Chương 8: Cậu có lẽ chỉ là một con chuột vô dụng

Editor : Cute Cat

Truyện chỉ được đăng duy nhất tại truyenhd1 cutecat1911

-----------------------------

Bộ đồng phục huấn luyện của đặc chủng mà Trần Thành Đạc đang mặc có hơn mười mấy cái túi, hắn chọn cái túi có vị trí gần ngực nhất, lấy đồ vật bên trong ra, sau đó lấy ra bông ý tế thấm nước từ hộp sơ cứu gấp lại, nhét vào trong túi làm thành một cái ổ nhỏ rồi mới đem Thư Hiểu Huy đã cuộn thành một đoàn mềm mềm bỏ vào trong túi.

Thời điểm nghỉ ngơi lúc trực đêm luân phiên, Trần Thành Đạc đều dựa vào tường ngủ, chỗ kia trên ngực có cảm giác nóng hổi làm hắn không quá thích ứng, thời điểm nửa tỉnh nửa mê luôn muốn duỗi tay lấy ra sờ nó.

Đêm nay trên đảo cũng thật là an tĩnh, không có các cyborg tập kích.

Ngày hôm sau, Thư Hiểu Huy ngủ đủ giấc duỗi chân ngắn nhỏ mở mắt, trời đã sáng, xung quanh có mấy tia sáng chiếu xuyên qua vạt áo, Thư Hiểu Huy quay đầu nhìn xung quanh thì phát hiện giống như mình đang ở trong một cái túi.

Thư Hiểu Huy dẫm lên ổ bằng sợi bông bên trong để đứng lên, đầu nhỏ đẩy miệng túi nhìn ra bên ngoài xem.

Trần Thành Đạc và những người khác lại lên dường lần nữa, Thư Hiểu Huy phát hiện hướng đi của chiếc xe việt dã này vậy mà lại vào trung tâm thành phố.

Trong Trung tâm thành phố tụ tập khá nhiều người, cho nên mỗi thành phố đều là mục tiêu công kích hàng đầu của tộc Tháp Đặc, mà trung tâm thành phố là nơi bị đánh chiếm thảm nhất.

Rất nhiều tòa kiến trúc gần như bị súng ion của tộc Tháp Đặc bắn thành cái tổ ong và có nguy cơ bị sụp đổ bất cứ lúc nào. Đường sá cũng không tiện di chuyển vì khắp nơi đều là các loại xe bị súng ion bắn hư.

Trong đôi mắt nhỏ đen lát của Thư Hiểu Huy xuất hiện ánh nước, cậu khẽ đảo mắt, không nhìn xem tình hình bên ngoài nữa. Cậu đã sống sót sau thảm họa ập đến tại trung tâm thành phố, lúc ấy cậu đang ở ngoại thành, cả người đều bị dọa đến ngốc, mặc dù cậu vẫn cố gắng để xoay sở được nhưng lúc này nhìn lại tình hình trung tâm thành phố tàn khốc như vậy, nội tâm cậu rất sợ hãi và căm ghét.

Lúc này, khoảng cách một người một hamster gần sát như vậy, cho nên Trần Thành Đạc ít nhiều cũng hiểu được một chút cảm giác của hamster nhỏ trong túi.

Hắn vươn ngón tay đẩy miệng túi ra, đầu ngón tay xoa xoa trán của chiến sủng, nhẹ nhàng trấn an hai lần.

Thư Hiểu Huy ngửa đầu nhìn Trần Thành Đạc, chỉ là từ góc độ này cậu chỉ có thể nhìn thấy quai hàm căng cứng và hầu kết gồ lên của hắn.

Cậu có thể cảm nhận được nội tâm Trần Thành Đạc phi thường kiên nghị và mạnh mẽ, giống như ngọn núi vững vàng ở đó, làm cậu chậm rãi bình tĩnh lại.

Thư Hiểu Huy duỗi móng vuốt gãi gãi đầu ngón tay Trần Thành Đạc giống như muốn đáp lại.

Lúc này Lý Huy thấp giọng mắng một câu, "Tìm được phi thuyền rơi xuống kia rồi thì nhất định phải tìm cho ra nó đến từ hành tinh quỷ quái nào, chúng ta nhất định phải tàn sát nó, biến nó thành một hành tinh phế thải! MD, cho dù hiện tại chúng ta làm không được cũng phải nhớ kỹ thù này, sớm muộn cũng có một ngày chúng ta sẽ trả thù!"

