Chương 5

06/04/24

----------

Mỏ chim non mở ra khép lại, mặc dù mỏ gà vàng nhỏ đông cứng đến run rẩy vì lạnh, nhưng đôi mắt như đá hắc thạch mang theo một chút màu vàng bên trong giống như ngọn lửa, thiêu đến trái tim Tống Văn có chút đau đớn.

Sự ngạc nhiên bên trong thật thuần khiết và mãnh liệt, như thể trong trái tim và đôi mắt chỉ có Tống Văn.

Bị vứt bỏ trên băng nguyên, bị một đàn chim cánh cụt hoàng đế đuổi đi, lại bị chính mình tránh né không chút quan tâm, tại sao chỉ vì nhìn thấy mình mà có thể lộ ra vẻ vui sướиɠ ỷ lại như vậy?

Có phải chỉ vì thời điểm lần đầu tiên nó phá xác nhìn thấy mình sao?

"Mày... mới vừa nói cái gì?" Tống Văn hơi tránh né ánh mắt gà vàng nhỏ, cảm nhận được loại cảm xúc mãnh liệt như vậy ở một nhãi con ấu điểu không rõ chủng loại nào, khiến Tống Văn cảm thấy có chút xấu hổ. Dù sao, trước khi cậu quyết định đến đây, đã định thấy chết mà không cứu ấu tể này.

Đương nhiên, ở đây loại hành vi này sẽ không có người trách cứ cậu, dù sao Tống Văn sống một mình đã rất khó khăn, lấy năng lực hiện tại của cậu cũng không có cách nào nuôi sống nổi một sinh mệnh khác ở một nơi hoang vu lạnh lẽo như này.

Nhưng nó có đúng không?

Tống Văn thầm hỏi trong lòng, cậu vẫn còn giữ trí tuệ của con người, nếu thật sự muốn làm, cũng không phải không nuôi nổi con gà vàng nhỏ trước mặt. Dù sao bây giờ đã là đầu xuân, trải qua một thời gian nữa đến mùa hè, nhiệt độ sẽ ấm hơn bây giờ, băng xung quanh sẽ tan chảy, thời điểm đó đi bộ không tới nửa ngày là có thể nhìn thấy biển. Trong biển thức ăn rất phong phú, không khó để lấp đầy bụng.

Nói cho cùng, Tống Văn vẫn không thể chấp nhận sự thật mình đã trở thành chim cánh cụt hoàng đế.

"Kỷ?" Gà nhỏ nghiêng cổ, nghi hoặc nhìn Tống Văn.

"Vừa rồi mày không phải nói được sao? Nói thêm một câu nữa đi." Tống Văn dụ dỗ gà nhỏ.

Lời nói của con người đối với Tống Văn hiện tại quá hấp dẫn, mặc dù là chim giả nhưng cũng là người thật, chỉ cần gà vàng nhỏ này có thể mở miệng nói chuyện thì bọn họ chính là đồng loại.

Hiển nhiên, gà nhỏ không hiểu rõ một câu dài như vậy, điều này không ngăn cản nó đến gần Tống Văn, dùng cái đầu nhỏ lông xù cẩn thận nhẹ nhàng dụi dụi vào Tống Văn.

Tống Văn không dự định liền như vậy bị nó lừa gạt, thử thăm dò muốn nó nói lại. Đáng tiếc, dù dùng biện pháp gì tiểu hoàng kê không nói được gì khác ngoài kêu kỷ kỷ.

Thời tiết về đêm càng lạnh hơn, Tống Văn tuy mới ra ngoài không lâu mà đã lạnh cóng, nếu ở lại lâu hơn, cậu lo lắng mình sẽ biến thành một con chim bị đông cứng. Lúc này cậu đã bắt đầu nhớ nhung bộ lông mềm mại ấm áp của mẹ mới.

Quay đầu nhìn đàn chim cánh cụt hoàng đế, mẹ mới của cậu đang đứng bên ngoài đàn, nhắm mắt ngủ say sưa, hiển nhiên là không phát hiện ấu tể trên bàn chân mình lại chuồn ra ngoài. Không biết có thể mang theo gà nhỏ lên mu bàn chân của mẹ mới cọ một đêm hay không, chỉ cần không bị chim cánh cụt hoàng đế phát hiện, có lẽ sẽ không bị đuổi đi lần nữa?

Sau khi trời tối, tia sáng duy nhất còn lại trên băng nguyên là bầu trời đầy sao. Đêm nay không có cực quang, ánh sáng có chút tối tăm. Chim cánh cụt hoàng đế đều đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng trong ánh sáng này ngay cả khi bọn chúng mở mắt ra cũng khó để phát hiện bên chân có hai cục cưng đang di chuyển.

