Chương 6

30/04/24

----------

Từ "dực" không phải là một âm tiết mà gà nhỏ ngẫu nhiên phát ra, không giống như chim cánh cụt hoàng đế, gà vàng nhỏ từ khi sinh ra đã được thừa kế một phần truyền thừa của chủng tộc, chẳng hạn như nói được tiếng của con người vậy, cho dù không cần thầy dạy cũng có thể học được từ trong truyền thừa.

Chỉ là nó mới phá xác được một ngày, còn quá yếu để gánh chịu một lượng lớn thông tin trong truyền thừa, cho nên ngay cả bản thân gà vàng nhỏ cũng chỉ mơ hồ biết được tên của mình mà thôi.

Đó là cái tên mà cha mẹ đã đặt cho gà nhỏ trước khi nó trở thành một quả trứng lớn màu trắng, họ đặt tình yêu cũng như hy vọng vào nó. Muốn hỏi tại sao gà vàng nhỏ lại bị đánh rơi ở đây? Dù sao, nếu gà nhỏ nở trễ mấy ngày, có thể sẽ trở thành thức ăn để Tống Văn lấp đầy bụng.

Mặc dù gà vàng nhỏ trước khi nở vẫn là một Bạch Đản, nhưng điều này không có nghĩa là nó không có ý thức, nó không biết ai đã mang nó đến đây, chắc chắn không phải là cha mẹ của gà vàng nhỏ. Gà vàng nhỏ đã ở trong Bạch Đản đợi không biết bao nhiêu năm, chỉ là nó không cảm nhận được sự mong đợi, không có động lực để thoát ra khỏi vỏ.

Mãi đến khi có tiếng gõ,cốc cốc đánh thức gà vàng nhỏ đang ngủ say.

Đó là ai? Đang gọi tôi sao? Muốn tôi ra khỏi bóng tối này sao?

Gà nhỏ rất thích Tống Văn, không chỉ là người đầu tiên mình nhìn thấy khi phá xác chính là cậu, mà cảm giác khiến người yên tâm khi ở bên Tống Văn cũng khiến gà nhỏ theo bản năng bị mê luyến.

Ở nơi hoang vu lạnh lẽo vắng vẻ như vậy, cho dù gà vàng nhỏ có khả năng chịu rét cực tốt cũng khó có thể sống một mình, nhưng ở cùng Tống Văn, cho dù đối phương vẫn chỉ là một ấu tể, chỉ cần bọn họ cùng nhau, sẽ có thể sống tiếp ở đây.

Không ai có thể đuổi mình khỏi Tống Văn.

Gà vàng nhỏ hét lên uy hϊếp mẹ mới, nhưng tiếng kêu của ấu tể thật sự quá non nớt, chim cánh cụt hoàng đế trưởng thành căn bản sẽ không để tâm đến một vật nhỏ bé yếu đuối.

Vóc dáng gà nhỏ còn không cao bằng gót chân chim cánh cụt hoàng đế. Mẹ mới phải cúi cổ xuống mới nhìn thấy nó, kiêng kỵ trên mu bàn chân có ấu tể Tống Văn nên mẹ mới chỉ có thể dùng mỏ chim để đuổi nó ra xa.

Vốn dĩ bọn họ đang ở bên rìa đàn chim cánh cụt hoàng đế, nhưng lúc này, một số chim cánh cụt hoàng đế trưởng thành ở gần đó cũng chú ý đến động tĩnh bên này, có một con chim cánh cụt hoàng đế đực vừa quay trở lại đàn, còn chưa kịp tiến hành giao tiếp ấu tể cùng bạn lữ, lúc này hiên ngang hùng dũng oai vệ khí phách cất bước đi tới.

Chim cánh cụt hoàng đế đực lần này ra biển thu hoạch một bụng thức ăn, toàn thân đều cường tráng hơn rất nhiều so với chim cánh cụt mẹ mới lần đầu làm mẹ bị mất trứng, tiểu hoàng kê nếu bị một con chim cánh cụt hoàng đế như vậy đυ.ng trúng, chỉ sợ không chết cũng phải bị thương.

Ở nơi lạnh lẽo này, ngay cả chim cánh cụt hoàng đế bị thương cũng dễ dàng mất mạng chứ đừng nói đến một ấu tể không có khả năng tự bảo vệ mình.

Tống Văn rất lo lắng, nhưng lúc này cậu không thể trực tiếp rời khỏi mu bàn chân của mẹ mới. Nếu lúc này cậu dám đến gần gà nhỏ, chỉ sợ sẽ trực tiếp khơi dậy lửa giận của chim cánh cụt hoàng đế mẹ.

"Dực, mày trở về vỏ trứng trước đi." Tống Văn thò đầu ra khỏi bộ lông mẹ mới, hô với gà nhỏ.

