Chương 7

Thẩm Túc: “Lần sau gặp phải chuyện như thế này thì muội phải tránh xa ra.”

"May mà là hoàng huynh của muội đó, nếu là tên nam nhân khác thì thanh danh của muội đã bị tổn hại rồi."

“Ừm, nhớ rồi.” Ta thản nhiên trả lời, ánh mắt vẫn ngơ ngác nhìn hắn. Nói chính xác hơn là nhìn vào khuôn ngực rộng lớn của hắn.

Bởi vì vừa mới ra khỏi thùng tắm, Thẩm Túc chỉ mặc qua loa một bộ quần áo, thắt lưng lỏng lẻo, lộ ra một mảng lớn ngực trắng nõn lạnh lẽo, những giọt nước còn sót lại từ từ trượt xuống xuôi theo cổ thon dài, chìm vào trong cổ áo mơ màng của hắn.

Tự nhiên ta thấy khát nước vô cùng, cổ họng khát khô.

Đêm đó ta có một giấc mơ. Trong mơ, ta ngồi trên đùi Thẩm Túc, hắn vòng tay ôm chặt lấy eo ta, đôi môi đỏ mọng áp vào vành tai ta, chậm rãi ngân nga:

“ Ngọc lô băng điệm uyên ương cẩm,

Phấn dung hương hãn lưu sơn chẩm.

Liêm ngoại lộc lô thanh,

Liễm mi hàn tiếu kinh*.”

(*Tạm dịch:

Lô ngọc chiếu băng, gấm uyên ương,

Phấn son, mồ hôi vương trên gối.

Ngoài rèm, tiếng ròng rọc khẽ vang vọng,

Kinh ngạc nhíu mày, khẽ cười duyên.

Bài thơ tời Đường của tác giả Ngưu Kiều)

"Hoàng huynh?!" Ta sốc.

Thẩm Túc vốn luôn là chính nhân quân tử, sao có thể nói ra những vần thơ ngông cuồng như vậy!

Thẩm Túc chỉ cười nhìn ta, một lúc sau, ngón tay hắn chạm nhẹ vào môi ta, nhẹ nhàng ấn xuống:

“Chiêu Quân, ta cũng thích nàng.”

Tim ta đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực, ta đang định nói gì đó thì hắn chạm vào người ta. Sau đó ta được nâng lên từ thắt lưng, thế giới xung quanh quay tròn, tấm rèm dày nặng buông xuống, căn phòng tràn ngập vẻ đẹp xuân sắc.

Sau khi tỉnh dậy từ giấc mơ, ta nằm bẹp trên giường, ngơ ngác nhìn phía trên đỉnh đầu, hồi lâu vẫn chưa thể hoàn hồn.

Thẩm Túc.

Cái tên này giống như một cái móc nhỏ, móc trái tim ta hết lần này đến lần khác, khiến ta ngứa ngáy không thôi.

Muốn hắn! Muốn hắn! Muốn hắn!

Trong mười sáu năm sống trên đời, ta chưa bao giờ có ham muốn mãnh liệt như vậy đối bất cứ thứ gì. Từ nhỏ đến giờ ta không có hứng thú với bất cứ điều gì, dù có muốn thứ gì đó thì ta cũng nhanh chóng có được, chơi một lúc là gác lại.

Chỉ có Thẩm Túc mới khiến ta mỗi đêm trằn trọc không yên. Thế là ta quyết định hạ thuốc hắn.

Ta nhờ Tùng Tuyết đi tìm Xuân phi hương. Xuân phi hương, mà nói thẳng ra chính là xuân dược. Khi Tùng Tuyết đưa thuốc cho ta, nàng do dự hồi lâu:

"Công chúa, cái này... có được không ạ? Lỡ như sau đó Thái tử điện hạ tức giận thì sao?"

Ta nhếch môi cười nói: “Chỉ là tức giận thôi mà, dù sao hoàng huynh rất thương ta, nhất định sẽ không làm gì ta đâu."