Chương 13: Hàn Thành: xem những gì tôi tìm thấy này

Chương 13:

Hàn Thành về đến nhà, thấy hắn đang cầm máy tính múa bút thành văn.

“Em đang làm gì vậy?” Y hỏi.

Trầm Thiến Sơ nhanh chóng đặt máy tính xuống, vẻ mặt nhu thuận: “Không có gì, chỉ là lên mạng xem tin tức thôi.”

Hàn Thành:…

Y vốn chỉ là tùy tiện hỏi thăm một chút, nhưng hiện tại xem ra, tựa hồ hắn đang lén lút làm chuyện xấu.

Nhưng Hàn Thành cũng lười tò mò, đến gần Trầm Thiến Sơ, đưa túi và chìa khóa trên tay cho hắn: "Tôi mua cho em một cái bàn nhỏ và những thứ khác mà em cần. Đây là chìa khóa, về sau em có thể ra cửa nhưng phải nhớ khóa cửa cẩn thận. ”

Trầm Thiến Sơ nhanh chóng nhận lấy, cười nói: “ Cảm ơn anh. ”

“ Không có chi. ”Hàn Thành nói xong, xoay người bước ra khỏi phòng.

Một lúc sau, y thay bộ đồ ngủ có chút mỏng manh và đi vào bếp.

Trầm Thiến Sơ đi theo vào, thấy Hàn Thành đang xắn tay áo rửa thực phẩm.

Có lẽ thấy hắn vào cùng nên y gọi Trầm Thiến Sơ tới hỗ trợ một tay.

Trầm Thiến Sơ đành phải đi đến chỗ Hàn Thành rồi phụ y rửa rau.

Hắn nhìn cánh gà vừa mới mua trên thớt, có ý lấy lòng nói: “Anh ơi, hôm nay làm cánh gà Coca có được không?”

Nói xong còn cố ý chớp mắt hai cái, hắn thực sự không cố ý bán manh đâu.

“Em muốn ăn?”

Trầm Thiến Sơ ngoan ngoãn gật đầu.

Hàn Thành nở nụ cười: “Vậy thì chính em tự làm, muốn ăn phải lăn vào bếp nha.”

“Tôi sẽ không.” Trầm Thiến Sơ thổi phồng y: “Anh lợi hại như vậy, làm đi mà, anh nấu nhất định sẽ rất ngon.”

“Vậy tôi đây được lợi gì?" Hàn Thành thấp giọng cười hỏi.

Trầm Thiến Sơ nhìn y: “Vậy anh muốn cái gì nha?”

Hàn Thành vẫn cười cực kì ôn nhu: “Rất đơn giản, hiện tại ta cho em ăn, sau này em sẽ cho ta ăn.”

Trầm Thiến Sơ: ......Anh không hỗ là là lão tài xế, vậy nên hắn đã bị kẹt trong xe không thoát được!

“Thành giao!” Trầm Thiến Sơ nói xong, đi ra khỏi bếp, bưng một chai Coca về đưa cho Hàn Thành: “Anh làm thêm nhiều chút! Tôi ăn no rồi, anh mới có thể ăn, hiểu không?”

“Em yên tâm đi, cho dù bây giờ em ăn không đủ no, buổi tối đảm bảo đủ. " Hàn Thành cầm lấy Coca, ghé sát vào tai hắn nhẹ nhàng nói:"Xe yêu của tôi à. "

Ngay lập tức, bên tai Trầm Thiến Sơ đỏ bừng, hắn một phen đẩy y ra. Rồi xoa xoa lỗ tai chính mình: "Hiện tại anh là đầu bếp, không phải tài xế. Anh nấu ăn đi!"

Hàn Thành vuốt cầm: "Ta biết, làm đầu bếp cho em ăn gà."

Trầm Thiến Sơ: .. .

" Là cánh gà!" Hắn nhấn mạnh.

“Bằng không là cái gì nha?” Hàn Thành vẻ mặt vô tội: “Chẳng lẽ ý em là một con gà khác?”

Trầm Thiến Sơ:…

Trầm Thiến Sơ xoay người rời khỏi phòng bếp, quyết định không ở cùng lão tài xế này nữa!

Hàn Thành mỉm cười, nghĩ rằng hắn khá ngây thơ.

Không thể không nói tài nấu ăn của Hàn Thành thực sự rất tốt, sau một thời gian, y đã làm được bốn món mặn và một món canh.

Trầm Thiến Sơ vội vàng ngồi vào bàn ăn, chuẩn bị dùng bữa.

Hàn Thành đặt cánh gà Coca làm cho Trầm Thiến Sơ trước mặt hắn, sau đó ngồi xuống.

