Chương 14: Thu hút sự chú ý

Ngày hôm nay, Cam Ti cũng ngủ quên trên lưng Cam Đường, cô đã trực tiếp đá hắn một cái thật mạnh, khiến hắn giật mình tỉnh giấc.

Cam Ti ngơ ngác ngồi trên giường, nhìn Cam Đường ngủ một lúc. Hắn phát hiện dáng vẻ khi ngủ của chị gái mình rất kì lạ, đầu gối co lên trước ngực và bụng, giống như một con tôm vậy.

Hắn một mặt cảm thấy buồn cười, mặt khác lại không nhịn được mà học theo…..nhưng không dễ chịu một chút nào.

Đối với người chị gái lớn hơn 3 tuổi này, Cam Ti lúc đầu có chút ghét bỏ. Lần đầu tiên gặp cô là lúc cha bị đi tù, cuộc sống tốt đẹp của hắn từ đó mà kết thúc, phải sống ở một vùng quê xa xôi mà hắn chưa từng đặt chân đến. Kiểu ghét bỏ này, neus nói là ghét bỏ, không bằng nói là cảm giác bất lực khi cuộc sống bị đảo lộn, vì vậy mà giận cá chém thớt.

Nhưng thời gian lâu dài, Cam Ti lại không còn nghĩ như vậy.

Hắn thích chơi cùng chị gái, đuổi theo những đứa trẻ lớn hơn, đó là biểu hiện của yếu tố mạnh mẽ bắt nguồn từ trong bản chất con người.

Tuy nhiên Cam Đường thì lại ngày càng ghét Cam Ti. Đôi mắt cô luôn lạnh lùng, bình thường nếu có đứa trẻ thứ 3 ở đó, cô nhất định sẽ không chọn cùng chơi với Cam Ti. Thậm chí cô còn thà nhìn chằm chằm vào nhìn vào khoảng không còn hơn là nhìn hắn.

Bản chất con người là không có lòng tự trọng, Cam Đường càng không để ý đến Cam Ti, hắn lại càng cố gắng thu hút sự chú ý của cô.

Đứa trẻ 4 tuổi đã dùng những cách vụng về nhất, đôi khi kéo bím tóc của cô, đôi khi lại in bàn tay bẩn của mình vào quần áo cô, hoặc là cướp đi món đồ quý giá của cô.

Đương nhiên, phần lớn kết cục của sự vô sỉ đều là chọc tức Cam Đường, lại biến thành một trận chiến.

Cam Ti lặng lẽ ngồi trở lại bàn, bật đèn và mở cuốn sách “ Chú mèo đi giày” ra.

Buổi sáng ngày hôm sau, Cam Đường phát hiện cuốn sách của cô ở trên bàn, với những trang bị rách được dính lại bằng băng dính. Người dán rõ ràng đã rất nỗ lực rất nhiều, nhưng đáng tiếc kĩ thuật quá vụng về nên mấy chỗ dán sai rất rõ ràng.

Cam Đường cắn môi nhìn cuốn sách chăm chú, sau đó đưa tay xé từng trang một, rồi lại xé thành từng mảnh, nhưng mảnh vụn được cô gói lại bằng tấm bìa cứng rồi ném vào thùng rác.

Cam Ti co ro nằm trong chăn nhìn theo bóng lưng của cô.

Ngày đầu tiên khi Cam Đường bóp nát túi bánh quy, hắn chẳng có chút cảm giác gì, nhưng bây giờ khi nhìn thấy cô xé từng trang sách lại cảm thấy hơi khó chịu.