Chương 3

27/03/24

----------

Kỳ thực dựa theo độ cao mà khối băng rơi xuống, độ cứng của vỏ trứng sẽ không đến nỗi bị một đòn đập xuống mà nứt.

Tống Văn tuy rằng nghi hoặc, nhưng cũng không nghĩ nhiều, có lẽ Bạch Đản do bị nhiệt độ thấp đông nứt, một kích kia của cậu chắc chỉ là vừa vặn đập vào điểm nứt.

Có thành quả, Tống Văn bỗng cảm thấy sảng khoái, vuốt lông tơ trên người một chút, thở hổn hển đẩy một khối băng bò lên vụn băng cao nhất, chỉ là lần này vận may của cậu không tốt lắm, cho dù đã cẩn thận đập xuống vết nứt mà vỏ trứng vẫn không nhúc nhích.

Bất quá Tống Văn cũng không tức giận, dù sao cậu cũng biết thân thể nhỏ bé hiện tại của mình quá yếu đuối, muốn ăn một miếng cũng không dễ dàng như vậy, may mắn là cậu ở đây không có việc gì khác để làm, có rất nhiều thời gian dành cho Bạch Đản này.

Chỉ là cậu không ngờ nỗ lực này lại tốn hơn nửa ngày, Tống Văn không biết mình phải trèo lên trèo xuống tảng băng vỡ bao nhiêu lần, ngay cả quả trứng cũng bị phủ một lớp vụn băng mỏng dày đặc, nhưng đừng nói đến việc đập vỏ trứng để nếm thử chất lỏng trứng thơm ngon, ngay cả bề mặt vỏ trứng cũng chỉ nhiều hơn vài vết nứt không quá rõ ràng so với lúc đầu.

"Ngươi là Trứng Đá?" Tống Văn thở hồng hộc ngồi xuống quả trứng, dùng móng vuốt giận dữ đá trứng trắng một cái, với sức mạnh như vậy, quả trứng đương nhiên vẫn bất động. Ngược lại là móng vuốt của Tống Văn có chút tê dại vì một cú đá này cậu không khống chế được sức mạnh của mình, cuối cùng chỉ có thể phẫn nộ mà rút đôi chân ngắn ngủn của mình.

Gió nhẹ thổi qua, hôm nay mặt trời ấm áp khiến Tống Văn buồn ngủ, cậu còn là một ấu tể, lại bận rộn hơn nửa ngày nên đã mệt mỏi.

Gió nhẹ thổi qua, hôm nay mặt trời ấm áp khiến Tống Văn buồn ngủ, cậu vẫn còn là một ấu tể, bận rộn đã lâu nên đã mệt mỏi.

Từ góc nhìn của cậu, xuyên qua những khe hở trên lớp băng vỡ, có thể nhìn thấy đàn chim cánh cụt hoàng đế cách đó không xa, tuy rằng trong lòng không đồng ý mình cùng loài với chúng, nhưng nhìn những con chim cánh cụt hoàng đế trưởng thành chăm sóc ấu tể của chúng, Tống Văn lại cảm thấy vô cùng an tâm, khi nhìn thấy bức ảnh, trong lúc hoảng hốt cậu dường như nghe thấy tiếng mẹ mới gọi mình. Tất nhiên, Tống Văn hiểu rằng đó chỉ là ảo giác của cậu, dù sao cậu cũng không phải là nhãi con của mẹ mới, đừng nói là cậu nghe không hiểu tiếng kêu chim cánh cụt hoàng đế, coi như có thể nghe hiểu, cậu cũng không thể đáp lại tiếng gọi của mẹ mới.

Đại khái là bởi vì chung quanh quá yên tĩnh, Tống Văn cảm giác mí mắt càng ngày càng nặng, há miệng ra ngáp dài một cái, Tống Văn liền dựa vào trắng trứng gà mà ngủ thϊếp đi.

