Chương 7: Ngài có muốn…… đến phòng của nô gia nghỉ ngơi một lát?

Phùng tam công tử cười tủm tỉm nói tiếp: “Không phải ngươi vẫn còn là xử nữ chứ?”

Trương viên ngoại đánh giá thiếu nữ trên dưới một phen, gật đầu phụ họa: “Rất có khả năng!”

“Xử nữ không thú vị, lên giường chỉ biết khóc sướt mướt, bản công tử lười phải hầu hạ.”

Khổng Diệu chen miệng: “Nam tử chê xử nữ không nhiều lắm đâu, Phùng tam công tử thích dạng cô nương nào, nô gia tìm cho ngài?”

Phùng tam công tử nhìn nữ tử trang điểm đậm bên cạnh, nhướng lông mày.

Khổng Diệu yêu kiều liếc hắn một cái đầy phong tình.

Phùng tam công tử không bị mê hoặc, trái lại còn ra vẻ nổi da gà da vịt.

Phản ứng chó má gì đây, còn tưởng hắn nhìn trúng mình chứ. Khổng Diệu chịu một chút đả kích nho nhỏ, quyết định thu lại tâm tư, lần nữa quay trở lại trên người Trương viên ngoại.

Gió đêm mơ màng, tiếng ca vũ xen lẫn tiếng da^ʍ ngôn lãng ngữ, hóa thành móc câu dính nhớp xuyên vào lòng người, hành vi của mọi người dần trở nên phóng đãng.

Trương viên ngoại mặt mày bóng lọng hồng hào, không ngừng kính rượu: “Hiếm khi mời được hai vị quý nhân, tiểu nhân vô cùng vinh hạnh, ly rượu này ta kính hai vị, hai vị cứ tự nhiên.”

Phùng tam công tử ôm một nữ nhân có dung mạo diễm lệ, ngà ngà say, giọng nói như đang khen nhi tử: “Lão Trương, hôm nay ông làm việc không tồi, bản công tử rất hài lòng.”

“Nên vậy nên vậy, công tử hài lòng là được,” Đôi mắt Trương viên ngoại dạo qua một vòng, treo nụ cười nịnh nọt lên mặt, “Khuyển tử của tiểu nhân năm nay lại thi trượt, nó có lòng làm việc cho triều đình làm việc, ngặt nỗi không biết cố gắng, tiểu nhân biết lệnh tôn là Phụng đại phu đương triều, không biết có cách nào dìu dắt khuyển tử một chút không?”

Phùng tam công tử cười như không cười nói: “Dìu dắt thế nào?”

“Thí dụ như…… cho chức quan nhỏ gì đó?”

“Cái này ý mà, cũng không phải không được, nhưng ông cũng biết hiện giờ triều đình tuyển hiền quan, càng thêm nghiêm ngặt với việc mua bán chức quan, theo ta thấy, không bằng để lệnh công tử đọc thêm sách, chỉ cần nhiều chữ hơn người khác, tự nhiên có được chức quan thôi.” Phùng tam công tử trả lời rất có lệ.

“Lời này đúng là không sai, chỉ trách khuyển tử nó, nó, aizzz, nó thật sự là bùn nhão không thể trát tường,” Trương viên ngoại cười càng thêm lấy lòng, “Thật ra cũng không cần chức quan bao lớn, có cái chức nhàn tản đã không tồi rồi, nếu lệnh tôn có thể tương trợ, tiểu nhân ắt có hậu tạ, ắt có hậu tạ!”

“Chuyện nhỏ này không cần làm phiền đến lão nhân gia.” Phùng tam công tử vừa ve vãn đánh yêu với nữ nhân trong ngực, vừa bớt thì giờ ứng phó lão, “Chờ về ta giới thiệu cho ông một người, ông đi tìm hắn đi.”

Trương viên ngoại nghe vậy kinh hỉ hô lên: “Đa tạ Phùng công tử, tiểu nhân kính ngài một ly.”

Đưa đưa đẩy đẩy, cao quan ngọc ngà, đều là xuân sắc thối nát.

Khổng Diệu nhìn thoáng qua Trì Thanh Tu, thấy sắc mặt hắn hồng nhuận, có tướng say rồi.

“Trì công tử, ngài vẫn ổn chứ?” Nàng tới gần hắn, nhẹ giọng hỏi.

Trì Thanh Tu tương đối trấn định, lắc đầu, nhìn về phía nàng.

Không biết do tác dụng của rượu hay do vấn đề ánh sáng, ở trong mắt hắn, nữ nhân mặt hồng ngậm xuân, mi mắt hơi rũ, đóa mẫu đơn kiều diễm trên búi tóc tươi mới như có thể nhỏ sương sớm.

“Xem ra ngài say không nhẹ, ngài có muốn…… đến phòng của nô gia nghỉ ngơi một lát không?”

Ma xui quỷ khiến, hắn gật đầu.