Dù sao cũng không thể tiếp tục ở bên ngoài, Tống Văn hạ quyết tâm, ghét bỏ mà dùng đôi cánh nhỏ của mình đẩy gà nhỏ đang bám lấy mình chà sát ra, "Mày cũng là gặp phải tao, nếu là một con chim khác, chỉ sợ tối nay mày sẽ chết cóng ở đây mất.”

Gà vàng nhỏ không hiểu Tống Văn đang nói gì, nhưng nó có thể hiểu động tác của Tống Văn, thấy cậu xoay người tính rời đi, tưởng là Tống Văn muốn vứt bỏ mình, gà nhỏ lo lắng tại chỗ quay vài vòng, mỏ chim màu vàng nhạt mở ra khép lại, tiếng kỷ kỷ vốn thuộc về ấu điểu biến thành một âm tiết rõ ràng "Dực".

Tống Văn dừng chân lại, gà nhỏ nhìn thấy Tống Văn xoay người, lại nói: "Dực."

"Dực? Đây là tên của mày sao?" Trêu chọc nó nửa ngày cũng không nói chuyện, bây giờ nó thấy chữ này có tác dụng với Tống Văn, nó vui vẻ kêu lên, tâm tình Tống Văn trong giây lát có chút phức tạp, không biết có phải vì nghe thấy ngôn ngữ quen thuộc mà mắt cậu không khống chế được xông lên một làn sương mù mờ mịt.

Gà vàng nhỏ không biết có hiểu hay không, nghe Tống Văn hỏi, nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó nhân tính hóa mà tỉnh tỉnh mê mê gật đầu nhỏ.

Hành động này làm cho cảm xúc của Tống Văn lập tức sụp đổ, Tống Văn không nhịn được mà lao tới ôm lấy gà nhỏ, đáng tiếc đôi cánh nhỏ của cậu quá ngắn, không thể vòng qua ôm lấy lưng gà nhỏ, thay vào đó gà vàng nhỏ vươn đôi cánh nhỏ ra sau lưng Tống Văn, nhẹ nhàng vỗ hai cái, như muốn an ủi đối phương.

Gà nhỏ ở trong băng tuyết gần như cả ngày, toàn thân lạnh như que kem, Tống Văn lạnh run lên không muốn ở lại đây nữa, thu lại tâm tình, có chút biệt nữu mà quay đầu, "Đi thôi. Chúng ta trước tiên tìm một chỗ ấm áp qua đêm đi."

Tống Văn đi được hai bước, thấy gà vàng nhỏ không đi theo, không khỏi nghi hoặc quay đầu lại, nó vô cùng đáng thương nhìn cậu, trong lòng Tống Văn hơi động, duỗi đôi cánh nhỏ về phía nó. .

Gà vàng nhỏ rõ ràng sửng sốt, sau đó vui sướиɠ kỷ một tiếng, nhào vào người Tống Văn, may mà cái đầu Tống Văn lớn hơn tiểu hoàng kê nên mới miễn cưỡng không bị vật nhỏ này nhào xuống đất.

Mà động tĩnh này vẫn khiến mấy con chim cánh cụt hoàng đế ở gần đó mở mắt ra, nhìn bên này một lúc.

Tống Văn đành phải lấy đôi cánh nhỏ che mỏ gà nhỏ lại, thấp giọng nói: "Không nên nói nữa, đi theo tao."

Gà nhỏ nhìn Tống Văn, lại nhìn đôi cánh nhỏ che trên miệng, nhẹ nhàng mổ.

Mặc dù ban ngày gà vàng nhỏ bị chim cánh cụt hoàng đế trưởng thành xua đuổi nhiều lần, nhưng đến ban đêm, tần suất hoạt động của chim cánh cụt hoàng đế giảm mạnh, phần lớn chúng đều dựa sát vào nhau nghỉ ngơi, có một số ít vẫn tỉnh táo, mà chỉ là thỉnh thoảng duỗi cổ một cái, cũng không kêu lên.

Tống Văn không mất bao lâu liền mang gà nhỏ đi tới trước mặt mẹ mới, cậu vén lớp lông ở bàn chân của mẹ mới đem gà nhỏ vào trước, cái lạnh đột ngột khiến mẹ mới tỉnh táo lên, nó cúi đầu nhìn thấy ấu tể lộ hơn nửa người ra ngoài, dùng mỏ trực tiếp ấn ấu tể vào trong.

Dù xa cách một thời gian, lớp lông bên trong như cũ vẫn ấm áp mềm mại, may vóc dáng Tống Văn nhỏ bé hơn những chú chim cánh cụt hoàng đế khác một chút nên cậu và gà nhỏ chỉ cần chen vào nhau. Thấy mẹ mới dự định kiểm tra tình trạng ấu tể, Tống Văn vội vàng dùng thân mình chặn gà vàng nhỏ lại, nếu như mẹ mới phát hiện ra nó thì không cần đoán một giây sau số phận của tiểu hoàng kê, sẽ bị chim cánh cụt hoàng đế tha đi ném xuống băng nguyên.