Trầm Thiến Sơ gắp một cái cánh gà, cắn một miếng, ngay lập tức cảm nhận được vị ngọt của nó. Hắn không thể bật ngón tay cái ngợi khen tài nấu nướng của y: "Lợi hại nha, lão tài xế, trù nghệ của anh quá giỏi luôn!"

"Tất nhiên rồi, không làm tài xế, tôi có thể làm đầu bếp, còn không làm đầu bếp tôi chỉ có thể làm nghề gia truyền là bá tổng thôi. "

Trầm Thiến Sơ nghe xong lời y nói thì vừa nhai vừa tặc lưỡi, tuy rằng Hàn Thành phong lưu đa tình. Nhưng y vẫn là nhân vật chính công nha, ưu điểm của y quả thật rất nhiều chẳng hạn như nấu ăn, chẳng hạn như lái xe, chẳng hạn như vẫn là một ông chủ lớn.

Một câu nói ra ba thân phận, không hổ là y, nhân vật chính công- Hàn Thành!

Trầm Thiến Sơ đang ăn, hắn nghe thấy Hàn Thành: "Tôi có chuyện muốn nói với em. Chiều mai tôi sẽ tổ chức một bữa tiệc với bạn bè , vì vậy tôi sẽ trở lại sau. Em không cần phải đợi tôi, ở nhà ăn trước đi. "

“Được.” Trầm Thiến Sơ không hỏi nhiều.

Hai người nói xong liền vui vẻ ăn xong bữa tối, Trầm Thiến Sơ đi rửa bát, Hàn Thành đi tắm.

Lại là một đêm đầy tốc độ cùng tình cảm mãnh liệt dạt dào, Trầm Thiến Vũ nằm trong lòng Hàn Thành, cảm thấy rằng hắn có tư liệu sống để viết vào ngày mai.

Buổi chiều ngày hôm sau, Hàn Thành tan sở sớm, đi quán bar cùng bằng hữu.

Hàn Thành đã rời buổi tiệc trước sớm vì đi đón Trầm Thiến Sơ nên lần này y đến sớm hơn thời gian hẹn, coi như đền bù cho đám bạn.

Nhưng y đến sớm, còn có người đến còn sớm hơn y, khi Duẫn Minh Diệu thấy y đến, liền khẩn cấp rót cho y một ly rượu: “Đây.”Hàn Thành ngồi xuống nhận lấy, nhấp một ngụm rồi nói chuyện phiếm với anh ta.

Lần lượt mọi người đều đến, một bên uống rượu một bên chơi game.

“Nhân tiện, Gia Ngọc có sớm trở lại không?” Ai đó đột nhiên hỏi.

“Hình như là, ta xem vòng bạn bè của cậu ta,ý tứ rằng mấy ngày nữa cậu ta sẽ trở về.”

Duẫn Minh Diệu huých vai Hàn Thành một cái: “Có phải là mấy ngày nữa cậu ta trở về không?”

Hàn Thành nghi hoặc nhìn hắn: “Ta như thế nào biết được? ”

“Gia Ngọc không cùng ngươi nói sao? ”

“ Không có. ”

Hàn Thành cảm thấy có chút phiền, tại sao lại nói với y? Cậu ta về hay không về sao phải nói cho y biết.

Y đang nghĩ ngợi thì thấy màn hình điện thoại sáng lên.

Hán Thành cầm lên liền thấy, đúng là nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến, dĩ nhiên là tin nhắn của Ngiêm Gia Ngọc.

Ngiêm Gia Ngọc: [Tôi sẽ trở về Trung Quốc vào ngày mốt. Hãy đến đón tôi. ]

Hàn Thành lập tức cự tuyệt: [Gần đây bận rộn, đoán chừng không có thời gian. ]

Nghiêm Gia Ngọc: [Một giờ đều không thể cho tôi sao? ]

Hàn Thành: [Công ty có nhiều công việc, ngươi gọi người khác đến đón đi. ]

Nghiêm Gia Ngọc trầm mặc.

Hàn Thành cũng không quan tâm cậu ta, khóa máy, đặt lên bàn.

Duẫn Minh Diệu vẫn còn đang nói: "Khi Gia Ngọc trở lại, chúng ta có thể cùng nhau đi chơi mật thất đào thoát. Cậu ấy đã từng rất thích chơi trò này, vừa đúng lúc."

Nội tâm Hàn Thành nói y cũng chả muốn đi, lười phí đầu óc lo lắng về điều đó.

Y cúi đầu nhấp một ngụm trong ly rượu.