Không còn bộ lông ấm áp của chim cánh cụt hoàng đế trưởng thành che chở, Tống Văn đêm nay thực sự cũng ngủ không yên ổn, dường như nghe thấy tiếng vỡ giòn của vỏ trứng trong trạng thái mơ hồ, Tống Văn đắc ý chờ đợi dịch trứng bên trong chảy ra. Nhưng nghĩ đến nhiệt độ bên ngoài, ngay cả chất lỏng trong quả trứng cũng sẽ đông thành đá.

Tống Văn suy nghĩ một chút, ló vào nhìn bên trong vỏ trứng, bên trong vỏ trứng tối tăm, giống như một lỗ đen khổng lồ, ngay cả ánh sáng mặt trời từ bên ngoài chiếu vào cũng bị vỏ trứng nuốt chửng. Tống Văn đang nghi ngờ, sau đó liền cùng một đôi mắt to lạnh lùng gặp nhau.

"Ồ nha..." Tống Văn rùng mình mở mắt ra, mặt trời vẫn như cũ tỏa ra hơi ấm, đàn chim cánh cụt hoàng đế cách đó không xa cũng rất yên bình, quả trứng màu trắng lẳng lặng mà đứng bên cạnh, Tống Văn dùng đôi cánh nhỏ của mình vỗ vỗ lòng ngực, hù chết cậu, hóa ra chỉ là một giấc mơ.

Tống Văn rầm rì đứng dậy, khối băng vụn xung quanh gần như đã bị cậu chà đạp, đang cân nhắc xem có nên tiếp tục dùng đá vỡ đập nát nó hay chỉ là đẩy quả trứng lên cao rồi đập xuống, nghĩ đến dịch trứng sớm đã được đông lạnh xong, Tống Văn cảm thấy phương pháp thứ hai sẽ giúp cậu lấy được thức ăn nhanh hơn.

Tống Văn còn chưa kịp hành động, một tiếng răng rắc giòn vang truyền vào tai Tống Văn, lông tơ bên tai giật giật, lại một tiếng răng rắc vang lên, lần này không nghe lầm, vỏ trứng không hề có ngoại lực tác động lại từng chút một vỡ vụn ra.

Nhớ tới giấc mơ vừa rồi, lông tơ cả người Tống Văn dựng đứng lên, cậu bước từng bước nhỏ lùi lại về sau mấy bước, trốn sau một mảnh băng vụn, như vậy có thể giúp cậu cảm thấy an toàn hơn một chút.

Tốc độ vỏ trứng vỡ không nhanh lắm, phải mất mấy phút mới có một mảnh vỏ trứng từ trên rơi xuống, thời gian dài như vậy cũng đủ để Tống Văn hồi phục tinh thần lại.

Cậu phiền nhiễu mà tới gần, tốc độ nứt vỡ trên bề mặt vỏ trứng dường như đã dừng lại, nhưng rơi một chỗ quá cao, lấy chiều cao Tống Văn căn bản không thể nhìn thấy tình huống bên trong vỏ trứng.

Tống Văn dùng đôi cánh nhỏ nhẹ nhàng gõ nhẹ lên bề mặt vỏ trứng hai lần, vết nứt đột nhiên mở rộng, chỗ mà Tống Văn gõ vào bị bong ra, đôi cánh nhỏ giống như là bị thứ gì đó móc vào.

Lông tơ cả người Tống Văn nổ tung, thấy mình không thể thoát ra được, nhìn chăm chú chỗ bị móc vào, phát hiện đó là một cái móng vuốt... màu vàng sáng?

Móng vuốt khác với móng vuốt của chim cánh cụt hoàng đế, vừa mỏng vừa dài, đầu móng còn có một chiếc móng nhỏ nửa trong suốt, thoạt nhìn trông hơi giống móng vuốt đại bàng.

"Kỷ."