Nghe thấy giọng nói của Tống Văn, tiểu hoàng kê trước tiên nhìn sang theo thói quen, sau đó nhìn thấy Tống Văn không ngừng vẫy đôi cánh nhỏ, nó nhớ tới động tác này, ý tứ đó là xua đuổi nó, vừa nghĩ đến việc Tống Văn để nó rời đi. Vốn gà vàng nhỏ đang tràn đầy tinh thần sẵn sàng lao vào đánh nhau, liền ngồi xuống và ủy khuất kêu lên với Tống Văn.

Rõ ràng tối hôm qua Tống Văn còn mang theo nó trải qua một đêm vui vẻ trong bộ lông ấm áp, tại sao bây giờ lại đuổi nó đi? Gà vàng nhỏ không hiểu, nhưng theo bản năng nó không muốn làm điều gì Tống Văn không cho phép, nên gà nhỏ vốn định xông tới, nhìn thấy mẹ mới đến gần, liền lùi lại vài bước.

Tuy nhiên, đôi mắt của gà nhỏ đã không còn nhìn vào mẹ mới đang đối đầu với nó nữa, trái lại yên lặng nhìn chằm chằm vào Tống Văn, nghe thấy Tống Văn kêu tên mình, nó cũng kêu lại một tiếng "Dực".

Bởi vì Tống Văn thích từ này, nó không ngại kêu đi kêu lại với cậu, hy vọng có thể khiến Tống Văn thay đổi chủ ý, nó không sợ chim cánh cụt hoàng đế này nhưng nó sợ Tống Văn sẽ đuổi nó đi.

Tống Văn không khỏi mềm lòng khi nhìn thấy vẻ mặt của gà nhỏ, tuy nhiên bây giờ lại có vài con chim cánh cụt hoàng đế trưởng thành đang đến gần, hiện tại không phải lúc an ủi tiểu hoàng kê này, "Trước tiên mày trở về vỏ trứng chờ tao, tao sẽ sớm tới tìm, tao hứa.”

Sợ gà nhỏ không hiểu, Tống Văn thả chậm tốc độ nói, từng câu từng chữ nói nhiều lần.

Gà vàng nhỏ như là nghe hiểu, cảm giác từ oan ức sắp sửa bị Tống Văn bỏ rơi chuyển sang nghi hoặc.

"Kỷ."

"Ngoan, nghe lời." Tống Văn thả nhẹ giọng dỗ dành.

Tiểu hoàng kê vỗ cánh vài lần, lùi lại mấy bước rồi lại nhìn Tống Văn một chút.

Tống Văn gật đầu, khen ngợi vài câu động viên, lúc này gà nhỏ mới miễn cưỡng đi ra khỏi đàn chim cánh cụt hoàng đế.

Thấy gà vàng nhỏ chủ động rời đi, mẹ mới ngẩng cổ kêu lên, cũng không đuổi theo, những con chim cánh cụt hoàng đế khác đang định đi tới cũng dừng lại, đi vòng quanh tại chỗ vài lần rồi mới rời đi. Tống Văn thấy vậy, lúc này mới thầm thở phào nhẹ nhõm.

Xem ra lần sau lại mang gà nhỏ về ngủ qua đêm, nhất định phải đuổi nó đi trước khi mẹ mới phát hiện ra, nếu mẹ mới nổi giận, ngay cả bản thân Tống Văn cũng chưa chắc bảo vệ được. Nếu cậu dám rời khỏi chân mẹ mới, thay vì cứu gà nhỏ, chỉ sợ mình sẽ trực tiếp bị nhóm chim cánh cụt hoàng đế mất ấu tể cướp đi, thậm chí an nguy của bản thân cũng gặp nguy hiểm, vậy thì cái được không đủ bù cái mất.

May là trên băng nguyên không có chướng ngại vật gì quá lớn, ban ngày có đủ ánh sáng. Từ vị trí hiện tại của Tống Văn vẫn có thể nhìn thấy nơi gà nhỏ phá xác. Tuy nhiên, Tống Văn không thể nhìn tiếp được, rất nhanh bị mẹ mới cho ăn làm gián đoạn .

Lần này Tống Văn là bé ngoan lấy con cá nhỏ ra khỏi cổ họng của mẹ mới, nhưng lại không tự mình ăn, thừa dịp mẹ mới không chú ý, lén giấu con cá nhỏ vào mu bàn chân của mình, dự định đợi một lát cầm đi cho gà nhỏ lấp đầy bụng.

Vật nhỏ kia chưa từng ăn đồ vật gì kể từ khi nó phá xác, cũng không biết tần suất ăn uống của nó có khác nhiều so với chim cánh cụt hoàng đế hay không. Ấu tể chim cánh cụt hoàng đế ăn no một bữa là có thể chống đỡ chừng vài ngày, gà nhỏ cần thiết ăn uống mỗi ngày, thậm chí duy trì tần suất ba bữa một ngày, Tống Văn tự nhận sợ là mình không có năng lực nuôi lớn gà vàng nhỏ.

