Chương 4

31/03/24

----------

Mặc dù có mẹ mới cho cậu đồ ăn, nhưng số lượng cũng không nhiều, nhiều lắm cũng đủ để Tống Văn không chết đói, cũng không đủ để lấp đầy dạ dày, hơn nữa không biết đồ ăn được cất trong bụng chim cánh cụt hoàng đế bao lâu? Có lẽ đối với nhóm ấu tể khác là mỹ vị, nhưng đối với Tống Văn, người mới chỉ còn là một con người vài ngày trước mà nói, mùi vị của những con cá nhỏ này thực sự không coi là tốt.

Tuy rằng nó không đến nỗi có mùi thối nhưng muốn nuốt xuống bụng vẫn phải để cậu chuẩn bị rất nhiều tinh thần.

Xem ra ngày mai phải tìm cơ hội đi phụ cận xem có thể tìm được thức ăn khác hay không, còn cách mấy tháng nữa thân thể cậu mới trưởng thành, có thể ra biển, Tống Văn không muốn thời gian lâu như vậy chỉ có thể ăn được thức ăn phun ra từ cổ họng của chim cánh cụt hoàng đế.

Sáng sớm bận bịu hơn nửa ngày, kết quả thật vất vả đập nứt Bạch Đản, lại là trứng đã nở, nghĩ đến thức ăn đã đến miệng biến thành tiểu hoàng kê chỉ có thể nhìn không thể ăn, Tống Văn cảm thấy trong lòng mình có chút đau đớn, vừa mới ăn hai con cá nhỏ, Tống Văn liền nép vào mu bàn chân của mẹ mới ngủ một giấc.

Lần này cậu ngủ rất sâu, lúc mở mắt ra đã chạng vạng tối.

Hoàng hôn trên băng nguyên* phi thường đẹp, cả bầu trời đều nhuộm một tầng màu cam, không biết từ lúc nào, mẹ mới dẫn cậu đi loanh quang đến rìa của đàn chim cánh cụt hoàng đế, đây là một cái hoạt động không quá yêu thích trong bộ tộc chim cánh cụt hoàng đế. Sau khi tiếp xúc với nó trong hai ngày qua, Tống Văn đối với chim cánh cụt hoàng đế cái tạm thời đảm nhiệm mẹ cậu vẫn là vô cùng biết rõ.

(Băng nguyên: Vùng đất ở trên cao, có băng tuyết suốt năm)

Hơn nữa vì màu lông hơi có chút không giống với những con chim cánh cụt hoàng đế khác nên cho dù sau này cậu không phân biệt được tiếng kêu của mẹ mới cũng không cần lo lắng không nhận ra đối phương đến.

Tống Văn kỳ thực bị một trận ồn ào đánh thức, trong trạng thái mơ hồ, cậu hình như nghe thấy theo sau là một thanh âm kỷ kỷ non nớt.

Giữa tiếng chim cánh cụt hoàng đế một mảnh nha nha, thanh âm non nớt này nghe rất đột ngột, Tống Văn thò đầu ra khỏi bộ lông ấm áp của mẹ mới, tuy sắc trời vẫn chưa tối hẳn nhưng nhiệt độ đã không ấm áp như buổi trưa, Tống Văn bị không khí lạnh lẽo bên ngoài cóng đến giật mình, cơn buồn ngủ biến mất đến không còn một mống.

"Kỷ."

Tại nơi sinh sản, đàn chim cánh cụt hoàng đế không thích những sinh vật khác xâm nhập, dù cho đó chỉ là một con gà vàng nhỏ mới vừa nở ra không lâu cũng không có chút uy hϊếp nào.

Mặc dù bãi băng vụn cách đàn chim cánh cụt hoàng đế có vẻ không xa lắm, nhưng với thân hình nhỏ bé của gà vàng nhỏ kia, muốn đến được đây cũng không đơn giản, Bạch Đản trước khi phá xác trông còn cao hơn Tống Văn, kỳ thực gà vàng nhỏ vừa mới phá xác vóc dáng chỉ miễn cưỡng cao bằng một nửa Tống Văn mà thôi.

Những con chim cánh cụt hoàng đế trưởng thành ở đây phi thường cao to, tùy tiện kéo một con ra chỉ sợ cũng vượt qua 1m50. Chiều cao này đối với ấu tể thực sự rất nguy hiểm, không cẩn thận bị chim cánh cụt hoàng đế giẫm phải hoặc đè bẹp, nhất định sẽ bị thương không nhẹ. Trước đây, nhóm chim cánh cụt hoàng đế mẹ mất đi ấu tể vì cướp quyền nuôi nấng của những ấu tể khác đã khiến không ít ấu tể vô tội phải bỏ mạng.

Hiện tại, đàn chim cánh cụt hoàng đế phụ cận không thiếu thi thể ấu tể chim cánh cụt bị đông cứng.

