Chương 14: Hàn Thành: em đọc toàn bộ nguyên văn cho tôi nghe

Chương 14:

Hàn Thành tò mò nhấp vào ngoài dự kiến của y là toàn bộ đều là văn bản Word.

Những văn chương lai láng chữ này có tên lần lượt là [1.AE86] [2. Wuling Hongguang] [3. Dongfeng Citroen] [4. Lamborghini] [5. Ferrari], v.v.(mấy cái tên này là các hãng xe hơi nổi tiếng á)

Hàn Thành:? ? ?

Hàn Thành nhấp vào [Ferrari] một cách hoang mnang, tập trung hết sức bình sinh nhìn vào, giỏi, giỏi thật!

Y đã nói mà, tiểu tử này ngày nào cũng ôm máy tính liên tục không biết đang làm điều mờ ám gì?

Thì ra là muốn trở thành giáo viên dạy lái xe nga, còn muốn làm chủ cửa hàng 4S luôn!

Hàn Thành cảm thấy mình thật thua kém, trong khi y còn đang trên đường đi mua tài liệu học tập, mà xe nhỏ của y đã bay xa bay cao đến tận trời? Đã nhảy vọt qua ranh giới an ninh và trở thành người tạo ra tài liệu học tập cho kẻ khác!

Tốc độ này của hắn, không hổ là xe hơi hạng sang!

Hàn Thành kiềm chế tâm tình khϊếp sợ, chậm rãi đọc tiếp, hai mắt càng lúc càng mở to, gần như không thể tin được, tay cầm ly nước khẽ run lên.

“ Giao long nhập uyên, tiến quân thần tốc !”

“Hắn đơn độc xông pha, mở mang bờ cõi!”

“Đường hẻm hoan nghênh, suối chảy thành dòng, nước mắt liên miên không dứt .”.......

Hàn Thành:…

"Khinh long nhẹ nhàng chậm rãi vào hang,môi hắn khẽ lước qua lông mi trên mắt, đôi môi anh đào cắn chặt run rẩy từ cơn.

"Tiếng hừ chói tang như vũ bão, tiếng ngâm nga như tiếng suối nhỏ nhẹ rì rầm."

"Trong phòng một màn xuân sắc hòa hợp, Sơ Thiến hai mắt rưng rưng nước mắt rơi lã chã!".........

Hàn Thành: ...

Hàn Thành suýt chút nữa không cầm được cốc nước trong tay, y không nhịn được trong lòng vỗ tay tán thưởng Trầm Thiến Sơ, nhân tài! ! !

Thành ngữ, thơ cổ hắn dùng xuất sắc như thế, không biết chừng lão sư dạy ngữ văn còn phải khen nữa kìa?

Thật là quá cmn!

Y đã từng xem vô số sách giáo khoa cấp cao, cấp thấp, xe lửa hạng sang, toa tàu đồng quê, và đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy loại sách giáo khoa này có thể viết ra văn hóa như vậy!

Hàn Thành cảm thấy chính mình được mở rộng tầm mắt.

Sau khi tắm xong, Trầm Thiến Sơ từ phòng tắm đi ra, nhìn thấy Hàn Thành đang ngồi ở trên giường, thấy hắn đi ra, y ngẩng đầu nhìn hắn, trên mặt lộ ra vẻ cao thâm khó dò.

Trầm Thiến Sơ lau tóc, nghi hoặc bước tới gần y: "Có chuyện gì vậy? Sao anh lại nhìn tôi bằng ánh mắt đó."

Hàn Thành nhìn hắn, ánh mắt chậm rãi biến thành vẻ tán thưởng: "Là tôi quá coi thường em rồi."

Trầm Thiến Sơ:? ? ?

Hàn Thành đứng dậy, đến gần Trầm Thiến Sơ, nhìn khuôn mặt trắng nõn như ngọc của hắn vừa mới tắm xong.

Y đưa tay ra vuốt ve khuôn mặt của Trầm Thiến Sơ, Trầm Thiến Sơ lộ vẻ mặt hồ nghi.

