Chương 15: Sinh một đội bóng

Chương 15:

Khi Trầm Thiến Sơ thức dậy vào sáng hôm sau, hắn vẫn hy vọng những gì đã xảy ra đêm qua, chỉ là một giấc mơ, một cơn ác mộng!

Tuy nhiên, ngay trong giây tiếp theo hắn đã nghe thấy tiếng Hàn Thành: “Dậy đi nào, sao chúng ta không bàn chuyện về đứa nhỏ một chút nhỉ.”

Trầm Thiến Sơ:…

Trầm Thiến Sơ khóc không ra nước mắt, hắn cảm thấy chính mình tại sao vẫn còn sống.

“Hai đứa con của ta tên là gì? Em không đặt tên cho bọn chúng sao?"

“Không có!” Trầm Thiến Sơ nghiến răng nghiến lợi trả lời, cho dù có cũng không cho anh biết!

“Vậy không bằng để người làm ba đây đặt cho bọn nhỏ một cái tên.” Hàn Thành hiển nhiên đã nghĩ tới chuyện này rất lâu rồi.

“Đó là con của Thành Hàn, không phải của anh!” Trầm Thiến Sơ nhấn mạnh: “Tụi nó cùng anh một xu quan hệ cũng chả có.”

“Em nghĩ là tôi tin sao?” Hàn Thành tỏ vẻ bình tĩnh: “Em miêu tả hắn rõ ràng là phỏng theo khuôn mặt của tôi.”

Trầm Thiến Sơ : Anh, anh, đó là do hiện tại tôi chỉ có một lão tài xế là anh, đây là tình huống vạn bất đắc dĩ!

“Anh không thể giả vờ như anh chưa từng đọc được nó sao?”

“Như vậy sao được chứ!” Hàn Thành nhìn hắn: “Em viết tôi ngu ngốc như thế, tôi cũng hy vọng tôi đã không nhìn thấy, em cảm thấy thích hợp với hình tượng tuyệt mĩ này của tôi?”

“Tôi đã nói rất nhiều lần Thành Hàn không phải là anh, viết như vậy chỉ để thúc đẩy sự phát triển của cốt truyện mà thôi. "

" Nhưng em đã lấy khuôn mặt hoàn hảo không tì vết của tôi cho tên đó sử dụng. "

Hàn Thành ôn nhu ôm hắn từ trên giường vào lòng ngực của y: " Như vầy đi, tôi nghĩ xong rồi. Chúng ta không phải có hai đứa con sao? Cả hai đứa đều theo họ em, thế nào? "

Trầm Thiến Sơ lắc đầu: " Không được tốt lắm. "

" Như thế nào không tốt, giờ thời đại dân chủ hòa bình tự do nha, đây là tượng trưng cho tình yêu sâu đậm của Thành Hàn đối với Sơ Thiến. Không phải quá hợp lí với thiết lập nhân vật của em sao? ”

Trầm Thiến Sơ: Này, không cần đâu anh.

"Con gái kêu là Bạch Liên, còn con trai kêu là Ngạo Thiên. Một đứa tên tiếng Anh là Mary, đứa kia là Jack. Kết hợp với họ là Mary Su, Jack Su, em thấy thế nào, có phải cảm thấy người làm cha này hết mực yêu thương bọn nhỏ, tình phụ tử cực kì mãnh liệt! ” (cách đọc phiên âm Sơ=Su)

Mary Su và Jack Su? Đây cũng không phải là tình cha như núi, mà là tình phụ tử long trời lỡ đất!

Trầm Thiến Sơ cố thuyết phục y: "Anh bình tĩnh đi, bọn nhỏ chỉ là trẻ con, thật sự chỉ là trẻ con!"

"Em nghĩ chỗ nào không ổn, nói thử xem." Hàn Thành rất dân chủ; "Tôi thấy như vầy khá tốt. Em xem tôi lấy tên hai đại nhân vật đặt cho hai đứa nhỏ, tôi đặt tên cho hai cục cưng quá hay đi, nhất là hai đứa nhỏ vẫn mang họ của em, tư tưởng này thực chính xác. ”

Hắn thà bản thân không mang họ Su được chứ! Họ Cheng hay hơn họ Su gấp ngàn lần! ( phiên âm Cheng=Thành)

“bắt buộc phải đặt tên cho con như thế?” Trầm Thiến Sơ cố giãy dụa hỏi.

“Bắt buộc.” Hàn Thành nói: “Vài ngày nữa tôi phải thấy tên của hai đứa nhỏ này xuất hiện trong chương tiếp theo, nếu không, nhạc nền ở nhà sẽ là lời em ngâm nga toàn bộ nguyên văn kèm theo cảm xúc của cuốn tiểu thuyết em viết.”

Trầm Thiến Sơ: ...