Một âm thanh giòn vang phát ra từ bên trong vỏ trứng, trong lòng Tống Văn hồi hộp, không thể nào? Chẳng lẽ Bạch Đản nhặt cậu được nở thật rồi? Dưới nhiệt độ thấp như vậy?

Một âm thanh giòn vang phát ra từ bên trong vỏ trứng, tim Tống Văn đập thình thịch phải không? Chẳng lẽ quả trứng trắng tôi nhặt được đã nở thật rồi? Dưới nhiệt độ thấp như vậy?

Điều này hoàn toàn nằm ngoài nhận thức của Tống Văn, nhưng nó không hề ảnh hưởng gì đến việc vật nhỏ bên trong đem vỏ trứng vỡ tan chui ra ngoài.

Rất nhanh, Tống Văn đã nhìn thấy toàn bộ, từ bộ lông cho đến móng vuốt, không có gì giống chim cánh cụt hoàng đế, cả người màu vàng cam, so với mặt trời buổi sáng còn chói hơn.

"...Gà vàng nhỏ?" Tống Văn có chút không hiểu, tại sao lại nở ra một con gà vàng cam ở trên cánh đồng băng lạnh?

“Kỷ?” Gà vàng nhỏ thò đầu ra, ngay cả con ngươi của nó đều là màu đen mang theo một chút vàng chói.

Tống Văn muốn lấy lại đôi cánh nhỏ đã bị tóm lấy của mình, nhìn vật nhỏ lông xù xù trước mặt, cậu còn chưa dưỡng thành thói quen ăn tươi nuốt sống, đối với vật nhỏ như vậy, Tống Văn đã không còn ham muốn ăn uống nữa.

Nếu đem sinh vật nhỏ bé này nuốt sống, còn không bằng đi ăn cá mà mẹ mới nhổ ra cho mình.

Tuy nhiên, đừng xem chú gà con chỉ mới nở ra khỏi vỏ nhưng sức lực lại không hề nhỏ, nó nắm chặt đôi cánh nhỏ của Tống Văn, dù có giãy giụa thế nào cũng không thể thoát ra được.

Một gà một ngỗng (??) im lặng mấy giây, Tống Văn tức giận nói: "Buông ra, tao không ăn mày."

"Kỷ."

Gà vàng nhỏ không biết có hiểu hay không, dù sao nó không có nửa điểm ý định buông tay, trái lại nghiêng người ra ngoài thăm dò, rõ ràng là muốn thoát ra khỏi vỏ trứng.

Bộ lông của gà vàng nhỏ còn chút ẩm ướt, một cơn gió nhẹ thổi qua, cả con gà đều giật mình, động tác dừng một chút vốn là muốn bò ra ngoài một lúc, sau đó oan ức nhìn Tống Văn, "Kỷ kỷ." mà kêu hai tiếng.

Tống Văn xạm mặt lại, tình tiết chim non? Cậu không đem con gà con này làm thức ăn đã là tốt rồi, không có khả năng nuôi một vật nhỏ như vậy. Huống chi, ngay cả bụng của chính mình còn không lấp đầy được, không biết đêm nay mẹ mới của cậu có nguyện ý chia sẻ cá nhỏ hay không, lần này cậu nhất định không chán ghét nữa, không phải chỉ ăn một miếng đồ ăn chim cánh cụt phun ra hay sao? So với chết đói thì chẳng là gì cả.

“Móng vuốt nhỏ.” Tống Văn dùng cánh nhỏ còn lại vỗ nhẹ lên móng vuốt non nớt của gà con.

Không biết có phải hành động này làm cho gà vàng nhỏ hiểu hay không, nó từ từ thả lỏng sức lực, đem móng vuốt lại mép vỏ trứng, mắt lom lom nhìn Tống Văn.