Khi Hàn Thành nhìn lên một lần nữa, lại thấy Ngô Dương đã quay lại, và hắn ta đang ôm một nam sinh có vòng eo thon và làn da trắng.

Nam sinh kia bất ngờ không kịp đề phòng cùng Hàn Thành bốn mắt nhìn nhau, nhanh chóng cúi đầu xuống, lại không nhịn được nhướng mi lén lút nhìn y.

Ngô Dương nhận ra, vỗ nhẹ vào lưng cậu, hỏi cậu: “Như thế nào, coi trọng Hàn ca nhà chúng ta?”

“Không có.” Nam sinh mỉm cười cầm ly rượu lên, vừa nhìn Ngô Dương vừa uống một chút rượu.

Hàn Thành nhíu mày, cảm thấy mắt hơi cay.

Y cầm điện thoại, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.

Tuy nhiên, vừa đi ra khỏi nhà vệ sinh, Hàn Thành đã nhìn thấy nam sinh trong tay Ngô Dương khi nãy.

“Ca ca, bộ dáng ngươi thật soái nha.” Đối phương tiến đến cúi người muốn tới gần y, Hàn Thành lại im lặng lùi lại một bước, lạnh lùng nhìn cậu ta.

Nam sinh không bởi vì vậy mà xấu hổ, vẫn cười nhoẻn miệng, thoạt nhìn mắt rất to, cười như cái vòm, cậu ta nói ẩn ý: “Đêm nay tôi ở một mình.”

“Thật xin lỗi, đêm nay tôi hai người.”

Nam sinh hơi ngạc nhiên, lại rất lớn độ nói: “Không sao, lưu lại số điện thoại đi ca ca, sau này có thể tìm được ta.”

Hàn Thành cười nhạo, giọng nói có chút lạnh lùng, “Xin lỗi, ngươi không xứng.”

Y nói xong, liền Không thèm nói chuyện với cậu ta. Thật ãng phí thời gian, đi vòng qua phía xong nam sinh rồi quay trở lại chỗ ngồi.

“Nam sinh kia có phải đi tìm cậu không?” Ngô Dương hỏi ngay khi y vừa ngồi vào chỗ.

Hàn Thành không đáp lại.

Ngô Dương thở dài: “Tôi chỉ biết, tên nhóc đó từ khi ngồi ở đây đã dán mắt vào cậu rồi, lão Hàn à, mị lực thật lớn nha.”

“Cho nên ngươi đáp ứng cậu ta?” Chu Cẩm Danh hỏi.

“Đương nhiên là không.” Hàn Thành nói: “Tôi không phải là ngươi ai đến cũng không-cự tuyệt.”

“Tất nhiên rồi.” Duẫn Minh Diệu cười nói: “Mặc dù Hàn thiếu gia của chúng ta rất đa tình, nhưng lại không lạm tình.”

Mọi người nghe vậy. Không khỏi nở nụ cười trêu ghẹo y.

Hàn Thành không cười, thật ra y không hiểu sao mọi người ai cũng nghĩ y phong lưu đa tình, từ trước đến nay y chưa yêu ai bao giờ, cũng chưa từng ngủ với ai, y chỉ có một người đó chính là Trầm Thiến Sơ nhưng chỉ mới bắt đầu cách đây không lâu lại cũng là người tình ta nguyện. Như thế nào y liền bị dính cái mác phong lưu đa tình.

Y suy nghĩ một chút, chậm rãi nghĩ tới, bởi vì Nghiêm Gia Ngọc luôn nói như vậy: "Tiểu Thành, diện mạo ngươi đẹp như vậy, lớn lên khẳng định phong lưu đa tình."

Nói nhiều liền thành sự thật, từ từ mọi người đều cho rằng y có tính cách như vậy.

Hàn Thành đặt ly rượu xuống, không hiểu tại sao Nghiêm Gia Ngọc lại trở về, ở nước ngoài có gì không tốt? Tại sao cậu ta không tiếp tục ở lại nước ngoài?

Duẫn Minh Diệu bọn họ đã bắt đầu tán gẩu về những chủ đề mới, Hàn Thành cũng theo sau họ nói vài câu, cụng ly với họ. Đã gần 12 giờ, y cảm thấy hơi mệt và chuẩn bị về nhà.

Trầm Thiến Sơ còn đang gõ bùm bùm trên bàn phím, nghe thấy tiếng mở cửa, hắn đoán là Hàn Thành đã trở về.

Quả nhiên, một lúc sau, Hàn Thành đã xuất hiện trước cửa nhà.

“Em sao giờ này còn chưa ngủ?”