Trầm Thiến Sơ cảm thấy vẫn là Mary Su và Jack Su đi thì hơn.

Con ơi, không phải ba ba không yêu con mà là ba ba còn không thể tự bảo vệ bản thân thoát khỏi tay tên ác ôn kia, hời tụi con phải chịu nhiều ủy khuất rồi!

Trầm Thiến Sơ cảm thấy rằng mình quá khó khăn, thực sự quá khó khăn!

Nam nhân thời đại này ngày càng khó sống!

Hàn Thành thấy trêu hắn đủ nhiều rồi, cuối cùng cũng ngồi dậy chuẩn bị bước xuống giường.

Trước khi xuống giường còn không quên sờ lên bụng Trầm Thiến Sơ: "Em không được nha, Sơ Thiến đã sinh cho Thành Hàn hai đứa con rồi, còn là long phượng thai. Chỗ này của em còn chưa có động tĩnh gì. "

Trầm Thiến Sơ:! ! !

Trầm Thiến Sơ cầm cái gối lên đánh y mấy cái thật mạnh: "Nếu tôi có thể sinh con, thì thế giới này không phải là hiện thực mà là tiểu thuyết. Tỉnh lại đi đại ca, anh thực sự cho rằng anh là cha của tụi nhỏ thật à!"

"Phải không? Vậy thì em phải cố gắng biến ra cho tôi một đứa nhỏ. "

" Cút! " Trầm Thiến Sơ một cước đạp lên: "Tôi sẽ cố gắng hết sức để khiến đại bàng của anh gãy cánh!

Hàn Thành vội vàng né đòn: “Tại sao em lại đối với bản thân tàn nhẫn như vậy, nếu như đại bàng của tôi gãy cánh, em chắc chắn sẽ là người đầu tiên khóc sướt mướt.”

Trầm Thiến Sơ khẽ cười: “Mắc cười thật, ta khóc cái quái gì chứ, đổi tài xế khác là được. "

Hàn Thành: ...

Trầm Thiến Sơ vẻ mặt đắc ý: "Dù sao đại bàng của tôi cũng không phải anh thì không bay được . Chỉ cần tài xế đủ tốt, tính phúc sẽ không thiếu."

Hàn Thành cảm thấy hắn đúng là thiếu thu thập. Vì thế y đã quyết định hy sinh một phần thời gian làm việc của mình. Nghiêm thu thập Trầm Thiến Sơ một chút!

Đợi cho Hàn Thành thu thập hắn xong thì đã gần mười giờ, y xin nghỉ buổi sáng rồi cùng Trầm Thiến Sơ ăn trưa trước khi đi làm.

Sau khi Hàn Thành rời đi, hắn do do dự dự mở máy tính lên.

Chỉ là trước kia hắn nhìn thứ mình viết có bao nhiêu yêu thích thì bây giờ nhìn vào có bấy nhiêu xấu hổ.

Trầm Thiến Sơ gõ lung tung hai đoạn rồi lại xóa đi, trong đầu tràn đầy hình ảnh Hàn Thành bắt hắn đọc đi đọc lại toàn bộ thứ này.

Trời ạ, hiện trường chết chóc này! Tại sao lại khiến hắn gặp trúng? !

Trầm Thiến Sơ đập đầu vào cái bàn hôm qua mới mua, và quyết định nghỉ viết một ngày để xoa dịu tâm trạng căng thẳng tột đọ này.

Tuy nhiên, ngay sau khi hắn đăng nhập vào tài khoản quyền tác giả của mình, liền nhìn thấy thổ hào ném 20 trạm vũ trụ cho hắn.

Một trạm vũ trụ là một ngàn nhân dân tệ, và hai mươi trạm cũng chính là hai vạn nhân dân tệ. Mặc dù trang web lấy đi một nửa, nhưng hắn vẫn nhận được một vạn lận.

Trầm Thiến Sơ ngạc nhiên nhấp chuột vào, đó là một độc giả tên [Xe Thần].

Xe Thần: [Tặng một trạm vũ trụ để chứng tỏ rằng tình yêu của tôi dành cho em giống như thủy triều, vĩnh viễn không ngừng nghỉ. 】

Xe Thần: 【Bàn tay tôi vung lên, một đám trạm vũ trụ cho em! 】

. . . ...

Trong những tin nhắn hệ thống này, chỉ có bình luận của [Xe Thần].

Xe Thần: [Hai con làm so đủ, Thiến Thiến cố lên, sinh thêm mười đứa nữa! ]

Trầm Thiến Sơ:! ! !

