Chương 3

Đất nước của ta vốn rất cởi mở, so với hai nước láng giềng thì nữ tử sinh ra không còn bị gò bó hạn chế như trước nữa, nhưng đến mức này thì là cởi mở quá rồi đó!

Phượng Khuynh Thành hành vi như vậy là quá lệch lạc rồi!

Nhưng không ngờ một nữ nhân lệch lạc như vậy lại được gần như toàn bộ con cháu thế gia khắp thịnh kinh này theo đuổi!

Mọi thứ đều diễn ra đúng như trong thoại bản, ta không thể không tin.

Khi tỉnh lại, ta ngước mắt lên liền bắt gặp ánh mắt lo lắng của Thẩm Túc.

"Vừa rồi muội bị sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?"

Đây chính là hoàng huynh của ta, thiếu chút nữa đã bị ta cường bạo mà vẫn quan tâm ta như trước.

Quả nhiên là lòng dạ ngay thẳng, dịu dàng như nước. Không hổ là nam tử mà ta ngưỡng mộ.

Ta đang định kiêu ngạo hất cằm lên thì trước mắt chợt hiện lên hình ảnh ba tấc lụa trắng treo phất phơ trước mặt. Sắc mặt nhợt nhạt, lưỡi lè ra khỏi miệng, vừa xấu xí, vừa đáng sợ.

Kinh khủng, quá kinh khủng rồi. Không được, ta không thể nào tranh nam nhân cùng nữ chính được.

"Xin lỗi, hoàng huynh!" Ta vội vào bò tới cởi xiềng xích trên tay Thẩm Túc ra.

"Đều tại muội, nhất thời bị... sắc quỷ che mờ mắt, dám làm những việc đại bất kính như vậy với huynh, mong hoàng huynh thứ tội!"

Ta làm thế muốn quỳ xuống, Thẩm Túc lại kéo lấy tay ta ngăn lại, dịu dàng cười:

"Hoàng huynh đã khi nào trách cứ muội."

Nói xong, hắn đột nhiên lại ngừng lại, khẽ cụp mắt, lông mi dài quét ngang mí mắt, im lặng một lúc rồi nói tiếp:

"Nhưng..."

Âm thanh của Thẩm Túc hơi khàn khàn:

"Ta và muội tuy không phải huynh muội, nhưng thế nhân không hay biết chuyện này. Trong mắt thế nhân, chúng ta chính là máu mủ, không thể làm những việc trái với luân thường đạo lý."

"Đúng đúng đúng."

Ta điên cuồng gật đầu như gà mổ thóc:

"Hoàng huynh yên tâm, muội sẽ không bao giờ làm vậy nữa."

Thẩm Túc nhìn ta yên lặng một hồi lâu rồi mới âm thầm thở dài:

"Hoàng huynh tin muội."

Nhưng biểu tình trên mặt hắn căn bản không có nửa phần tin tưởng!

Huhuhu, ai kêu trước nay ta đã làm bao nhiêu là việc cơ chứ....

Trên đường rời khỏi Đông cung, khi chậm rãi bước trên hành lang, ta tiện tay ném sợi xích trong tay đi. Sợi xích vàng tỏa ra ánh sáng rực rỡ óng ánh dưới ánh mặt trời.

Không thể không nói, tay nghề làm ra sợi xích này tốt thật đấy! Xinh đẹp lấp lánh, sáng bóng, kết cấu cũng rất tốt.

Để lại làm một món đồ trang sức cũng không tệ.

Mà lúc này, ta hoàn toàn không thể ngờ tới, không lâu sau, sợi xích vàng này sẽ bị chính tay Thẩm Túc buộc chặt lên chân, trở thành một công cụ đắc lực giam cầm lấy ta.