Chương 2

18/03/24

----------

Tống Văn nhìn quanh một vòng, những con chim cánh cụt hoàng đế trưởng thành đều đang bận rộn chăm sóc ấu tể của mình, sẽ không dễ dàng rời khỏi đàn, biết sẽ không có chim cánh cụt hoàng đế nào đến quấy rầy mình, Tống Văn đi vòng quanh Bạch Đản* hai vòng.

(Bạch Đản: quả trứng màu trắng)

Chỉ nhìn bề ngoài, Tống Văn không nhìn ra đó là loại trứng gì, trên quả trứng chỉ có một chút tuyết đọng bị gió thổi đến, bề mặt vỏ trứng cũng không có dấu hiệu bị đông nứt, giốngnhư là hai ngày nay mới xuất hiện ở đây.

Cho dù là đầu mùa xuân, nhiệt độ nơi này vẫn là âm 10, 20 độ dưới 0. Ở nhiệt độ này, phôi thai bên trong Bạch Đản đã bị đóng băng từ lâu, không có khả năng nở ra được nữa, Tống Văn chỉ có thể cầu nguyện bên trong phôi thai chưa thành hình, dù sao cậu cũng không có chút hứng thú nào với trứng vịt.

Nhưng ở nhiệt độ này, dù trứng để ở đây bao lâu, Tống Văn cũng không cần lo lắng chất lỏng bên trong trứng sẽ bị hỏng.

Tống Văn đắc ý dùng đôi cánh nhỏ vỗ nhẹ lên bề mặt của Bạch Đản, nó rất cứng và lạnh hơn tảng đá băng mà cậu vừa leo lên, với thân hình nhỏ bé của mình muốn đập vỡ quả trứng ra để lấy chất lỏng bên trong quả trứng thì phải mất rất nhiều công sức.

Tuy nhiên điều này cũng không làm khó Tống Văn, dù sao cậu cũng không phải là chim cánh cụt hoàng đế thực sự, với trí tuệ của con người có rất nhiều cách để phá vỡ vỏ trứng, thay vào đó cậu phải lo lắng xem chim cánh cụt hoàng đế trưởng thành bên cạnh có chạy đến tranh giành thức ăn với cậu hay không. Cậu vẫn chỉ là một ấu tể không có năng lực gì, tìm được một ít thức ăn trên dải băng cằn cỗi này không phải là điều dễ dàng. Ít nhất, quả trứng trắng này có thể giúp cậu không cần đồ ăn được đút từ miệng chim cánh cụt hoàng đế trưởng thành trong một thời gian.

Ý trên mặt chữ, mặc dù rất đói nhưng Tống Văn vẫn không thể thích ứng với phương pháp cho ăn của chim cánh cụt hoàng đế, ngoại trừ khi có bão tuyết, nhiệt độ chợt giảm xuống thì phải cần túi chim cánh cụt hoàng đế để giữ ấm, nếu như cậu tìm được thức ăn, Tống Văn thật ra vẫn là hy vọng chính mình có thể tự nuôi sống bản thân.

Ít ra như vậy sẽ giúp cậu không quên đi thân phận con người của mình.

Tống Văn lợi dụng thể trọng của mình cố gắng đẩy thử Bạch Đản, quả trứng tiếp xúc với mặt băng phát ra một tiếng vang nặng nề mà cũng không có dấu hiệu vỡ.

Tống Văn thầm tặc lưỡi, cậu biết cách đó không xa có một tảng băng vỡ, lồi lõm, khối băng so với thân hình nhỏ bé của Tống Văn còn cao hơn, nhóm chim cánh cụt hoàng đế rất ít chạy tới đó, cho nên rất thích hợp để giấu đồ vật. Tống Văn chính là mở mắt ở đó, đoán chừng tiểu ấu tể lạc đường ở bên trong mảnh băng, không tìm được đường về đàn chim cánh cụt hoàng đế, cuối cùng lại tiện nghi cho cậu một người từ nơi khác đến.

Bạch Đản tròn như một quả bóng khổng lồ, ngay cả một ấu tể chim cánh cụt hoàng đế không có sức lực gì cũng có thể lăn nó một quãng đường dài trên mặt băng.

Tuy nhiên, chờ Tống Văn rốt cục cũng đẩy được Bạch Đản đến đích thì trời đã gần tối, không có mặt trời, nhiệt độ so với ban ngày thấp hơn mười mấy độ, cho dù không có gió thì lông tơ vẫn chưa mọc gọn gàng của Tống Văn không thể ở dưới nhiệt độ như vậy cả đêm, cậu phải tìm một con chim cánh cụt hoàng đế trưởng thành sưởi ấm cho mình trước khi nhiệt độ hoàn toàn giảm xuống.

"Mày phải ở đây cho tốt, sáng mai tao sẽ tới thưởng thức mày." Rõ ràng là thân thể của một con chim cánh cụt hoàng đế con, nhưng những gì Tống Văn nói ra vẫn là ngôn ngữ của con người, đây chính là nguyên nhân khiến cậu không thể coi mình là chim cánh cụt hoàng đế.