Hàn Thành chậm rãi di chuyển ngón tay lên môi hắn,đè tay lên đôi môi anh đào đó, ôn nhu nói: "Môi cậu hồng nhuận, như hoa đào trên cành vào mùa xuân, như quả đào mới chín vào tháng sáu. Cậu hơi khẽ mở miệng, đôi môi bên trong ướt đẫm nước nhẹ, tựa hồ đã từng bị hôn qua, móc câu không nhịn được muốn hôn cắn thật mạnh vào đó, làm cho cậu nhiễm hơi thở trên người ta, làm cho cái miệng này rêи ɾỉ đứt quãng, xấu hổ không thôi. ”

Trầm Thiến Sơ:…

Khăn trên tay Trầm Thiến Sơ rơi xuống, hắn nhìn Hàn Thành một cách ngơ ngác như hóa đá.

Hồi lâu sau hắn mới có phản ứng, khuôn mặt trắng như ngọc đột nhiên đỏ bừng, đẩy Hàn Thành ra, liền nhìn thấy chiếc máy tính y vừa chặn sau lưng.

Trầm Thiến Sơ vội vàng đi tới máy vi tính, nhanh chóng đem văn bản đóng lại: “Ai cho anh xem máy tính của tôi!”

“Nói sai rồi, đây là máy tính của tôi.” Hàn Thành nói.

Trầm Thiến Sơ vừa xấu hổ vừa ảo não: “Vậy anh cũng không thể xem!”

Hàn Thành thập phần bình tĩnh: “Tôi dương nhiên không thể xem nha, nếu như xem rồi, tôi sẽ biết em ở nhà cả ngày làm việc tốt gì nga. . "

" Thật lợi hại! " Hàn Thành thật lòng cho hắn một tràng vỗ tay: "Em thật là một nhân tài, làm giáo viên dạy lái xe luôn, tôi tự thẹn không bằng. "

Trầm Thiến Sơ:.......

"Em mỗi ngày ở nhà, đều ảo tưởng tới tôi bằng cách này? " Hàn Thành thực tò mò: " Còn có đại bàng của tôi chỉ có thể vì em mà giang cánh, lúc khác nó đều tự bế hậm hực? "

Mặt Trầm Thiến Sơ nhanh chóng nóng như lửa đốt, còn cố phản bác: "Đây là sáng tạo nghệ thuật, nhằm thúc đẩy cốt truyện phát triển!"

"Cốt truyện gì? Ba ngày ba đêm cùng em hửm?"

"Không phải tôi, là Sơ Thiến!" "

" Có gì khác nhau sao?" Hàn Thành nhướng mày: "Sơ Thiến, Thành Hàn, em vẫn còn biết cho bản thân đánh mã lại thành Sơ Thiến, như thế nào đến tôi thì để ký tự hoạch toẹt ra như thế, muốn tôi phát hiện ra?"

Trầm Thiến Sơ: ... Hắn để vậy luôn một phần là lúc đó hơi lười còn phần khác là tưởng Hàn Thành nhìn không tới.

Trầm Thiến Sơ cảm thấy mình sắp chết vì xấu hổ, tại sao lại bị Hàn Thành bắt gặp tại trận? Làm sao có thể bị y nhìn thấy nó!

Hàn Thành nhìn vẻ mặt muốn đào hố chôn thân của hắn, trong lòng cảm thấy có chút thú vị.

“Đến đay nào bé cưng.” Hàn Thành đi đến chiếc giường của Trầm Thiến Sơ. “Nói cho tôi biết nội dung phía sau của cốt truyện. Nó phải sống động và tinh tế như trước đây em đã viết, triền miền uyển chuyển, nhẹ nhàng nhưng không lộng lẫy, lộng lẫy nhưng không thô tục.”

Trầm Thiến Sơ: ...

Trầm Thiến Sơ nhíu mày ngay lập tức,hoàng thượng, thần thϊếp không thể làm được!