*MD: nó kiểu bằng nghĩa với "ĐM" trong tiếng việt mình ấy ạ:))))

Nghe được những lời này ria mép Thư Hiểu Huy rung rung, ngay từ đầu cậu đã cảm thấy Trần Thành Đạc và đội của hắn rất mạnh, chắc chắn là đang làm nhiệm vụ nào đó, từng động tác giơ tay nhấc chân, sử dụng thành thạo súng ống, hiển nhiên ở thời kỳ hòa bình bọn họ cũng không phải là người bình thường.

Hơn nữa lúc trước cậu cũng đã nghe Trần Thành Đạc nói, bọn họ muốn đi đến hang ổ của cyborg, cư nhiên mục đích lại là tìm ra phi thuyền của tộc Tháp Đặc đã mang đến thảm họa cho hành tinh này!

Ngón tay Trần Thành Đạc gõ súng máy của hắn, trầm mặc không nói.

Lần này nhiệm vụ của bọn họ là tìm được cái phi thuyền đã bị rơi xuống kia, đem tất cả bao gồm cả những mảnh vỡ mang về, hiện tại điều mọi người lo lắng nhất là liệu trên phi thuyền có thiết bị truyền tin đi hay không, trước khi va chạm mạnh nó có phát ra tín hiệu gì hay không, nếu lại đến thêm một chiếc phi thuyền của tộc Tháp Đặc, hành tinh của bọn họ chắc chắn sẽ vỡ nát, chỉ sợ rất khó có thể chống đỡ tiếp.

Tô Bân cầm một thiết bị trêntay cẩn thận thao tác, "Lão đại, chuyện này rất kỳ lạ a, rõ ràng từ đêm hôm qua số lượng các cyborg tập kích chúng ta giảm xuống rất nhiều."

Trần Thành Đạc liếʍ đôi môi khô khốc, lấy ra một cái ly làm bằng inox ra, "Vậy thì dự tính cho tình huống xấu nhất có thể xảy ra, có lẽ giáo sư Ngụy đã nói đúng rồi, chúng nó có khả năng đã tụ tập tại nơi phi thuyền rơi xuống."

Ở trong xe xóc nảy, Trần Thành Đạc giữ ly nước vững vàng, không để rơi một giọt nước nào ra ngoài, đưa nước tới cho tiểu hamster.

Chờ sau khi Thư Hiểu Huy lấy móng vuốt ôm bình nước uống xong, Trần Thành Đạc một hơi uống hết nửa bình, rồi sau đó nói, "Tô Bân, cậu liên lạc với số 3 bảo là thay đổi địa điểm thả đồ viện trợ, cách đó 5km về phía Tây Nam."

"Ok, lão đại." Tô Bân nói.

"Đây chắc chắn là một trận chiến ác liệt a, may mắn là lão đại đã tìm được chiến sủng của mình trước." Lý Huy nói.

Thư Hiểu Huy bị nhắc tới thì rụt rụt thân mình, cậu nhỏ bé như vậy, có thể có tác dụng gì sao?

Trần Thành Đạc không nói chuyện, lấy ra một cái bánh bích quy nhỏ đưa tới cho Thư Hiểu Huy.

Thư Hiểu Huy ôm bánh quy chậm rãi gặm, một bên dựng đứng lỗ tai lên nghe.

"Nói tới đây, lão đại, ngươi đã thử qua chưa?" Tô Bân hỏi, "Chiến sủng có thể hoàn toàn biến thành năng lượng dung nhập vào trong cơ thể, nâng cao lực chiến của chủ nhân, trong tình huống bình thường mà nói thì đều tăng gấp hai lần lực chiến."

Bọn họ đều rất tò mò, một con hamster nhỏ như vậy có thể biến thành bao nhiêu năng lượng để cung cấp thêm lực chiến cho lão đại của bọn họ.

Trần Thành Đạc nhướn mày, liếc nhìn hai người thông qua kính chiếu hậu, "Hai ngươi sao lại tò mò như vậy? Học hỏi từ Thạch Duệ đi, nói ít nhưng mà có năng lực làm việc."

Lúc này, Thạch Duệ mặt vô biểu tình quay đầu lại nói, âm thanh không hề phập phồng, "Lão đại, tốt nhất ngươi nên thử xem."