Chim cánh cụt hoàng đế trưởng thành ở nơi sinh sản không cần ăn uống, chúng dành phần lớn thời gian để chăm sóc ấu tể hoặc là nhắm mắt nghỉ ngơi.

Tống Văn thừa dịp xung quanh không có chim cánh cụt hoàng đế nào chú ý đến lén lút chuồn khỏi chân mẹ mới, hôm nay gió có chút mạnh, ngay cả bầu trời cũng có chút tối tăm, có vẻ như sắp có bão tuyết.

"Kỷ."Gà vàng nhỏ nhìn thấy bóng dáng của Tống Văn từ xa, liền vỗ cánh chạy tới, lực mạnh đến mức gần như đè bẹp Tống Văn.

"Suỵt, đừng lên tiếng." Tống Văn không muốn thu hút sự chú ý của chim cánh cụt hoàng đế ở gần đó.

Gà nhỏ rất nghe lời, hoặc có lẽ nó hiểu âm thanh mình phát ra sẽ bị những tên to con chú ý, lúc này Tống Văn mới không đuổi nó đi, cho nên khi Tống Văn bảo nó im lặng, gà vàng nhỏ mới duỗi đôi cánh nhỏ che chặt chẽ cái mỏ của mình.

Đôi cánh của nó dài hơn Tống Văn rất nhiều, vừa nhìn lớn lên liền có thể bay lượn trên trời, Tống Văn không khỏi ghen tị.

Tống Văn kéo cái cánh nhỏ đang che mỏ nó xuống, trong giọng nói mang ý cười: "Bé ngoan, đi thôi, tao dẫn mày đi ăn."

Biểu hiện mang nhân tính hóa của gà nhỏ khiến Tống Văn cảm thấy rất thân thiết, mặc dù thời gian tiếp xúc không lâu nhưng cậu có thể cảm giác được gà nhỏ có năng lực học tập rất mạnh mẽ, nó có thể hiểu được những gì cậu nói, thậm chí qua một thời gian nữa, Tống Văn tin chắc gà vàng nhỏ có thể học được nhiều từ hơn, đến lúc đó giữa hai người sẽ không còn trở ngại trong giao tiếp nữa.

Tống Văn biết, tình cảm của cậu đối với gà vàng nhỏ lông xù trước mặt đang dần biến hóa, thậm chí sâu trong lòng cậu còn coi nó là người của mình, mặc dù trên băng nguyên này có không ít chim cánh cụt hoàng đế có ngoại hình giống mình sống ở đó, nhưng ở vùng đất hoang vu này chỉ có gà vàng nhỏ là người duy nhất mà cậu tin tưởng và muốn làm bạn.

Gà vàng nhỏ ngoan ngoãn đi theo Tống đến bãi băng vỡ, vỏ trứng của nó vẫn ở chỗ cũ, gà vàng nhỏ vừa nhìn thấy liền cộp cộp mà chạy tới, dùng mỏ mổ lấy mảnh trứng sạch nhất, sau đó chạy đến bên người Tống Văn đưa vỏ trứng vào mép miệng Tống Văn.

"Vỏ trứng này có thể ăn?" Tống Văn sửng sốt, suy đoán dụng ý của gà nhỏ.

Gà vàng nhỏ không để ý, cho là Tống Văn không hiểu nên đặt vỏ trứng lên tảng băng bên cạnh, chạy lại nhặt những vỏ trứng rơi vãi xung quanh, dùng cái miệng nhỏ mổ một cái đưa vào miệng, ăn xong ngẩng đầu liếc nhìn Tống Văn, rõ ràng là để làm mẫu cho Tống Văn.

Tống Văn kinh ngạc nhìn gà vàng nhỏ làm mẫu, cậu không bao giờ nghĩ tới vỏ trứng của gà nhỏ màu vàng này có thể ăn, tuy vỏ trứng không dày nhưng cũng không nhỏ, dù bọn họ một chim một ngỗng chia ra ăn, ít nhất cũng đủ cho họ ăn no hai bữa, này có thể so với con cá khô nhỏ dính rất nhiều nước bọt được vớt ra từ cổ họng chim cánh cụt hoàng đế.

Tống Văn nhìn vỏ trứng trên mặt đất, cẩn thận mổ một chút, vỏ trứng để qua đêm dường như giòn hơn rất nhiều, hơi dùng sức liền nát, mặc dù có mùi rất nhạt nhưng vỏ trứng vẫn mang theo mùi sữa thoang thoảng, chỉ cắn một miếng đã khiến Tống Văn mở to hai mắt, cộp cộp nuốt vào bụng, sau đó cúi đầu bắt đầu ăn.