Tống Văn bây giờ muốn lẻn ra ngoài, đều phải trốn tránh chim cánh cụt hoàng đế trưởng thành khắp nơi, bởi vì lo lắng chúng sẽ gây chiến khi nhìn thấy ấu tể lạc đàn. Đợi đến khi vóc dáng ấu tể lớn hơn sẽ không còn xảy ra những chuyện này nữa, khi những chim cánh cụt hoàng đế bị mất con mắt sẽ lom lom nhìn chằm chằm cướp đoạt ấu tể.

"Kỷ." Gà vàng nhỏ dường như không biết cách né tránh công kích, có chim cánh cụt hoàng đế đứng trước mặt nó, cúi đầu dùng mỏ xua đuổi nó.

Lực cực lớn lập tức đánh ngã gà nhỏ xuống đất, tiểu hoàng kê vừa phá xác giống như một quả bóng nhỏ, nằm trên mặt băng hai chân giơ lên

trời, không thể lập tức lật người bò dậy.

Gà vàng nhỏ rầm rì vẫy đôi cánh nhỏ, lông tơ trên đôi cánh nhỏ không nhiều, còn rất thưa thớt, thoạt nhìn có vẻ hơi trọc lốc, đầu cánh màu phấn hồng có thể nhìn thấy bằng mắt thường, cũng không biết có phải là bị thương do giá rét không.

Đây hình như không phải là lần đầu tiên gà nhỏ bị chim cánh cụt hoàng đế đẩy ngã, chưa đầy nửa phút, gà vàng nhỏ bò dậy và lại bắt đầu lao về phía đàn chim cánh cụt hoàng đế, tuy rằng nó đã có cố ý tránh khỏi động tác của chim cánh cụt hoàng đế vừa mới đẩy ngã nó, nhưng vẫn bị một con chim cánh cụt hoàng đế khác chặn lại.

Tống Văn liền như vậy nhìn con gà vàng nhỏ hết lần này đến lần khác bị đàn chim cánh cụt hoàng đế đuổi khỏi, một lần lại một lần cố gắng chạy vào, không quản bị xua đuổi bao nhiêu lần, nó dường như không có nửa điểm dự định bỏ cuộc.

Tống Văn vừa nhìn, trong lòng hơi động, tiểu hoàng kê này... chẳng lẽ là đang tìm mình sao?

Rất nhanh Tống Văn liền biết đáp án, gà nhỏ đúng là tới tìm cậu.

Động tĩnh gà vàng nhỏ phát ra không nhỏ, không ít ấu tể chim cánh cụt hoàng đế cũng ngó dáo dát xung quanh giống như Tống Văn.

Không chỉ những con chim cánh cụt hoàng đế trưởng thành mà tất cả những ấu tể chim cánh cụt hoàng đế đều có bề ngoài giống nhau như đúc, không biết gà vàng nhỏ làm sao có thể phân biệt được Tống Văn giữa hàng ngàn con chim cánh cụt hoàng đế, đôi mắt to như đậu đen vội vã xoay thành một vòng tròn, ánh sáng trong mắt rõ ràng trở nên sáng ngời hơn sau khi thấy Tống Văn.

"Kỷ kỷ." Gà vàng nhỏ có cái mỏ non nớt, vỗ đôi cánh nhỏ muốn đi về phía Tống Văn. Tuy nhiên, chim cánh cụt hoàng đế trưởng thành cao lớn không có khả năng để cho gà vàng nhỏ này tới gần ấu tể, thấy gà vàng nhỏ không có ý định lùi bước, một số chim cánh cụt hoàng đế đực vừa ăn uống no đủ mang trong bụng đầy thức ăn cho ấu tể phát ra tiếng kêu to uy hϊếp.

Tống Văn muốn nhìn rõ hơn, nhưng mẹ mới lại dùng mỏ đẩy cậu vào trong, vội vã cuống cuồng che chở, như thể thứ sắp lao tới không phải là ấu tể vừa mới phá xác ngược lại là thứ gì đó giống mãnh thú muốn đi săn.

"Này, mày đừng tới đây, nhanh rời khỏi nơi này đi, trời tối nhiệt độ bên ngoài có thể đông chết mày đó." Tống Văn tìm kiếm sơ hở và hét lên với gà vàng nhỏ. Tất nhiên, coi như gà vàng nhỏ trở về mảnh băng vụn thì nơi đó chỉ có một cái vỏ trứng vừa mới vỡ ra, cũng không có đồ vật gì để giữ ấm, Tống Văn không cần đoán cũng biết đêm nay gà nhỏ sẽ không thể sống nổi, bây giờ ở chỗ này bị chim cánh cụt hoàng đế trục xuất, cũng chỉ là chịu khổ vô ích mà thôi.

Nghe được giọng nói của Tống Văn, cả người gà vàng nhỏ giống như được tiêm máu gà, ngay cả động tác của nó cũng trở nên linh hoạt hơn trước rất nhiều, sau khi bị đẩy ngã hai lần, gà nhỏ tìm khe hở từ vài con chim cánh cụt uỵch uỵch mà lao qua, giống như một tia chớp màu vàng, lập tức lẻn tới trước mặt Tống Văn.