Hamster nhỏ nào đó nhanh chóng ăn xong bánh quy khô, chà chà móng vuốt để làm rớt vụn bánh, duỗi cái cổ nhỏ nhìn Trần Thành Đạc, trong đôi mắt đen nhỏ tràn đầy mờ mịt cùng bất an, cậu đã từng nhìn thấy con trâu đực to lớn kia biến thành năng lượng dung nhập vào thân thể Lý Trì Thiên, nhưng cậu không biết bản thân mình có thể làm thế hay không.

Rốt cuộc những con vật được gọi là chiến sủng, cho dù là trâu đực hay là ba con mãnh thú lúc trước vừa lao vào đánh nhau đều thuần túy là động vật, mà cậu thì lại không giống, ngyên bản cậu là một con người.

Nếu có thể cho Trần Thành Đạc sức mạnh, cậu đương nhiên rất vui nếu có thể tăng thêm lên người Trần Thành Đạc gấp hai lần lực chiến nhưng mà làm cách nào để trợ lực?

Khóe miệng Trần Thành Đạc co rút, nhìn những ánh mắt mong chờ hướng về phía mình, đặc biệt là đôi mắt đen nhỏ như hạt châu của tiểu chiến sủng nhà hắn.

Trần Thành Đạc duỗi tay xoa cằm, sau đó gõ nhẹ trên đầu Thư Hiểu Huy hai cái, "Thạch Duệ, tìm nơi nào đó để dừng xe đi."

Thạch Duệ vừa chuyển tay lái, rẽ vào đại sảnh của một tòa nhà văn phòng tương đối tốt.

Mấy người từ trên xe xuống, bảo trì một khoảng cách nhất định với Trần Thành Đạc, thời điểm chiến sủng lần đầu tiên biến thành thể năng lượng, lực phá hoại là vô cùng cường đại, này còn phải dựa vào lực khống chế của chủ nhân có thể kịp thời đem năng lượng của chiến sủng dung nhập vào trong năng lượng của chính mình.

Thư Hiểu Huy bị Trần Thành Đạc cầm trong lòng bàn tay, lo lắng cúi người ôm lấy bàn chân nhỏ của mình, sau đó trên đầu bị chọt nhẹ một chút, thanh âm trầm ổn của Trần Thành Đạc vang lên, "Đừng sợ."

Thư Hiểu Huy gõ gõ đầu nhỏ.

"Dường như chỉ số thông minh của chiến sủng nhà lão đại cao hơn so với đại bàng màu đen." Tô Bân nói.

"Giờ ngươi mới phát hiện? Chiến sủng của chúng ta đều là mấy đồ hung tàn tham ăn, chiến sủng này của lão đại còn có thể tự mình dự trữ súng ống đạn dược, chọn những loại đồ tiếp tế thông dụng nhất súng với lựu đạn có uy lực mạnh nhất hiện nay, ngươi cho rằng đó chỉ là trùng hợp?" Lý Huy nói.

"Hai ngươi câm miệng." Thạch Duệ nói.

Hai người lập tức im lặng, đứng bên đây nhìn sang hình ảnh một người đàn ông và một con hamster nhỏ trông rất quỷ dị bên kia.

Quá trình chiến sủng biến thành thể năng lượng không quá phức tạp, câu thông về mặt ý thức sau đó ra lệnh là được.

Trần Thành Đạc là bên chủ đạo, rất nhanh cùng Thư Hiểu Huy tiến vào hợp tác ý thức, cùng so với hai lần trước kia thì rõ ràng lần này càng thêm ổn định.

Chỉ là, bất luận một người một chuột cố gắng đến mức nào trong hợp tác ý thức, Thư Hiểu Huy trước sau đều không có một chút phản ứng.

"Chi chi chi chi." Cậu có lẽ chỉ là một con chuột vô dụng.

trần Thành Đạc nghe ra được trong âm thanh chi chi này rõ ràng mang theo cảm xúc uể oải, duỗi tay chọc chọc eo nhỏ của Thư Hiểu Huy, "Ngoan, đừng khổ sở."

Nghe được Trần Thành Đạc nói, Thư Hiểu Huy càng thêm uể oải, cậu là một con chiến sủng không thể tăng thêm lực chiến cho chủ nhân, còn nhỏ bé dễ dàng chết như vậy, cậu cảm thấy rất có lỗi với người cường đại như Trần Thành Đạc, điều này dường như có thể nói là đem sinh mệnh của Trần Thành Đạc đặt bên bờ vực sinh tử.

