Chương 8: Vịt đến miệng còn bay

Mãi cho đến khi dìu Trì Thanh Tu về phòng, Khổng Diệu mới như người tỉnh lại trong mộng —— nàng lại dám đưa nam nhân này về!

Mặc dù nàng giả vờ phóng đãng, nhưng trên thực tế vẫn là xử nữ! Nhìn bóng dáng cao lớn của nam nhân, không khỏi khẩn trương, chuyện này không thể so sáng với vung quyền uống rượu, thật sự sẽ rút đao thật kiếm thật ra trận đấy.

Làm sao bây giờ làm sao bây giờ làm sao bây giờ?

Hai tay Khổng Diệu không ngừng xoắn khăn, vừa lúc Trì Thanh Tu nhìn ra sau, bốn mắt nhìn nhau —— hai người đều đỏ mặt.

Đôi bên đều không rên một tiếng.

Khổng Diệu vẫn chưa phát hiện, thật ra nam nhân trước mặt còn hoảng hơn cả mình, hắn cũng không biết đêm nay mình bị làm sao vậy, thế nào lại mơ màng hồ đồ đi theo nàng trở về phòng.

Huyệt Thái Dương giật giật liên tục, Trì Thanh Tu đau đầu xoa nắn, hiện nay cũng không tiện đứng dậy rời đi, mình lại không có khả năng thật sự cùng nàng……

Tiến thoái lưỡng nan.

“Công tử có thấy khát không, có muốn uống trà không?”

Nhắc tới trà, màu trà rất kém, thuộc loại trà cấp thấp nhất —— với bản tính keo kiệt của nàng đương nhiên không thể tiêu tiền mua trà ngon về tiếp khách.

Quả nhiên, Trì Thanh Tu nhận trà uống một ngụm liền buông tay.

Khổng Diệu dùng ngón tay phẩy lọn tóc mái, có chút ngượng ngùng nói: “Là nô gia sơ sót, lập tức đi pha một bình trà mới.”

“Không sao,” Trì Thanh Tu cười đáp, “Trong phủ tại hạ có một ít trà ngon, lần sau có thể mang đến cho cô nương.”

Khổng Diệu không nghĩ tới lần đầu tiên mình tiếp khách đã giẫm phải vận cứt chó (may mắn). Đêm đầu nếu có thể hiến cho vị quân tử quy phạm phong độ nhẹ nhàng như vậy cũng không tính là thiệt.

Nghĩ đến chuyện lát nữa sẽ xảy ra, trên mặt nàng treo hai rặng mây đỏ, thầm nghĩ mình còn rụt rè nữa, vịt đến miệng ắt sẽ bay mất.

Thế là Khổng Diệu lắc eo, ngang nhiên ngồi lên đùi Trì Thanh Tu.

“Thế nô gia cảm ơn công tử trước, không nghĩ tới công tử cũng là người yêu trà.”

“…… Chỉ coi như có hiểu biết sơ sơ thôi.”

*

Trăng tròn treo trên đầu cành.

“Công tử rửa mặt trước đi, nô gia trải giường chiếu.”

“Ừm.”

Nhân lúc nàng trải giường gấp chăn, Trì Thanh Tu nhìn quanh một vòng trong phòng.

Phòng không lớn, sạch sẽ mộc mạc, ngoài bàn ghế và một chiếc giường nhỏ, đồ có thể bày không nhiều lắm. Điểm sáng duy nhất đó là chậu hoa nở rộ trên bậu cửa sổ, tăng thêm vài phần sinh động tươi sáng cho căn phòng nhạt nhẽo.

Vốn tưởng rằng hạng nữ tử diễm tục như nàng, bài trí trong phòng dù không tươi sáng hoa lệ, ít nhất cũng nên rực rỡ chút, ai có ngờ nơi đây lại giản dị quá mức tưởng tượng.

Khổng Diệu không biết lúc này hắn đang nghĩ gì, nếu biết, tất nhiên sẽ khóc lóc kể lể oan tình, bán thảm một phen.

Sau khi trải xong giường chiếu, Khổng Diệu ngân nga nói: “Công tử, giường đã trải xong, có thể…… nghỉ tạm rồi.”

Trì Thanh Tu đứng ở nơi đó, không có động tác.

“Công tử?” Khổng Diệu lại gọi một tiếng.

“Xin lỗi, tại hạ thất thần.” Trì Thanh Tu tàn nhẫn hạ quyết tâm, cự tuyệt rõ ràng, “Cô nương, ta……”

“Ai nhaaaa ~~~”

Khổng Diệu nhảy cẫng lên, hoảng sợ chỉ vào trong góc, “Có con gián!!”

Trì Thanh Tu nhanh tay lẹ mắt lấy cái khăn, bắt con gián lại, ném ra ngoài, cuối cùng còn đóng cửa sổ cẩn thận.

Một loạt động tác liền mạch dứt khoát lưu loát.

“Cô nương đừng sợ, con gián đã bị tại hạ ném.”

“Hù chết nô gia rồi.” Khổng Diệu đỡ trán, mơ mơ màng màng ngã vào trong lòng hắn.

Trì Thanh Tu: “Ta đỡ cô nương về giường nằm.”

Đỡ Khổng Diệu nằm xuống, lại cẩn thận đắp chăn đàng hoàng cho nàng, làm xong hết thảy, hắn nói: “Cô nương nghỉ ngơi đi, tại hạ đi trước.”

Khổng Diệu: “…”