“Không muốn?” Hàn Thành cũng không làm khó hắn: “Vậy thì đổi một chút, em đọc lại cho tôi nghe những chương mà em đã viết trước đó với cảm xúc y chang em đã miêu tả. Liền bắt đầu từ đoạn tôi vừa đọc mới nãy đi, tiếp theo là gì đây nhỉ, ôi, tôi nhớ rồi là " Thành Hàn nhìn cậu, vươn tay ấn lên môi anh đào của cậu, nhẹ nhàng vuốt ve, nghịch ngợm môi dưới hồng hào của Sơ Thiến, cậu vô thức ..." "

Trầm Thiến Sơ đỏ bừng cả khuôn mặt chạy tới, đem miệng của Hàn Thành che lại: "Anh câm miệng !!!"

Thật là xấu hổ quá đi mất! ! !

Xấu hổ quá! ! !

Công khai hành quyết hắn cũng không kém việc này! ! !

Quả thực là hiện trường tử vong quy mô lớn của hắn!

Trầm Thiến Sơ cảm thấy mình đã chết, hắn từ hôm nay trở đi dã chết trong lòng Hàn Thành, hình tượng xe trong bùn mà không hôi tanh mùi bùn của hắn rớt đài rồi, trước khi xe chết hắn mong ước rằng thoát khỏi hiện trường xấu hổ này!

Hàn Thành một tay ôm eo hắn, đem hắn ôm vào lòng ngực bản thân, nhìn khuôn mặt ửng hồng của hắn, cười cười hôn vào lòng bàn tay hắn.

Trầm Thiến Sơ nhanh chóng thu tay lại và cảnh cáo y: “Anh không được phép nhắc đến chuyện này nữa.”

“Em còn chưa đọc hết nguyên văn cho tôi nghe.”

“Im đi!” Trầm Thiến Sơ tức giận nói.

Hàn Thành gật đầu, xoay người đè hắn xuống giường: "Ừm, vì em không để tôi nói, nên chúng ta liền tự thể nghiệm đi."

Y khẽ nhếch khóe môi cười trêu ghẹo hắn: "Lần nay em có muốn mở rộng đường hẻm hoan nghênh tôi không ~"

" Anh câm miệng! ” Trầm Thiến Sơ cảm thấy bản thân sắp héo tàn.

Cố tình thấy hắn như vậy Hàn Thành càng ác thú vị, cả đêm cứ văng vẳng bên tai hắn câu: “Giao long nhập uyên ương này có thỏa mãn được em không?”

Trầm Thiến Sơ vừa xấu hổ vừa tức giận!

Hàn Thành mỉm cười hỏi "Tại sao em không ậm ừ như mưa xối xả như vũ bảo, còn tiếng ngâm nhỏ như suối rì rầm? Rõ ràng là tôi và Thành Hàn đều lái xe, Sơ Thiến thì đã rơi nước mắt lã chã. Sao em vẫn chưa, là tôi kỹ thuật không bằng Thành Hàn?"

"Anh đủ rồi!” Trầm Thiến Sơ tức giận đến mức bắt, cào, cấu, cắn y mấy lần.

Hàn Thành cũng không để ý, tiếp tục ôn nhu nói: "Nhất định là tại tôi chưa nghiên cứu kĩ càng, tôi sẽ chăm chỉ hết mức. Đừng lo lắng. Sơ Thiến có, em nhất định sẽ có. Tôi sẽ không để em ủy khuất đâu. Tôi sẽ cho em thấy hiện thực tốt hơn tiểu thuyết nhiều? Em có vui vẻ không? "

Trầm Thiến Sơ: ... Là ai sẽ gϊếŧ hắn đi, hoặc là gϊếŧ tên khốn kiếp trên người hắn cũng được.

Bọn họ hai người nhất định phải một sống một chết, nếu không chuyện này sẽ tiếp tục tiếp diễn từ ngày này sang năm nọ.