Gà vàng nhỏ còn chưa kịp hưng phấn chào hỏi Tống Văn thì mẹ mới dùng mỏ di chuyển đến, gà nhỏ bị ném đi thật xa.

Lần này bị đυ.ng hơi mạnh, gà vàng nhỏ vẫn còn hơi choáng váng nằm trên mặt băng, nhưng nó rất nhanh đã tỉnh táo lại, bên cạnh có hai con chim cánh cụt hoàng đế đi đến, nếu gà nhỏ phản ứng chậm một chút thì nó sẽ bị hai con chim cánh cụt hoàng đế đó đè bẹp.

"Kỷ?" Gà vàng nhỏ nghiêng cổ, thật vất vả tìm được Tống Văn, lại bị hai tên to con đáng ghét bước ra ngăn cản, gà nhỏ rất oan ức, đôi mắt to như đậu đen bên trong như có sương mù. .

Tống Văn nhìn bộ dạng nhỏ bé như bị vứt bỏ vô cùng đáng thương của nó mà đau lòng, nhưng cậu là được chim cánh cụt hoàng đế nuôi, trong tình cảnh như vậy, cậu thật sự không có sức lực để nuôi một ấu tể khác, cuối cùng chỉ có thể lúng túng quay đầu không nhìn nó nữa.

Dường như nó cảm nhận được sự cự tuyệt của Tống Văn, lần này khi gà vàng nhỏ bị đuổi đi, nó không liều mạng mà tiến lại gần Tống Văn nhưng cũng không rời đi mà chỉ đứng ở rìa đàn chim cánh cụt hoàng đế.

Chỉ cần gà vàng nhỏ không tìm cách chạy vào trong, chim cánh cụt hoàng đế không ngại đối phương lảng vảng bên ngoài, chỉ là có vài con chim cánh cụt hoàng đế độc thân tò mò chạy tới nhìn xem.

Tống Văn yên lặng thở dài một hơi, tuy cảm thấy gà nhỏ đáng thương nhưng tạm thời chỉ có thể đè nén phiền muộn xuống, muốn trách thì trách cha mẹ gà vàng nhỏ đã để trứng ở nơi hoang vu lạnh lẽo này.

Vào đêm trước lại có một nhóm chim cánh cụt hoàng đế khác quay về, nhìn số lượng, Tống Văn đoán mẹ mới của cậu sẽ rời Phồn Thực Địa trở lại biển rộng tìm kiếm thức ăn trong vài ngày tới.

Chim cánh cụt hoàng đế cha trong thân thể này ra biển muộn hơn so với chim cánh cụt đực bây giờ trở về, coi như trên đường đi không gặp nguy hiểm gì, tất cả thuận lợi thì cũng phải mất gần một tuần mới có thể trở về, chờ thời tiết ấm lên, khối băng bắt đầu tan chảy, thời gian này mới có thể rút ngắn lại một chút.

Nói cách khác trong một hai ngày, cậu phải tìm một con chim cánh cụt hoàng đế đực mất ấu tể để được nhận nuôi mới được, không biết chim cánh cụt hoàng đế đực đó có dễ dàng chấp nhận như mẹ mới hay không.

Ban ngày ngủ quá nhiều, bây giờ lại không buồn ngủ nữa, Tống Văn nhìn đám chim cánh cụt hoàng đế xung quanh đi tới đi lui, hoàn toàn không phân biệt được những con chim cánh cụt hoàng đế này có bề ngoài giống hệt nhau, quả nhiên mình chỉ là một con người trà trộn vào đàn chim cánh cụt mà thôi.

Ngẩn người đếm chim cánh cụt hoàng đế, thuận tiện tìm xem túi ấm của chim cánh cụt hoàng đế nào có thể mượn ở tạm một trận, Tống Văn nhìn một chút, ánh mắt lơ đãng rơi vào trên người vật nhỏ đang lẵng lặng đứng trên tảng băng.

Lẻ loi, nhỏ yếu, đáng thương và bất lực, một cơn gió lạnh thổi qua, cả người gà con bị cóng đến run lẩy bẩy.

Tống Văn cuối cùng cũng không thể cứng lòng, có lẽ bởi vì duyên cớ chính mình biến thành chim cánh cụt hoàng đế, nhìn thấy một vật nhỏ lông xù tương tự, cảm giác như nhìn thấy một phiên bản khác của “chính mình”.

Quên đi, coi như cho một lần ấm áp trước khi nó chết cóng đi.

Tống Văn nhìn mẹ mới đã nhắm mắt nghỉ ngơi, tìm cơ hội lẻn ra ngoài.

"Này."

Nghe được âm thanh quen thuộc, gà nhỏ vốn đang cúi đầu bổng nhiên ngẩng đầu lên, sau đó Tống Văn nghe thấy một âm thanh nhân loại vốn không nên xuất hiện ở đây.

"Dực."