Tống Văn dùng đôi cánh ngắn nhẹ nhàng vỗ nhẹ Bạch Đản, đồng thời đặt mấy cái lông tơ mà mình đã cọ rớt bên cạnh quả trứng, mặc dù đã biến thành chim cánh cụt hoàng đế nhưng khứu giác của Tống Văn lại trở nên nhạy bén hơn rất nhiều, đem lông tơ của mình ở chỗ này sẽ giúp cậu dễ dàng tìm thấy Bạch Đản vào ngày mai.

Nhóm ấu tể chim cánh cụt hoàng đế được chim cánh cụt hoàng đế mẹ chăm sóc cẩn thận trên mu bàn chân, trước ngày trăng tròn chúng sẽ không lang thang bên ngoài như Tống Văn. Một số chim cánh cụt mẹ mất con đã lần lượt quay lại biển để tìm thức ăn, Tống Văn muốn tìm một con chim cánh cụt hoàng đế có thể nhận nuôi cậu không dễ dàng như cậu nghĩ.

Cuộc chiến giữa chim cánh cụt hoàng đế để tranh giành ấu tể có thể gây nguy hiểm nghiêm trọng đến tính mạng của Tống Văn.

May là chim cánh cụt hoàng đế cái hôm qua thu lưu cậu đã quen hoạt động ở bên ngoài, nó vừa đi vừa ngẩng cổ lên thỉnh thoảng gọi hai tiếng, nếu Tống Văn hiểu rõ hơn về chim cánh cụt hoàng đế, cậu sẽ phát hiện ra âm thanh đó là đang kêu gọi ấu tể.

Nơi này có rất nhiều chim cánh cụt hoàng đế, lên tới hàng ngàn hàng vạn con, khi cậu ở trên tảng băng nhìn thấy số lượng đã rất kinh ngạc, bề ngoài chúng đều trông giống hệt nhau, cha mẹ và con cái chỉ có thể thông qua tiếng kêu đặc biệt để phân biệt, Tống Văn không thể phát ra được loại âm thanh này, và cũng không thể phân biệt được sự khác biệt giữa những con chim cánh cụt hoàng đế trưởng thành khác kêu như thế nào, cho nên chim cánh cụt hoàng đế bố của cậu lần sau quay lại với một bụng đầy thức ăn, Tống Văn sẽ không thể nhận ra đối phương.

Mặc dù giữ cơ thể của một con chim cánh cụt hoàng đế nhưng cậu thực sự là một con chim cánh cụt hoàng đế giả.

Chim cánh cụt hoàng đế mẹ tạm thời của cậu không cần thiết dựa vào tiếng kêu để nhận dạng, trên cổ của nó có một chùm lông nhỏ màu đỏ cam, rất khác với những con chim cánh cụt khác.

Hình như nó là một người mẹ mới, buổi sáng Tống Văn lẻn trốn ra khỏi mu bàn chân của nó thậm chí còn không phát hiện, lúc này nó nhìn thấy ấu tể đang băng băng chạy về, ngược lại nó lại cảnh giác chạy tớ trước mặt Tống Văn với đôi chân ngắn ngủn, chim cánh cụt mẹ mới dừng lại, cúi người xuống dùng mỏ đem ấu tể gan lớn này đẩy về chân của mình, bộ lông ở đó mềm mại và ấm áp, có thể bảo vệ ấu tể tốt nhất.

Tống Văn cũng không giãy giụa, bò lên mu bàn chân của mẹ mới* làm tổ, bộ lông mềm mại nhẹ nhàng bao phủ trên người cậu, xua đi cái lạnh toàn thân, Tống Văn không khỏi khẽ thở dài, nếu bụng cậu không chịu đói vậy thì càng tốt.

(Tân Thủ mụ mụ 新手妈妈: mẹ mới)

Mẹ mới hình như biết ấu tể còn đói, liền cúi đầu phun thức ăn ra, trong cổ họng rêи ɾỉ hai tiếng, như là muốn nhắc nhở ấu tể mau chóng ăn.

Tống Văn nhìn đôi cánh nhỏ của mình, cậu muốn ăn nhất định phải ngửa cổ lên, thò mỏ vào cổ họng mẹ mới lấy thức ăn ra, nhìn thức ăn phủ đầy thứ gì đó trông giống như nước bọt của chim cánh cụt hoàng đế. ... rồi lại nghĩ về Bạch Đản mà mình tìm thấy ngày hôm nay.

Quên đi, ngày mai sẽ có trứng tươi để ăn, dù sao chim cánh cụt hoàng đế cũng không cần ăn liên tục, như vậy sẽ không gây khó khăn cho dạ dày của chúng.

Tống Văn dùng đôi cánh nhỏ vỗ nhẹ vào mu bàn chân của mẹ mới rồi rụt người lại, hiển nhiên là không muốn xin thức ăn từ miệng chim cánh cụt hoàng đế.

Người mẹ mới nghiêng đầu khó hiểu, lẽ nào tể tể không đói sao?

Nhìn thấy Tống Văn thật sự không có ý định ăn uống, mẹ mới đứng thẳng người, thận trọng đi về phía đàn chim cánh cụt hoàng đế.

