Chương 129



Edit: Bảo Vy 197


Nhược Ngu hông hề động vào da vịt mà Chử Kính Phong gắp cho nàng, chỉ vài miếng rau xanh đơn giản rồi

không

động đũa nữa; nếu như bình thường hai người cùng ăn cơm

thì

Tư Mã đại nhân

đã

nên phát

hiện

sự

khác thường của nàng từ lâu. Nhưng hôm nay cũng

không

biết là vì trò chuyện với mấy người cùng bàn quá là hăng hái hay là làm sao nữa, mà lại

không

thèm nhìn tới chỗ nàng

một

cái.

Vấn đề nóng hổi nhất của cả bàn tiệc tự nhiên là thủy lợi. Đây là lĩnh vực mà Vạn Ngọc sành sõi, chỉ thấy nàng ta

một

hồi ra vẻ đáng

yêu

ngây thơ

nói

chuyện với huynh trưởng và Chử ca ca của nàng ta,

một

hồi lại bàn về việc sắp xếp cho công trình sắp tới cách hăng hái và cam đoan,

sự

tự nhiên trong cách

nói

chuyện của nàng ta kết nối mọi thứ hoàn hảo vừa vặn, vừa nũng nịu vừa đoan trang, ngay cả kẻ vốn

đang

lơ đãng là Chử Vong cũng bị cách nhìn tinh tế của nàng ta thu hút,

không

cầm lòng được mà tập trung lắng nghe, rồi liên tục chêm thêm vài câu.

Nghe Long Hương

nói, biểu

hiện

nũng nịu của Vạn Ngọc này rất giống với thời điểm nàng bị ngộc nghếch, nhưng theo những gì nàng đánh giá bản thân lúc ngốc nghếch, cân nhắc kỹ

thì

cũng

không

có kỹ năng ăn

nói

trơn tru như Vạn Ngọc tiểu thư đây.

Nàng lại Tô Tú lúc vô tình có nhắc tới, trước kia lúc Tư Mã đại nhân ở kinh thành làm đồng học, quen biết Vạn tiên sinh, Vạn Ngọc lúc đó cũng chẳng qua là tiểu nha đầu còn thò lò mũi xanh. Có thể

nói

là Chử Kính Phong

đã

thấy Vạn Ngọc trưởng thành,

một

tiếng “Chử ca ca” kia cũng là thực tế có sẵn, gọi như vậy là việc nên làm.

Tính ra

thì......Vạn Ngọc quen biết Chử Kính Phong, so với thời gian nàng quen biết

hắn

lâu hơn, dĩ nhiên là đối với khẩu vị của

hắn

hiểu biết hơn nhiều. Mà trong mắt của Chử Kính Phong đây chính là người muội muội vô hại mà

hắn

không

cần phòng bị.......

Có lẽ là vừa rồi

đã

ăn

một

miếng măng chua, Nhược Ngu đột nhiên cảm thấy trong miệng tản ra đầy vị đắng chát.

Nàng lấy cớ thay đồ, đứng lên

đi

ra khỏi tửu lâu, chỗ này cách bờ sông

không

xa lắm, ở bên cạnh tửu lâu còn có cáo thị chiêu mộ dân công, hơn nữa còn dán bức tranh lớn về đập nước này,

trên

tranh vẽ toàn cảnh đập nước và viễn cảnh tươi đẹp về mùa vụ bội thu ở hai bên bờ trong tương lai, để cổ vũ dân chúng tích cực tham gia xây sửa công trình.

Nhược Ngu xem

một

lúc, đột nhiên nghe thấy sau lưng có tiêng

nói: “Phu nhân nhìn kỹ càng như vậy,

thì

thiết kế của Vạn Ngọc có gì

không

đúng sao?”

Nhược Ngu hơi quay đầu nhìn

thì

ra

không

biết từ khi nào Vạn Ngọc tiểu thư cũng

đã

ra ngoài và

đang

đứng ở bên cạnh Nhược Ngu.

Nhược Ngu nghiêng mặt nhìn bức tranh: “Công trình này

thật

là rất lớn,

không

thể bỏ qua

một

chút sai sót, chỉ nhìn bức tranh này, phương pháp phân sông tách dòng chảy

thật

ra khả thi......Nhưng.....”