Trầm Thiến Sơ không thể khai thật, hắn lập tức nói: “Chờ anh về nha. Anh chưa về tôi không thể không biết xấu hổ đi ngủ trước.” Trên thực tế là hắn múa bút thành văn quá hứng khởi quên mất cả thời gian.

Hàn Thành nhìn Trầm Thiến Sơ, cảm thấy hắn thật thuận mắt.

“Lại đây.” Y trầm giọng nói.

Trầm Thiến Sơ không hiểu nên nhấc chăn ra khỏi giường, đi tới chỗ y.

“Làm sao vậy?” Hắn khó hiểu hỏi.

Hàn Thành đưa tay niết chặt cằm hắn, trước vẻ mặt mộng bức của Trầm Thiến Sơ, y cúi đầu hôn lên môi hắn.

Y hôn một cách ôn nhu nhẵn nhụi, có chút rượu còn vương vấn giữa môi và răng, y cười nói: "Em biết không, hôm nay có chiếc xe đen khác muốn câu dẫn tôi."

Trầm Thiến Sơ rất kinh ngạc: "Anh gặp phải một chiếc xe hoang dã? Anh đáp ứng rồi đúng không?"

"Tất nhiên là không rồi. Tôi không phải là một trạm thu gom rác thải. Rác rưởi nào ném không lẽ tôi đều phải thu hết."

Trầm Thiến Sơ thực vừa lòng: "Hành vi này rất tốt. Anh quả là một tài xế chuyên nghiệp "

Nói xong, hắn lại có chút ghét bỏ:" Sao anh lại uống nhiều như vậy? Đi tắm đi. "

Hàn Thành ôm lấy Trầm Thiến Sơ, trực tiếp hôn lên miệng hắn, chặn lại lời than thở càm ràm của hắn.

Y còn chưa có hôn đủ đâu, tắm cái gì mà tắm, hôn trước tính sau.

Trầm Thiến Sơ bị nụ hôn của y làm cho choáng váng, từ từ từ bỏ cuộc đấu tranh và hôn đáp lại y.

Hàn Thành hôn hôn mấy cái, hai tay nhấc lên, bế hắn, đặt ở trên bàn, cẩn thận hôn một hồi lâu.

Hàn Thành hôn xong, Trầm Thiến Sơ lúc này vẫn không có phản ứng, đỏ mặt thoạt nhìn như thiếu niên ngây thơ chưa trải sự đời.

Nhìn người dưới ánh đèn, càng nhìn càng thấy đẹp.

Hàn Thành thấy vậy, đơn giản bế người đi về phía phòng tắm.

“Anh định làm gì?” Trầm Thiến Sơ cuối cùng cũng có phản ứng, hỏi u.

“Đưa em đi tắm.”

“Tôi không muốn. Ai biết được anh tẩy xong lại muốn khám phá thế giới dưới nước lần nữa, tôi không đi.”

“Tôi là loại người như vậy sao?” Hàn Thành liếc mắt nhìn hắn.

“Anh còn không phải sao?!”

Trầm Thiến Sơ vừa nói vừa giãy dụa, cuối cùng thời điểm chạy ra cửa đã hạ cánh thành công, thoát khỏi ma trảo của Hàn Thành.

Hàn Thành bật cười, cũng không có ý đuổi theo, chậm rãi đi vào phòng tắm.

Trầm Thiến Sơ chạy một mạch về phòng ngủ, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Hắn lại ngồi trên giường và gõ máy một lúc, lưu Word và đóng tài liệu lại.

Hàn Thành đi ra liền thấy Trầm Thiến Sơ đang chơi điện thoại di động, thấy y tắm rửa xong liền vẫy tay để y đi vào.

“Đây.” Trầm Thiến Sơ đưa cho y một ly nước mật ong mà hắn vừa mới ngâm. “Tôi xem trên mạng thấy nước mật ong có thể giảm cảm giác buồn nôn do rượu gây ra nên tôi pha một cốc cho anh.”

Hàn Thành nhướng mày: “ Em đối với ta tốt như vậy? "

Trầm Thiến Sơ lập tức nghĩ tới nhưng suy nghĩ của y trước đi, vì vậy thu tay về, tự mình uống một ngụm: " Thôi tôi nên tự đối tốt với chính bản thân thì hơn. "

Hàn Thành: ...

Hàn Thành một phen đoạt lấy ly mật ong: "Em lại không uống rượu, uống cái này làm giề."

“ Dưỡng ẩm, dưỡng da mặt, dưỡn dung nhan tuyệt thế này của tôi nha. ”

“ Hì hì. ”Hàn Thành nâng tay lên nhấp một ngụm, không tệ, ngọt.