Tầng dưới tràn ngập bình luận:

[Vây xem thổ hào mọi người ơi. 】

[Cừ thật, một lần ném hai mươi trạm vũ trụ, thổ hào đại khí! 】

【Sinh sinh sinh, "Một thai mười bảo: bá đạo tổng tài đừng nghĩ chạy"! 】

【Hahahahahahahaha, thổ hào này là muốn Thiến Thiến sinh một đội bóng sao? 】

【Thổ hào này yêu cầu thật thú vị? Yêu yêu. ]

Trầm Thiến Sơ: ...... còn yêu yêu, là sợ hãi, có được không? !

Nhưng rất nhanh ngay sau đó, Trầm Thiến Sơ phát hiện ra rằng tên thổ hào này đã tự mình đập thêm mười trạm không gian nữa!

Trầm Thiến Sơ:! ! ! Thổ hào này quá thích thú vị đi? Yêu yêu! ! !

Trầm Thiến Sơ nhanh chóng quay hồi phục tâm trạng, mở Word ra và bắt đầu sáng tác.

Không phải chỉ là đọc lại cùng biểu cảm lại nguyên văn hắn viết thôi sao?

Miễn là đủ tiền! Ai quan tâm liêm sỉ gì đó chứ!

Trầm Thiến Sơ lại thả mình bay và lái xe tự do trên con đường núi cao tốc.

Hàn Thành đặt điện thoại xuống, lại nhớ tới cái gì đó, liền xóa lịch sử tặng đồ đi.

Y cũng không phải là Trầm Thiến Sơ, mới không dễ dàng bị nắm được đuôi vì sai lầm cấp thấp này.

Bất qua Trầm Thiến Sơ lúc này hẳn là lại bắt đầu sáng tạo một công trình đua xe rồi, dù sao thì y cũng đã đầu tư rất nhiều trạm vũ trụ nha. Đây đều là tiền thật. Ai có thể cưỡng lại sự cám dỗ của tiền bạc?

Đặc biệt là Trầm Thiến Sơ, con bài vẫn đang bị đóng băng.

Y vốn là một nhà tư bản, Hàn Thành hiểu được trên đời này không có cái gì tiền bạc không giải quyết được, nếu có thì là cho hắn nhiều tiền hơn!

Do đó, y tin rằng mình sẽ có thể nhìn thấy chiếc Rolls Royce mới vào tối nay.

Trong lúc Hàn Thành đang mong đợi thì di đọng vang lên, y nghĩ đó là Trầm Thiến Sơ, nhưng khi nhấc máy lên, mới phát hiện đó là Nghiêm Gia Ngọc.

Nghiêm Gia Ngọc: [Máy bay hạ cạnh vào ngày mốt, anh thật sự không tới đón tôi sao? ]

Hàn Thành lãnh đạm: [Không thể đi. ]

Nghiêm Gia Ngọc: [Mệt tôi còn mang theo quà cho anh, đồ không có lương tâm. 】

Hàn Thành suy nghĩ một chút, và nói với cậu ta: [Vậy thì tôi sẽ không nhận quà của cậu, tôi sẽ thấy rất xấu hổ. ]

Nghiêm Gia Ngọc không nghĩ tới y sẽ nói như vậy, sửng sốt một chút, thời gian sẽ làʍ t̠ìиɦ cảm thay đổi sao? Hàn Thành sẽ nói loại lời này với cậu ta.

Cậu ta hơi khó chịu và không thích lời nói của đối phương nên trả lời: [ Tiểu Thành, lời nói của anh bây giờ làm tôi rất đau lòng. ]

Hàn Thành nhìn thấy, không biết làm thế nào để trả lời, y nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện: [Tôi có việc bận, chúc cậu có chuyến bay thuận lợi. 】

Y đặt điện thoại sang một bên và không đυ.ng tới nó nữa.

Nghiêm Gia Ngọc tin nhắn trên điện thoại, tâm tình có điểm trùng xuống.

Cậu ta trầm mặt một lúc, thoát khỏi cuộc trò chuyện với Hàn Thành, nhấp vào một trang trò chuyện khác: [Ca ca, ngày mai em về Trung Quốc, đồ đạt có chút nhiều, anh có thể đến đón em được không? Cảm ơn ạ. 】

Sau khi nói xong, cậu ta còn gửi một biểu tượng cảm xúc dễ thương.

Nhưng bên kia cũng cực kì lạnh nhạt: [Mấy ngày nay anh bận, không có thời gian. ]

Nghiêm Gia Ngọc: [Như vậy ạ, sau khi về anh rủ anh đi ăn cơm. 】

【Không cần đâu, em có thể ăn cùng bạn bè của mình. ]

[Vậy được rồi. 】 Nghiêm Gia Ngọc thở dài: [Khi nào ca ca có thời gian, em lại tìm anh. Em đã mang cho anh một món quà. Nó rất đẹp ~]

[Không cần, em giữ nó đi. ]

Nghiêm Gia Ngọc nhìn thấy, đúng là ca ca trước sau như một luôn lạnh lùng như vậy, nhưng như vậy rất bình thường, ca ca vẫn là ca ca. Ca ca vẫn đối với mình như vậy việc gì phải hỏi chứ.