“Dĩ nhiên là khả thi rồi, công trình thủy lợi này

không

chỉ là tâm sức của

một

năm mà có được đâu? Muội nhớ là lúc

nhỏ

từng nghe Chử ca ca và ca ca

nói

chuyện, vô tình nhấc tới lũ lụt ở Mạc Bắc, nhìn thấy bộ dạng ưu tư của Chử ca ca. Lúc đó muội cũng còn

nhỏ, tâm huyết hừng hực, liền

nói

với Chử ca ca, về sau

sẽ



một

ngày muội

sẽ

thay Chử ca ca giải quyết trận lũ ngáng đường này, tới lúc đó huynh ấy phải cưới muội làm hiền thê của huynh ấy....”

nói

tới đây, Vạn Ngọc ha ha cười

nhẹ

một

tiếng: “Phu nhân đừng trách, Vạn Ngọc lúc đó còn

nhỏ, khó tránh được cái tính có chút bồng bột, lại

nói

vài lời trẻ con xấc xược.....Lúc đó Chử ca ca vẫn cười muội là tiểu quỷ......Chẳng qua lúc ấy huynh ấy gần như

không

nghĩ tới, muội lại khắc ghi chuyện này trong lòng,

thật

sự

chờ tới ngày xây đập nước này.....Chỉ là bây giờ Chử ca ca

đã

có hiền thê bên cạnh.....Vạn Ngọc lại là đồ thừa rồi......”

Nhược Ngu chẳng

nói

gì, chỉ lạnh lùng nhìn Vạn Ngọc. Mấy chuyện cũ lâu năm này Vạn Ngọc vốn

không

cần phải nhắc tới với nàng, nhưng nàng ta cứ liên tục gợi ra, ý vị khıêυ khí©h trong lòng nàng ta thực

sự





như ban ngày.

“Nhưng.....đại ca

đã

làm chủ cho muội hứa hôn với Chử nhị công tử, dù gì cũng là gả vào Chử gia, có thể ở gần Chử ca ca hơn

một

chút, về sau Vạn Ngọc lại có thể hầu hạ nhiều hơn trước ca ca và tấu tử, tận tâm tận lòng......”

nói

xong, nàng ta cười

nhẹ

phúc lễ, xoay người

đi

lên lầu.

Nhược Ngu nhìn theo bóng lưng của nàng ta, chăm chăm

không

rời,

một

lúc lâu sau nàng mới xoay người bước nhanh về phía đường

đi.

Tô Tú

đi

theo sau lại nóng nảy, nàng xuất thân từ phủ quận chúa, những người nàng hầu hạ từ

nhỏ

đều là chủ tử kim quý trong phủ trạch lớn, về các chuyện tranh đấu trong phủ trạch dĩ nhiên là nhìn thấy



ràng tường tận, vừa rồi hành động của Vạn Ngọc kia có ý đồ gì, nàng tự nhiên cũng nhìn thấu tất cả.

“Phu nhân, bây giờ trong tửu lâu toàn là quan viên, người phất tay hồi phủ như vậy,

thật



không

thích hợp

đi?”

Trước đây nàng ngờ nghệch còn dễ

nói, nhưng bây giờ phu nhân

đã

hồi phục lại hoàn toàn, bỏ

đi

như vậy, há chẳng phải là trực tiếp khıêυ khí©h đại nhân sao? Hơn nữa mấy lời của Vạn tiểu thư kia, tuy rằng

không

thích đáng, nhưng câu nào câu nấy đều là

sự

thực, cứ cho là người khác nghe được cũng

sẽ

chú ý và thấy muốn trêu chọc

một

lần; nếu như phu nhân vì cảm thấy giận dỗi mà hồi phủ la hét quấy nhiễu, e là Tư Mã đại nhân cũng cảm thấy phu nhân vô cớ gây chuyện nữa,

không

tiếp thu

sự

khoan dung của em dâu tương lai......

Nhược Ngu nhìn Tô Tú

một

cái, thời gian nàng hồi phục lại chưa được bao lâu, người thị nữ ít

nói

kiệm lời bên cạnh này

thật

không

hiểu chuyện cho lắm. Bây giờ xem ra lại là người mẫn cảm ít

nói. Thế nên nàng cười

nhẹ

nói: “Ai

nói

ta muốn phất tay hồi phủ chứ?”

Nàng xoay người

đi

tiếp qua đường

đi

tới tiệm điểm tâm ở đối diện, mua hai ba phần trà đắng và

một

hai cây cẩu kỷ, rồi lại cho người bán chút tiền chạy vặt để

hắn

đi

đến gần chỗ đó tìm sữa dê tươi về, trong ấm trà nóng hổi ngâm

một

bình trà sữa, sau khi đun lên liền để Tô Tú mang sang tửu lâu, và

nói: “Ngươi liền báo ban nãy ta uống rượu nhanh, bụng đau dữ dội, thực chất là chịu

không

nổi nữa, nên hồi phủ trước, ấm trà sữa này chính là phương thuốc giải rượu dân gian ở ngoại thành, để đại nhân uống

một

chút, rồi lại uống rượu ăn đồ cay nóng.”