"Ồ.”Tống Văn bắt chước âm thanh của những ấu tể khác kêu mẹ mới một tiếng, mẹ mới sửng sốt, sau đó đi tới dùng mỏ nhẹ nhàng xoa xoa Tống Văn.

Đợi đến khi mẹ mới nhắm mắt lại ngủ thϊếp đi, Tống Văn mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, tiếp xúc với chim cánh cụt hoàng đế thật sự là muốn cái mạng già của cậu.

Chờ Tống Văn quay đầu nhìn về phía sau lưng lại phát hiện gà nhỏ không biết từ lúc nào đã ngủ say, trên cái mũi nhỏ có bong bóng nổi lên, móng vuốt màu vàng nhạt mềm mại đang nắm lấy bộ lông phía sau Tống Văn, như là sợ cậu lại đột nhiên chạy .

Tống Văn nhìn ra vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ, nói đến hôm nay tên nhóc này mới phá xác, nhưng cả ngày lại trải qua nhiều chuyện như vậy, còn bị lạnh hơn nửa ngày cũng không dễ dàng.

“Ngủ ngon, gà con.” Tống Văn dùng đôi cánh nhỏ vuốt phẳng những sợi lông lộn xộn trên đầu gà vàng nhỏ, âm thanh hiến khi trở nên nhẹ nhàng. Chỉ là bản thân cậu vẫn còn là một ấu tể, vừa trở về nơi ấm áp mí mắt cũng bắt đầu đánh nhau không ngừng, không bao lâu liền ngủ thϊếp đi ở bên cạnh gà vàng nhỏ.

Sáng sớm hôm sau, Tống Văn bị một trận mổ nhẹ nhàng đánh thức, mơ màng mở mắt ra, nhìn thấy chính là một đôi mắt to đẹp đẽ đến tỏa sáng.

"Dực." Từ khi phát hiện Tống Văn yêu thích cách phát âm của từ này, tiểu hoàng kê hận không thể lúc nào cũng nói chuyện với Tống Văn, bây giờ có thể cùng Tống Văn làm tổ ở một nơi ấm áp, cả bộ gà đều hưng phấn, sợ Tống Văn không nghe thấy mà càng kêu càng lớn.

"Chết tiệt, tiểu tổ tông nhỏ tiếng một chút." Tống Văn sợ đến mức chút buồn ngủ đều bay sạch, duỗi đôi cánh nhỏ của mình che miệng nó lại.

Đáng tiếc động tác của cậu vẫn là chậm một bước, chờ cậu nơm nớp lo sợ quay người lại, thứ cậu nhìn thấy chính là ánh mắt nguy hiểm của mẹ mới.

"Ồ-" Mẹ mới đẩy Tống Văn ra, mỏ chim tóm lấy cổ gà vàng nhỏ, sức mạnh chim cánh cụt hoàng đế trưởng thành không phải là Tống Văn - một ấu tể nhỏ có thể so được, dễ dàng đem gà nhỏ ra khỏi mu bàn chân.

Đột nhiên bị ném khiến gà vàng nhỏ choáng váng, thấy Tống Văn cách mình càng ngày càng xa, mới bắt đầu vùng vẫy. "Kỷ kỷ kỷ."

Đương nhiên, mẹ mới không hiểu gà vàng nhỏ đang kêu cái gì, nó hất đầu một cái, ném ấu tể không biết từ đâu tới ra khỏi đàn chim cánh cụt hoàng đế.

Tống Văn không nhịn được đỡ trán, khi nhìn thấy gà vàng nhỏ đập mạnh vào băng, lăn mấy vòng mới dừng lại, tim cậu như muốn nhảy lên cổ họng, tuy rằng rất muốn đi xem gà nhỏ bị té có sao không, nhưng lúc này ánh mắt trong lòng mẹ mới đều là ấu tể của mình, cho nên tự nhiên không thể cho phép Tống Văn rời đi dưới mí mắt chính mình.

Gà vàng nhỏ bị ném đến choáng váng, mất một lúc mới phục hồi tinh thần lại, nhưng mà nhìn tư thế nó ngày hôm qua dũng cảm xông vào đàn chim cánh cụt hoàng đế, liền biết tính tình nó không dễ dàng bỏ cuộc, nhanh chóng đứng dậy, chỉnh lại lông tơ trên người, cánh hơi dang rộng rồi lao về phía trước dáng vẻ như một con gà chọi, tư thế hiển nhiên là muốn đánh nhau với mẹ mới.