Chỉ là ...

Cậu ta nhìn lịch sử trò chuyện giữa Hàn Thành và chính mình, Hàn Thành sao bây giờ lại thờ ơ với cậu ta như vậy, không nên, không phải thích cậu ta sao? Chẳng lẽ hiện tại không thích?

Nghĩ đến đây, cậu ta có chút khẩn trương, Hàn Thành là quân bài cuối cùng cậu ta để lại trong tay, cũng là lựa chọn cuối cùng, cho nên, chỉ có mối quan hệ giữa cậu ta và Hàn Thành không thể xảy ra sơ xuất gì.

Nghiêm Gia Ngọc không khỏi cau mày, liền quyết định thay đổi chuyến bay.

Khi Hàn Thành đang làm việc, y nhấp vào WeChat và thấy rằng sau khi y đặt tin nhắn cảu Nghiêm gia Ngọc ở chế độ không làm phiền, thì Nghiêm Gia Ngọc đã gửi cho y một tin nhắn khác: [Tôi đã đổi giờ bay, máy bay hạ cánh vào ngày mai, chúng ta cùng nhau đi ăn vào ngày mốt ~]

Dường như sợ y từ chối, đăng xong còn nhắn trong nhóm với vài người: [Máy bay hạ cánh vào ngày mai, bữa tối vào ngày mốt, không được phép không đến. 】

Duẫn Minh Diệu bọn họ vội vàng đồng ý: 【Đã biết đã biết, yên tâm, nhất định chừa khảng thời gian trống cho buổi tối đó. ]

Hàn Thành nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng không có gì, Diêm Gia Ngọc đã trở lại, về sau gặp mặt khẳng định không ít , vậy gặp đi, dù sao cũng không phải vấn đề gì lớn.

Bất quá, y có một suy nghĩ, thời điểm đó phải mang Trầm Thiến Sơ theo.

Tuy nhiên, tại thời điểm này, nhớ thương Trầm Thiến Sơ không chỉ có Hàn Thành, mà còn có một người đang ở một nơi rất xa Fan CP đầu tiên của Thành Sơ-Từ Khải.

Bảy giờ tối, Từ Khải đến Trầm gia.

Anh ta nói trước rằng sẽ đến nhà, vì vậy bố mẹ Trầm đã hoàn thành công việc sớm và đang đợi anh ta ở nhà.

Từ Khải vừa vào cửa liền nhìn thấy Trầm Thiến Vũ, cha mẹ Trầm, nhưng anh ta lại không nhìn thấy Trầm Thiến Sơ-mục tiêu của chuyến đi, anh ta tự hỏi: “Thiến Sơ ở đâu?”

Trầm Thiến Vũ:! ! ! Anh ta gọi Trầm Thiến Sơ là cái gì? ! Thiến Sơ? ! Bọn họ thân thiết như vậy từ khi nào? !

Cha Trầm nghe xong hừ một tiếng: “Cái thằng con không biết điều đó, ai mà biết được nó ở đâu!”

Ông ta nhìn Từ Khải, áy náy nói: “Tiểu Từ, con đừng sinh khí, là do chú không biết dạy con , Thiến Sơ không xứng với con, chú đã mắng nó một trận rồi, lần sau nó hẹn hò với con, nó nhất định sẽ nghe lời con, con yên tâm đi. ”

Từ Khải cảm thấy chính mình không yên tâm được: "Không ...... Không cần."

"Tiểu Từ, con có thể cho Thiến Sơ một cơ hội nữa không."

Không phải là tôi không cho hắn cơ hội, mà là tôi không dám cho!

*********************

Tác giả có chuyện muốn nói:

Từ Khải: Chú ơi, chú chưa nhìn thấy tình yêu nghẹt thở của bạn trai con mình, người khác hẹn hò là đòi tiền, còn tìm con trai chú hẹn hò là đòi mạng! !

Từ Khải: Hàn ca, anh yên tâm, em hoàn toàn không có chuyện gì với chị dâu, em nghĩ rằng hai người thật xứng đôi!

Hancheng: a.

Hàn Thành không thích nghiêm Gia Ngọc, và Sơ Sơ sẽ không có con, tôi sợ rằng mọi người sẽ hiểu lầm, tôi chỉ nói một chút.

[Nhà hát nhỏ]

Hàn Thành: Các con có hài lòng với cái tên của mình không?

Mary Su: ...

Jack Su: ...

Hàn Thành : Đây là tất cả tình yêu sâu sắc của cha đối với ba mẹ con con!

Mảy Su & Jack Su: Cha thật......!