Lúc này Tô Tú mới thở phào

một

hơi, nhận lấy ấm trà kia rồi xoay người quay về tửu lâu.

Mà bây giờ Lý Nhược Ngu mới

nói

với Long Hương: “Chuẩn bị xe ngựa!”

Nàng lên xe ngựa, mở lời hỏi Long Hương: “Ở gần đây có phố bán đồ ăn vặt

không?”

Long Hương bồi tiểu phu nhân tới Vạn Châu chơi vài lần, dĩ nhiên nhớ được những con phố tiểu phu nhân với Tiểu Lương tiểu thư

đã

từng cùng nhau khen ngợi

không

ngớt nên liền gật đầu. Thế là Nhược Ngu phân phó phu mã lái xe ngựa tới con phố kia.

Nhược Ngu vén màn lên nhìn ra ngoài, chẳng mấy chốc

đã

nhìn thấy Tô tiểu thư đứng ngay

một

lò sắt liền cầm lấy

một

xiên thịt ăn trông rất ngon miệng.

Nhược Ngu sai Long Hương gọi Tô Tiểu Lương lên xe, Tô Tiểu Lương kia vừa nhìn thấy Nhược Ngu, tức khấc vui mừng đến mắt sáng rỡ, liền móc mấy đồng bạc mua thêm mười mấy xiên mới nướng, hớn hở nắm lấy thanh vịnh mà lên xe.

“Nhược Ngu tỷ tỷ, đây là xiên thịt nướng theo kiểu của người Hồ, có rắc muối ớt còn có hương liệu, muội đặc biệt dặn dò ông chủ

không

rắc muối ớt, đây! Tỷ ăn thử

đi!”

Nhược Ngu nhìn xiên thịt,

không

cầm lất xiên thịt

không

ớt, ngược lại cầm lấy

một

xiên đo đỏ ớt kia trong tay Tiểu Lương, nàng há miệng cắn

một

hết

một

xiên, tức khắc

một

mùi cay nóng khó tả lan ra

trên

đầu lưỡi, làm nàng khó chịu mà ho iên tục, nước mắt cứ vậy mà tuôn ra.

Tiểu Lương cũng nhìn tới ngây người, vội vàng lấy xiên thịt đặt vào đĩa hoa quả bên cạnh rồi chén trà nóng cho Nhược Ngu súc miệng. Sau đó

nói: “Tỷ tỷ, chẳng phải tỷ

không

ăn cay được sao?”

Sau khi Nhược Ngu uống trà xong, dùng khăn tay lau miệng, chỉ cảm thấy vị cay này vẫn quẩn quanh

trên

đỉnh đầu, chỉ nhìn Tô Tiểu Lương

nói: “Chẳng phải muội muốn gả cho Chử Vong sao?”

Tô Tiểu Lương đỏ mặt, lại còn ra vẻ xấu hổ

nói: “Ai

nói

là muốn gả cho

hắn

chứ? Vậy phải xem

hắn

có thể làm vui lòng cha mẹ muội hay

không.”

Lý Nhược Ngu gật

nhẹ

đầu, dứt khoát

nói: “Vậy

thì

tốt, ngược lại người

hắn

lấy cũng

không

phải là muội.”

Tô Tiểu Lương lập tức

không

ra vẻ ngại ngùng nữa, rồi có chút kinh ngạc hỏi: “Tại sao vậy?”

Lý Nhược Ngu nhấp

nhẹ

đầu lưỡi tê rần

nói: “Vì

hắn

đã

có mối hôn

sự

khác tốt hơn rồi, có lẽ là phải cưới vì Vạn tiểu thư kia.”

Tô Tiểu Lương đờ người ra,

một

lúc sau nàng ấy mới có phản ứng, nghẹn ngào

nói: “Vị Vạn tiểu thư kia đích thực là tư dung hơn người, lại là tài nữ, chỉ có như vậy mới xứng với Chử công tử.....”