Cho dù ngày hôm nay đi bộ trên sân băng gần như cả ngày, còn đẩy một quả trứng to hơn mình vào trong tảng băng vỡ và giấu nó đi, rõ ràng mệt vô cùng, nhưng Tống Văn lại không hề cảm thấy buồn ngủ. .

Người hàng xóm của cậu có vẻ là một hùng hài tử* hoạt bát quá mức, đoán chừng ban ngày ngủ quá nhiều, lúc này cậu ta đang hưng phấn hét vào mặt Tống Văn, như muốn gọi Tống Văn đến nói chuyện.

(Hùng hài tử (熊孩子): thuật ngữ internet, dùng để chỉ những đứa trẻ nghịch ngợm, không hiểu chuyện (có thể hiểu như nít ranh, ranh con, trẻ trâu các thứ), mình giữ nguyên nghe cho hay)

Nhiệt độ dưới lớp lông của chim cánh cụt hoàng đế rất cao, vì nó bao phủ toàn bộ cơ thể nên nếu ở trong đó lâu sẽ có cảm giác hơi ngột ngạt, mẹ mới thỉnh thoảng phải vén bộ lông ở đó lên cho Tống Văn chút không khí, mỗi lần Tống Văn đều có thể thấy cái đầu chim thò qua thăm dò, Tống Văn lần đầu tiên sẽ có chút sợ hãi, sau đó quen rồi, Tống Văn cũng không thèm để ý tới.

Mà hùng hài tử kia dường như không nhìn thấy được sự cự tuyệt của Tống Văn, ngược lại càng gọi càng hăng say, nếu không phải mẹ của nó dùng mỏ ngăn nó lại, Tống Văn cảm thấy đứa trẻ nghịch ngợm này chỉ sợ sẽ muốn trực tiếp bò tới chỗ cậu.

Bầu trời đen ngòm đầy sao, sống ở thành phố lâu ngày, cậu gần như quên mất hình dáng của các vì sao, Tống Văn đối với ngôi sao không biết nhiều nên không tìm được tên của các ngôi sao trên bầu trời.

Trời tối không lâu, trên bầu trời bắt đầu xuất hiện cực quang, đây là lần đầu tiên Tống Văn nhìn thấy cực quang, bắt đầu từ đường chân trời, phần lớn bầu trời đầy sao đều bị cực quang màu xanh ngọc chiếu sáng, lần này không phải chỉ hùng hài tử của nhà hàng xóm, xung quanh có vài ấu tể chim cánh cụt hoàng đế đều ngó dáo dác ngẩng đầu lên nhìn, thỉnh thoảng còn kêu hai tiếng, như thể đang chiêm ngưỡng kỳ quan thiên nhiên tuyệt đẹp này, đồng thời còn thảo luận, giao lưu với đồng bạn.

Tống Văn nghe không hiểu bọn chúng đang nói gì, nhưng nghe những âm thanh này, trong lòng cảm thấy bình yên, không lâu sau liền chìm vào giấc ngủ sâu.

Sáng sớm ngày thứ hai vẫn là bầu trời đầy nắng, nhiệt độ dường như còn ấm hơn hôm qua một chút, Tống Văn thừa dịp mẹ mới chưa tỉnh dậy, lại lén lút từ trên mu bàn chân của mẹ mới chạy ra ngoài.

Lần này cậu không còn lang thang không mục đích nữa, cẩn thận tránh ánh mắt của những con chim cánh cụt hoàng đế trưởng thành khác, mục đích rõ ràng mà chạy thẳng tới nơi giấu quả trứng màu trắng ngày hôm qua, nghĩ đến lát nữa có thể ăn, hôm nay Tống Văn không khỏi vui vẻ hơn một chút.

Sau một đêm, một lớp bông tuyết mỏng rơi xuống trên bề mặt quả trứng màu trắng, chắc là do đêm qua tuyết gần đó thổi tới, nhìn qua Bạch Đản này trông rất giống với những khối băng xung quanh, ngoại trừ hình dáng bên ngoài so với khối băng chỉ tròn hơn một chút, nhìn thấy quả trứng vẫn đứng yên tại chỗ, sau một đêm lo lắng Tống Văn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Mỏ của Tống Văn còn non nớt, không thể mổ vật gì quá cứng, móng vuốt còn sắc bén hơn mỏ, nhưng dù sao cũng là thân thể của ấu tể, Tống Văn lo lắng móng vuốt sẽ bị mòn trước khi chúng lớn lên, vậy thì cái được không đủ bù đắp cái mất.

Xung quanh có rất nhiều khối băng vụn, nơi Tống Văn giấu trứng trắng vốn thấp hơn những khu vực xung quanh, ngược lại hiện tại chỉ cần từ trên cao đập khối băng xuống là được.

Cậu chỉ cần cố gắng đẩy khối băng lên xuống là được.

Nói là làm, Tống Văn chọn một khối băng có góc cạnh, đẩy lên chỗ cao nhất, ước tính khoảng cách rồi đẩy khối băng xuống.

“bốp” một tiếng, bề mặt vỏ trứng cứng rắn xuất hiện một vết nứt.