Sau lần đó, ta luôn vô tình cố ý tránh xa Thẩm Túc, trước đây ta ngày phải đến Đông cung 800 lần giờ đây đến một lần cũng chẳng dám bước chân vào nữa.
Cung nữ thân cận với ta tên Tùng Tuyết, khi biết chuyện nàng lập tức sốc đến mức á khẩu. Trong điện, Tùng Tuyết đang chải tóc cho ta, tò mò hỏi:
“Công chúa với Thái tử điện hạ giận dỗi gì nhau à?”
“Không phải, làm sao ta lại giận dỗi hoàng huynh được cơ chứ?”
"Vậy... công chúa...”
Tùng Tuyết im lặng một lúc, giọng điệu đột nhiên trở nên kích động:
“Hay là ... người đang chơi chiêu lạt mềm buộc chặt, hạ gục Thái tử chỉ trong 1 chiêu!?”
Chính bởi vì những hành động trước đây của ta cho nên hiển nhiên nàng không tin là ta dễ dàng từ bỏ như vậy.
…
Thẩm Túc chắc chắn cũng sẽ không tin, Tùng Tuyết không tin, có lẽ ngoại trừ ta sẽ chẳng có ai tin cả.
Thật là lo lắng.
Điều ta không ngờ tới là, thay vì tìm Phượng Khuynh Thành, hắn lại đích thân đến tìm ta.
Khi ấy, hắn đang ngồi ung dung thưởng trà trong đại sảnh, nhìn từ góc độ này, ta có thể nhìn thấy vầng trán cao, trắng trẻo như trích tiên của hắn, cả người như phát ra ánh sáng lộng lẫy, lông mi dài như cánh bướm, nửa bên mặt của hắn không tì vết như một nét mực đậm nhất trong tranh. Bàn tay mảnh khảnh cầm bút viết gì đó lên tờ giấy.
Ta chợt nhớ đến ngày lần đầu tiên ta cưỡng hôn Thẩm Túc. Đó là một buổi chiều đầy nắng, sau khi dùng bữa trưa ở Đông Cung, ta bị Thẩm Túc tóm lấy.
“Đừng nhìn ta nữa, tập trung đọc chữ đi.” Thẩm Túc dùng ngón tay gõ nhẹ vào trán ta, nghiêm mặt răn dạy.
"Ồ."
Có lẽ ta vốn có máu nổi loạn trong người, cái gì càng không được nhìn thì càng nhìn cho đã. Ta ngày càng u mê nhìn chăm chú Thẩm Túc, có thể nói là không hề rời mắt đi một tí nào.
Thẩm Túc bất lực, hắn nói mấy câu gì đó nhưng ta lại không thể nghe rõ. Vì ta đây còn đang bận ngắm nhìn đôi môi no đủ đang đóng mở của hắn.
Thẩm Túc sinh ra đã cực kỳ ưu tú, da trắng như tuyết, môi đỏ như phấn khiến lòng người ngứa ngáy không chịu nổi. Ta vô thức nuốt khan, trong lòng trồi lên con thú kêu gào muốn xâm phạm hắn.
Nhưng người trước mặt ta lại là Thái tử cao quý nhất, đồng thời cũng là hoàng huynh trên danh nghĩa của ta, ta không thể đắc tội hắn được. Ta cố gắng kìm nén những suy nghĩ xấu xa trong đầu, thầm niệm Thanh tâm chú.