Nhược Ngu híp mắt, cảm thấy lúc trước bản thân thực

sự

là ngã ngựa ngu

đi

mới kết giao với tiểu hữu

không

có chí tiến thủ này. Nàng lập tức chụp lấy khuôn mặt khóc thành bánh bao kéo tới chỗ nàng, rồi dùng khăn tay lau nước mắt qua loa, lại tiện tay chùi luôn nước thịt ở khóe miệng, lạnh lùng

nói: “Đừng khóc nữa! Nín ngay!”

Tô Tiểu Lương

đang

nức nở nghẹn ngào nhất, bị Nhược Ngu gằn giọng như vậy, lập tức liền ợ lên

một

cái

thì

mùi hương liệu của Tây Vực tản ra nồng nặc.

Thấy Lý Nhược Ngu ghét bỏ mà nhíu mày

thì

biểu cảm tự thương tự xót cho bản thân của Tiểu Lương quả là đạt tới cực điểm, chỉ có thể mím chặt môi, nước mắt lã chã,

nói: “Xin lỗi, tỷ tỷ......Tiểu Lương.....Tiểu Lương thất lễ......”

Nhược Ngu trong

một

nhấp uống cạn chén trà,

một

lần nữa công nhận quan điểm của Tư Mã đại nhân, cái vị bên cạnh nàng đây đích thực là ngu ngốc đến vô phương cứu chữa, có thể để người ta bức ép đến rơi nước mắt.

“Nếu như muội còn khóc nữa, ngày mai ta liền kiến nghị với Tư Mã, để bọn họ thành thân sớm chút nữa!” Nhược Ngu lạnh lùng đe dọa.

Ngay tức khắc Tô Tiểu Lương ngưng khóc hoàn toàn. Chỉ trừng to mắt

nói: “Nhược Ngu tỷ tỷ, tỷ thông minh như vậy,

thì

tỷ nhất định phải giúp muội, bằng

không

Tiểu Lương......thật

sự.....thật

sự

là phải đau lòng mà chết thôi!”

Lý Nhược Ngu nhớ lại

không

khí ấm cúng ban nãy của hai huynh đệ Chử gia với đại tài nữ Vạn Ngọc kia, nhấc

nhẹ

cằm

nói: “Nếu như

hắn

đã

không

quan tâm muội,

thì

có chết trước mặt

hắn

cũng là vật ngáng đường, nam nhân thối tha, có đáng để khổ tâm hay

không?”

Tô Tiểu Lương lúc này mới lờ mờ chậm chạp phát

hiện

ra, Nhược Ngu tỷ tỷ mà nàng nhìn thấy bây giờ có chút

không

giống với mấy ngày trước ở trong phủ, giống như là ăn phải ớt cực kỳ cay nên mắt mũi đều mang

sự

tức giận.

Nhược Ngu với khí chất như vầy,

thật

sự

là kỳ lạ dọa người!

Tô Tiểu Lương lập tức nhút nhát

nói: “Vậy muội

không

chết nữa......Tỷ tỷ, nhưng có ai chọc giận tỷ sao?”

Lý Nhược Ngu hít sâu

một

hơi rồi

nói: “Nếu muội

đã

kết bái nghĩa tình

thì

cần có

một

chút hiên ngang, đừng có nhụt chí như vậy! Hãy nhớ, nếu ai muốn chọc tức muội, mặt dày muốn cướp nam nhân của muội,

thì

tay

không

cũng phải đánh đổ kẻ đó!”

Tô Tiểu Lương

đã

đã

hoàn toàn chìm đắm trong khí thế của đại tỷ, giờ đây nàng cũng cảm thấy nội tâm của nàng dường như có

một

ngọn lửa

đang

bùng cháy. Miệng

nhỏ

của nàng

đã

hôn rồi, lại muốn từ bỏ

không

cưới ư?

không

có cửa đâu!”

Lúc này nàng liền

nói: “Tỷ tỷ, vậy tỷ để Tư Mã đại nhân phái người ép nàng ta và bắt lại

đi! Muội nghe thuyết thư tiên sinh kia kể rồi, cái lợi nhất khi gả vào nhà quan lớn là

không

vừa mắt ai,

thì

sai người bắt lại!”

Nhưng Lý Nhược Ngu lại chớp mắt to, trầm giọng

nói: “Vậy lại

không

được, vì ta vẫn muốn nhờ muội giúp

một

chuyện này?”

Tinh thần Tô Tiểu Lương mới hăng hái lại liền

nói: “Được thôi! Mời tỷ tỷ

nói, Tiểu Lương nhất định làm được!”

“Ta muốn mượn ta của muội, hung hăng tát Chử Kính Phong

một

bạt tai!”