Nhìn bộ dạng nhỏ bé đó, Tống Văn thiếu chút nữa mềm lòng, nhưng nghĩ đến chính mình bận bịu hai ngày rồi như vậy không còn Bạch Đản, Tống Văn có chút tức giận, lẽ ra có thể ăn một bữa no nê, nếu tiết kiệm thêm một chút, cậu có thể chống được đến tận trăng tròn, toàn thân phủ đầy lông tơ dài và gọn gàng, mà bây giờ chẳng còn gì cả.

Càng nghĩ càng phiền muộn, cuối cùng Tống Văn cũng lười nhìn tiểu hoàng kê, bước từng bước nhỏ rời khỏi mảnh đá vụn này.

"Kỷ." Nhìn Tống Văn chậm rãi bước đi không quay đầu lại, gà nhỏ có chút lo lắng, muốn chui ra khỏi vỏ trứng, lại vì bên ngoài lạnh đến run cầm cập. Gà vàng nhỏ vừa mới nở ra vẫn không thể thích ứng được với cái lạnh, nó chỉ có thể kêu lên hết tiếng này đến tiếng khác, cố gắng gọi Tống Văn quay lại.

Tống Văn không nhịn được quay đầu lại, thấy Tống Văn dừng lại, gà vàng nhỏ cũng yên tĩnh lại, nhưng mà chim cánh cụt hoàng đế không thể chấp nhận một ấu tể không phải đồng tộc, cho dù bây giờ vẫn còn mặt trời, chờ đến nhiệt độ ban đêm giảm xuống, chỉ sợ đêm nay tiểu hoàng kê sẽ không sống nổi.

Thôi thôi, sau này không đến bãi băng vụn nữa, dù sao khi cơn bão tuyết tiếp theo đến, nơi đó sợ là sẽ bị tuyết bao phủ, chỉ cần không đặt chân đi vào, sẽ không ai biết bên trong đã từng có một con gà nhỏ nở ra khỏi vỏ.

Tống Văn vừa rời khỏi mảnh băng vụn đã bị mẹ mới bắt lại, mẹ mới đem cậu ấn cậu về chân của mình, dùng bộ lông bảo vệ cẩn thận, lúc này mới yên tâm, Tống Văn vốn còn muốn đi phụ cận nhìn xem có còn loại đồ vật như trứng chim rơi xuống hay không, thấy mẹ mới gắt gao che chở thân thể cậu, xem ra hôm nay đừng nghĩ tới trốn khỏi từ mu bàn chân mẹ mới.

Lục tục có những con chim cánh cụt hoàng đế đực lần lượt quay trở lại, lần này sớm hơn ba bốn ngày so với ký ức của Tống Văn, có thể nhanh như vậy quay trở về, xem ra ở phụ cận đã tìm thấy báo biển chỉ còn hơi thở ở gần đó và trộm nó đi.

Có chim cánh cụt hoàng đế bắt đầu giao tiếp với ấu tể, chim cánh cụt hoàng đế mẹ đút ấu tể ăn hết thức ăn dự trữ trước khi rời đi, sau đó chúng cùng nhau rời khỏi Phồn Thực Địa*.

(Phồn Thực Địa: kiểu như là nơi sinh sản)

Trước khi mùa hè đến, chim cánh cụt hoàng đế đực và cái thay phiên di chuyển qua lại giữa Phồn Thực Địa cùng biển để tìm thêm thức ăn cho ấu tể.

Lần này Tống Văn không chán ghét nữa, nhận lấy thức ăn mẹ mới dành cho mình, thấy ấu tể ngoan ngoãn ăn đồ ăn, mẹ mới vui vẻ giơ cổ lên kêu một tiếng, che chở Tống Văn trở về đàn chim cánh cụt hoàng đế. Trứng chim cánh cụt bị mất trong bão tuyết, có lẽ bởi vì không còn ấu tể, bạn lữ của nó không đợi nó quay lại mà đã quay trở lại biển rộng, không biết lần này bạn lữ có mang theo thức ăn quay về hay không.

Người mẹ mới rất ưu sầu, chỉ dựa vào nó cũng không cách nào nuôi lớn ấu tể.