Ba người bên kia đợi mà không thấy Trần Thành Đạc phản ứng, liền hỏi, "Có chuyện gì vậy lão đại? Nếu như mà không biết làm thế nào, có cần chúng ta biểu diễn qua trước một lần hay không?"

Trần Thành Đạc vuốt lông tiểu hamster, nói "Chủng loại dị năng bất đồng, không thể chồng lực chiến lên được."

Mấy người yên lặng thở dài vì lão đại, đây có vẻ hơi quá....

Chiến sủng nhỏ như vậy, không thể biến thành năng lượng để cun cấp lực chiến, còn không có sức chiến đấu gì để có thể tự bảo vệ mình, quá đáng tiếc.

"Không sao đâu lão đại, chúng ta sẽ cùng ngươi bảo vệ Tiểu Hôi." Lý Huy nói.

Hai người khác cũng gật đầu, tuy rằng cảm thấy rất đáng tiếc nhưng ánh mắt nhìn về phía Thư Hiểu Huy không có chút kỳ thị nào, chiến sủng là bị động phải tiếp nhận nhân loại, mặc kệ chiến sủng như thế nào thì đều vẫn sẽ là đồng bạn cộng sinh của bọn họ.

"Thực ra, lão đại đã lợi hại như vậy rồi, chúng ta mặc dù tăng lực chiến gấp hai lần nhưng so ra đều kém ngươi, nếu mà ngươi có thể tăng lên gấp hai thì đã là nghịch thiên rồi."

Thư Hiểu Huy yên lặng tưởng tượng, cậu không chỉ muốn tăng lực chiến của Trần Thành Đạc lên gấp đôi, mà còn muốn tăng lên gấp ba, gấp bốn,...Tăng lên tới trình độ có thể nghiền nát các cyborg.

Đột nhiên cái tay đang nâng tiểu chiến sủng của Trần Thành Đạc ngưng lại một lát, toàn bô kim loại trong căn phòng đều bay lên không trung, từng đợt sóng năng lượng bay vòng vòng xung quanh hắn, dường như trong nháy mắt rút ra tất cả thép trong tầng lầu.

Nhìn thấy cả tòa nhà bắt đầu rung chuyển, Trần Thành Đạc bỗng nhiên nắm chặt tay, toàn bộ kim loai có trong tòa kiến trúc bị hắn rút ra kết lại thành một cái lưới bằng kim loại, giữ vững tòa kiến trúc sắp bị sụp xuống.

"Đi mau!" Trần Thành Đạc cắn răng gầm nhẹ một tiếng.

"Thạch Duệ cùng Tô Bân nhanh chóng chạy lên xe, khẩn cấp rời khỏi tòa nhà.

Sau khi hai người lái xe đi, Lý Huy kéo áo Trần Thành Đạc, sử dụng dị năng hệ tốc độ đem người ra ngoài.

Chờ đến khi tất cả mọi người đều an toàn, sức mạnh của Trần Thành Đạc cũng đã tới cực hạn, toàn bộ tòa nhà văn phòng mất đi điểm tựa liền nhanh chóng sụp xuống, tòa nhà vốn đã đổ nát giờ đang nhanh chóng sụp đổ.

Trần Thành Đạc vừa dựa vào xe thở dốc, vừa nhìn tiểu chiến sủng trong lòng bàn tay, tiểu hamster lúc này đang cuộn thành một quả cầu nhỏ trong lòng bàn tay, hô hấp vô cùng dồn dập, cả người đều run lên.

Trần Thành đạc che lại viên bánh chuột trong lòng bàn tay, "Tiểu Hôi, đừng khẩn trương, thả lỏng, ngươi quá mệt mỏi rồi, nhắm mắt lại ngủ một giấc đi."

"Lão đại, nó là bị làm sao vậy?"

trần Thành Đạc thấy tiểu chiến sủng nằm trong tay đã bình tĩnh trở lại, chậm rãi nói, "Nó tăng lực chiến của ta lên gấp bốn lần chỉ trong khoảng thời gian cực ngắn."

Mấy người đều kinh hãi nhìn viên cầu chuột trong tay Trần Thành Đạc, quả nhiên chiến sủng cũng không thể chỉ nhìn tướng mạo.

--------------------------

Đã đăng lúc 20h21p ngày 12/2/2022.



Cảm ơn mn đã ủng hộ truyện của mình, chúc mn có tgian đọc truyện vui vẻ.