòng tắm.

Trầm Thiến Sơ bĩu môi,chống cằm suy tư, lúc này nhân vật chính thụ vẫn chưa xuất hiện, tức là câu chuyện này còn chưa thực sự bắt đầu, cho nên chỉ cần sau khi câu chuyện bắt đầu, hắn đừng tìm đường chết trước mặt nhân vật chính. Là có thể an toàn vượt qua kiếp nạn đi.

Dù sao hắn cũng chỉ là công cụ thúc đẩy sự phát triển của cốt truyện nên sẽ hoàn thành sứ mệnh ban đầu một cách hết lòng hết dạ. Đợi cho Hàn Thành và nhân vật chính thụ gặp nhau. Vào thời điểm đó, hắn liền nhiệt tình chúc phúc rồi rời khỏi một cách tao nhã, đi đến nơi hắn thuộc về.

Không phải chỉ là làm công cụ vào giai đoạn đầu thôi sao?

Vì vậy, hắn cũng không quá lo lắng.

Trầm Thiến Sơ suy nghĩ thấu đáo xong, đọc kỹ thực đơn từ trên xuống dưới, gọi mấy món mình muốn ăn.

Khi Hàn Thành đi ra từ phòng tắm, bữa sáng đã sẵn sàng.

Y lau khô tóc, ngồi ăn cùng Trầm Thiến Sơ.

Rốt cuộc cả hai đều không thân, cũng không tán gẫu, bọn họ ăn sáng xong liền rời khỏi khách sạn.

“Em có muốn anh đưa em về không?” Hàn Thành lễ độ hỏi.

Trầm Thiến Sơ nhớ lại một chút, nguyên chủ đón taxi tới đây, hắn lười chờ xe nên đồng ý: “Muốn.”

Xe của Hàn Thành ở bãi đậu xe ngầm. Nó là một chiếc xe địa hình trông rất ngầu. Trầm Thiến Sơ hai mắt sáng lên và cảm thấy chiếc xe này không tệ.

“Hay để tôi lái xe?” Hắn hỏi “Nhưng mà đã lâu tôi không lái.”

“Bậy bạ, chúng ta vừa mới lái xe cùng nhau tối hôm qua.”

Trầm Thiến Sơ câm nín:“Tôi đang nói về một chiếc ô tô thật, bốn bánh. Có thể thoải mái chạy trên cao tốc, một chiếc xe chạy bằng xăng! "

"Em cũng có thể, mặc dù không có bốn bánh, nhưng em cũng có thể chạy thoải mái. Tôi sẽ cổ vũ em. "

Trầm Thiến Sơ: ...

"Em cảm thấy em với chiếc xe này, ai chạy tốt hơn." Hàn Thành huýt vai hắn, cố ý nói.

Trầm Thiến Sơ cảm thấy Hàn Thành thật không biết xấu hổ, quay đầu nhéo nhéo má y: "Anh đang nói ai! Anh lái xe cũng kém mà bày đặt nói tôi, anh không có quyền lên tiếng. Xe này có gì tốt. Tôi tốt gấp ngàn lần nó!"

Hàn Thành cười cười nắm lấy tay hắn. Cảm thán trong lòng y chọc mèo nhỏ xù lông rồi “Được rồi, em rất tốt, nó cũng tốt nhưng không bằng em?”

Trầm Thiến Sơ giẫm lên chân y: “Chìa khóa xe.”

Hàn Thành không còn cách nào phải đưa chìa khóa xe cho hắn: “Em thích lái xe lắm hả, em có bằng lái chưa?”

“Anh coi thường người ta đúng không.” Trầm Thiến Sơ liếc xéo y.

"Vậy thì em lái xe cẩn thận, anh sẽ nhìn xem kỹ năng lái xe của em như nào."

“Vậy nên anh cho tôi làm tài xế?” Trầm Thiến Sơ vẻ mặt hưng phấn.

Hàn Thành quay đầu nhìn về phía xe của mình, “Anh nói, xe bốn bánh, chạy trên cao tốc, chạy bằng xăng.”

“Tôi cũng có thể cho anh xăng.” Trầm Thiến Sơ phản bác.

“Không cần, em nên giữ lại cho mình dùng thì hơn.”

Trầm Thiến Sơ bất mãn hơi phồng hai má, đi tới xe, mở cửa.

Lúc ngồi vào ghế lái, Trầm Thiến Sơ đột nhiên phản ứng lại, hắn không biết lộ trình sao mà đi?

Làm cách nào để từ đây về nhà hắn nhỉ?

Nhưng hắn không hề hoảng sợ, nhập địa chỉ trên định vị, thắt dây an toàn, hỏi Hàn Thành: “Chuẩn bị xong chưa?”

Hàn Thành gật đầu.

“Vậy thì xuất phát.”

Trầm Thiến Sơ đạp ga và bắt đầu chuyển xe.

Sự thật đã chứng minh, Trầm Thiến Sơ vẫn đánh giá quá cao kỹ năng lái xe của mình, khi dừng xe, Hàn Thành dựa vào hắn nôn thốc nôn tháo ngay trong chính chiếc xe của y.

Từ nhỏ lớn lên y chưa từng say xe, thế nhưng hôm nay y lại nôn trên chính chiếc xe của mình, thật cmn!

“Tôi thấy sau này em vẫn nên ngồi xe thôi. Mặc kệ là ngồi xe hay lái xe, khẳng định là em không thể làm tài xế.” Hàn Thành vỗ vai Trầm Thiến Sơ.

Trầm Thiến Sơ thấy y hình như còn muốn nôn, nhưng hắn xấu hổ không muốn tin, "Kỹ năng lái xe của tôi tệ đến vậy?"

"Không phải là vấn đề tệ hay không tệ. Người khác lái xe thì đòi tiền, còn em lái xe là đòi mạng!" "

" Không phải anh vẫn còn sống rất "khẻo mạnh" sao. "

" Có người còn sống, nhưng thật sự đã chết, có người đã chết, nhưng lại chưa chết ", Hàn Thành chỉ vào bản thân," Giống như tôi. Tôi nhìn thấy trong tương lai . Nếu còn để em làm tài xế vài hôm nữa chắc chắn tôi sẽ chết không toàn thây. "

Trầm Thiến Sơ: ...

" Không đến mức như thế chứ. "

" Nghe ca nói lời thật lòng này, ngồi xe thôi chứ đừng lái,làm một chiếc xe thật tốt, như thế là được rồi. "

Trầm Thiến Sơ cảm thấy y nói một câu có hai nghĩa nhưng hắn không có bằng chứng.

"Hẳn là đã quá lâu không lái xe. Lần sau nhất định sẽ không như vậy."

"Em còn có lần sau?" Hàn Thành kinh hãi "Lần sau tôi nhất định không cho em lái xe!"

“Vậy thì tôi chỉ có thể đi tìm người khác, tôi sẽ lái xe miễn phí, sẽ luôn có người sẵn sàng thử.”

Hàn Thành nghe hắn nói như vậy, y nghĩ tới cái gì, và nói với hắn: “Có chuyện này, tôi muốn nói với em. "***********

Tác giả có chuyện muốn nói:

Sơ Sơ:? ? ?