"Tôi quản thức ăn của anh, cuộc sống của anh, tính phúc của anh. Anh sung sướиɠ như vậy, phải biết đối tốt với tôi thêm nhiều chút biết không?"

"Nhưng tôi sợ tôi sẽ yêu anh nha." Trầm Thiến Sơ cố tình nói, "Anh rất đẹp trai, điều kiện tốt như vậy, đối với tôi rất tốt và chăm lo cho cuộc sống của tôi rất chu đáo. Nếu tôi đối xử với anh tốt hơn một chút, liệu anh có yêu tôi không? Này, điều này là không phù hợp đúng không. "

Hàn Thành: .. .…

"Mặc dù tôi rất đẹp trai, vui vẻ, nhiệt tình và chân thành với mọi người, nhưng một con chim trĩ làm sao có thể sánh được với một con chim phượng hoàng? Làm sao một con chim trĩ như anh có thể phù hợp với sở thích của tôi!"

Trầm Thiến Sơ nói xong. nhanh chóng chạy ra khỏi phòng ngủ trước khi Hàn Thành không kịp phản ứng.

Khi Hàn Thành phản ứng lại, chim phượng hoàng nhà y đã bay mất, Trầm Thiến Sơ đã chạy vào phòng tắm và đóng cửa lại.

Hàn Thành bất đắc dĩ cầm cái ly, trong lòng cảm thấy được chính mình bụng thực ấm.

Trẻ nhỏ không nghe lời thì phải làm sao đây, hầu hết chúng đã quen rồi, đánh vài roi liền tốt lên thôi!

Làm gì có xe thể thao không ngoan, không nghe lời, đa phần là quen rồi, lái vài lần là ngoan ngoãn thôi!

Con trai ngoan ngoãn ra khỏi gậy, xe tốt ra khỏi con đường ngoằn ngoèo!

Hàn Thành ngồi trên giường Trầm Thiến Sơ, chậm rãi uống nước mật ong.

Y đang uống, điện thoại lại đổ chuông, Hàn Thành lấy ra xem thì thấy người gửi tin nhắn tới: nhân viên bán tài liệu giảng dạy.

Nhân viên bán tài liệu giảng dạy: [Anh ơi, có sản phẩm mới, anh có muốn mua không? 】

Hàn Thành: ...

Trước khi gặp Trầm Thiến Sơ, để tránh cho bọn họ lần đầu tiên gặp tai nạn xe cộ trên đường, xe hủ người vong nên y đã thêm một bộ phim bán chạy và mua một vài bộ phim như học cách để lái xe chẳng hạn, cửa hàng này thật nhanh liền có giáo trình mới.

Trong lòng Hàn Thành, ông trời và con người tranh đấu một hồi, cảm thấy nhìn cũng không sao, có lẽ nó có thể truyền cảm hứng cho y kỹ năng để vào đường cua mới cũng nên.

Xét cho cùng, là một người lái xe, kỹ năng vẫn rất quan trọng.

Hàn Thành: [Được, vẫn như cũ đi. ]

Nhân viên bán tài liệu giảng dạy: [Tốt, vẫn là giá trước đây. ]

Hàn Thành không do dự cung cấp cho phía bên kia một phong bì màu đỏ.

Một lúc sau, điện thoại nhắc rằng có email mới trong hộp thư của tôi.

Hàn Thành không muốn dùng điện thoại di động tải xuống, dù sao loại tập tin này chiếm dung lượng lớn bộ nhớ, cho nên y nhìn xung quanh, chỉ thấy máy tính không dùng đến vẫn còn ở đây của Trầm Thiến Sơ, vì vậy y đã quyết định sử dụng nó và bật máy tính lên.

Tốc độ internet ở nhà tốt. Ngay sau đó, video đã được tải xuống. Hàn Thành mở [Máy tính của tôi] và chuẩn bị chuyển đến Đĩa D để xem tài liệu giảng dạy mới của y. Ngay khi y mở nó ra, thì thấy cái ở bên trái của [Máy tính của tôi]. Có một thư mục thường được sử dụng trong cột, tên là [Núi mùa thu có tầm nhìn đẹp. ]

Hàn Thành:? ? ?

********************

Tác giả có chuyện muốn nói:

Hàn Thành: Nhìn xem ta tìm được cái gì ~ này

tiếp theo chương, hiện trường cái chết của một người- Hàn Thành cho Sơ Sơ nhìn: Hãy xem và đọc lại toàn bộ văn bản mà em đã viết với cảm xúc giống trong sách đi!

Sơ Sơ: Anh!