Hàn Thành nhìn hắn vừa xấu hổ vừa giận giữ, khóe mắt đỏ bừng ngất đi, lộng lẫy như ánh hoàng hôn, nhưng bởi vì xấu hổ nên lông mày trở nên sinh động hơn, quyến rũ hơn ngày thường.

Y ôm mèo con vào lòng, hôn lên lông mày,tới mắt rồi cả hôn lên môi đỏ mọng của hắn

Trầm Thiến Sơ ngoan ngoãn cho y hôn, sau khi hôn xong, hắn buồn ngủ dựa người vào y nhắm mắt lại.

Hàn Thành sờ sờ sau đầu mèo con, nhẹ giọng hỏi: “Có thoải mái không?”

“Ừ.” Trầm Thiến Sơ cúi đầu đáp.

“Vậy thì tôi và Thành Hàn, ai tốt hơn?”

Trầm Thiến Sơ: ...

Trầm Thiến Sơ nhướng mi, không nói nên lời, liền cắn một cái trên vai Hàn Thành: “Anh nói nhiều quá!”

Hàn Thành không khó chịu mà còn cười: “Ai bảo sức em dẻo dai dễ tập thể dục vào buổi tối như vậy.”

“Đã qua một đêm rồi , anh còn chưa có đủ. "

" Việc làm vui thích như này, cả đêm làm sao đủ. "

Trầm Thiến Sơ: ...

Trầm Thiến Sơ cảm thấy được tương lai bi thảm của chính mình gần ngay trước mắt.

Hắn nhìn Hàn Thành với vẻ mặt cầu xin thương xót: “Buông tha tôi đi, anh trai, ngày mai tôi sẽ đổi tên, nhất định sẽ không bao giờ liên quan đến anh nữa, được không.”

Hàn Thành nhướng mày: “Em còn muốn có tài xế khác? Chẳng phải chúng ta là dịch vụ xe thuê một lái một ngồi sao? "

" Vậy anh nói bây giờ tôi phải làm sao thì anh mới vừa lòng? "

Hàn Thành giả vờ suy nghĩ nghiêm túc trong giây lát, cuối cùng vẻ mặt nghiêm túc nói:" Em vẫn nên đọc cho tôi nghe. "

Trầm Thiến Sơ: ...

Trầm Thiến Sơ ngẩng đầu lên, cắn một cái vào vai y. Tại sao hắn không phải là một con hổ? Hắn có thể gϊếŧ con chó này trong một lần cắn!

Trầm Thiến Sơ tức giận hừ một tiếng, mặc kệ y, nhắm mắt lại, chuyên tâm ngủ.

Hàn Thành nhìn bộ dáng hắn tức giận, trông thật đáng yêu như mèo con muốn cắn người.

Tay Hàn Thành chọc vào mặt Trầm Thiến Sơ,cái đầu của Hàn Thành liền lọt vào vòng tay y.

Hàn Thành bật cười, tắt đèn và chìm vào giấc ngủ, tay còn ôm xe hơi sang trọng của mình vào lòng.

Trong mơ, Trầm Thiến Sơ bị hắn ức hϊếp, nước mắt lăn dài, nói: “Bây giờ em cũng giống như Sơ Thiến.”

Trầm Thiến Sơ vừa xấu hổ, vừa bực mình, vừa tức giận, vừa đỏ mắt nói: “Anh hổn đản! “

" Em không phải viết nó vào sách sao, còn nói tôi hổn đản, không phải tôi đang giúp em thực hiện mong muốn của mình sao?”

Y nói xong, ôm ai đó rồi hôn, rồi đi ngủ.

********************

Tác giả có chuyện muốn nói:

Sơ Sơ: Ta chết, ta chết rồi, ta chết rồi, xe này chết rồi, có việc gì thì nhớ đốt giấy!

Hàn Thành: Lại ở bên tai thầm thì: "Mặt của em ..."

Sơ Sơ: Câm miệng, câm miệng!

Hàn Thành: Hahahahahahahahahahaha,

Hàn Thành luôn có những kỹ năng quái đản~