Sau này, một lần tình cờ ta phát hiện ra bản thân vậy mà lại không phải là nữ nhi ruột thì của Hoàng đế. Lúc đó ta ngơ ngác, trong thâm tâm ỷ lại lập tức nói với Thẩm Túc, Thẩm Túc nghe xong lời này trầm mặc một hồi, yêu cầu ta tuyệt đối không được nói cho người thứ ba biết chuyện này.
Chuyện này sẽ chỉ là bí mật của riêng hai chúng ta thôi. Ta chắc chắn sẽ chết nếu người khác phát hiện ra, nhưng hắn lại nguyện ý giúp ta bảo vệ bí mật nhỏ này. Ta cảm động đến bối rối, âm thầm thề sẽ đối tốt Thẩm Túc đến hết cuộc đời.
Càng lớn, tôi càng ngưỡng mộ hắn, đồng thời niềm khao khát mang tên “chiếm hữu” ngày càng mạnh mẽ hơn. Ta vẫn luôn nghĩ đó chỉ là sự ngưỡng mộ của muội muội dành cho hoàng huynh, nhưng đến bây giờ ta mới nhận ra, không phải như vậy.
Sự ngưỡng mộ của ta đối với Thẩm Túc chính là tình yêu nam nữ. Ta thích hắn, yêu hắn, muốn có được hắn!
Sự chiều chuộng của Thẩm Túc bao năm qua đã khiến ta hình thành tính cách muốn gì thì nhất định phải đạt được. Sau nụ hôn gượng ép đó, ta chủ động tìm hắn nhận lỗi, hứa sẽ thay đổi nhưng thực chất trong thâm tâm ta chưa một ngày ngừng ý nghĩ chiếm hữu hắn.
Điều khiến ta quyết định sẽ hạ thuốc Thẩm Túc là hoàn toàn tình cờ. Hôm đó trời nắng chói chang, thời tiết rất nóng, ve trên cây kêu như điên, ta bưng một đĩa bánh ngọt đến muốn cho hắn nếm thử.
“Hoàng huynh!”
Vừa đẩy cửa ra, ta đã nhìn thấy một người đàn ông đưa lưng ra cửa, mái tóc đen dài như thác nước chảy xuống mép thùng tắm, nước từng giọt từng giọt chảy xuống tấm lưng mịn màng như trăng sáng.
Giống như hoa sen băng nở trong nước, nó lộng lẫy, thánh thiện và đẹp đẽ không gì sánh bằng.
Thẩm Túc đang tắm, mình nên tránh đi ngay. Tất nhiên đó cũng là điều ta nghĩ. Là muội muội sao có thể nhìn hoàng huynh tắm chứ?
Lý trí gào thét khuyên ta nên quay người lại! Chết tiệt! Ta không kiểm soát được đôi chân của mình nữa! Ta cố gắng nhắm mắt lại, ôi chao! Mắt ta cũng không nghe lời!
Chết tiệt!
"Ai?!" Thẩm Túc cảm giác được phía sau có người, hơi quay người về phía cửa phòng, lạnh lùng nói. Trong màn sương bốc lên, thân hình cao lớn của người đàn ông mờ ảo, vô cùng quyến rũ.
Ta bị mê hoặc trong giây lát, khi định thần lại, bóng dáng Thẩm Túc đã không còn ở trong thùng tắm nữa. Hắn vội vàng khoác lên mình chiếc áo choàng, đứng trước mặt ta, cúi đầu nhìn ta, cau cặp mày đẹp đẽ: “Muội … “
Dường như xấu hổ không nói nên lời, Thẩm Túc hồi lâu cũng không nói nốt được nửa câu sau. Cuối cùng câu nói chỉ có thể hóa thành một hơi thở hổn hển nhẹ nhàng.