Chương 7: Lấy đũa kẹp một cái

Editor: Cute Cat

Truyện chỉ được đăng duy nhất tại truyenhd1 cutecat1911

-------------------------------

Trần Thành Đạc dẫm lên bảng treo trên trần nhà, mở tay ra, nhìn cục bột nếp nhỏ trong tay, ma xui quỷ khiến duỗi tay dùng kim hệ dị năng tạo ra hai chiếc đũa bằng kim loại hướng tới bánh chuột nhỏ trong tay chọc chọc kẹp kẹp.

Thật sự rất mềm mại và trơn trượt, còn có thể dùng đôi mắt đen nhỏ trừng người khác, cục bột nếp này thật thú vị.

Thư Hiểu Huy bị kẹp lấy eo nhỏ còn sửng sốt một hồi, hai tròng mắt đen nhỏ nhìn Trần Thành Đạc, hơn nữa lúc trước người này còn chọt chọt má nhỏ của cậu, ria mép của Thư Hiểu Huy không nhịn được mà run lên, ánh mắt nhìn này nhìn cậu có chút lạ, giống như là rất thích đùa giỡn với cậu a?!!

Trần Thành Đạc nhìn hamster nhỏ giống như bị đóng băng mà ngẩng đầu nhìn mình, khóe miệng đột nhiên nhếch lên, tuy rằng chiến sủng này đối với tưởng tượng của hắn không giống nhau, nhưng mà cũng đâu ai nói chiến sủng nhất định phải là mãnh thú, Trần Thành Đạc hắn lại không phải loại người dựa vào sức mạnh của chiến sủng để đối phó với các cyborg.

Ba người kia nghe tiếng động phát ra bên đây, trợn mắt há mồm nhìn lão đại đang chọt chọt viên cầu trong tay chơi, đột nhiên chắc chắn gần đây áp lực của lão đại có chút lớn, lúc trước dùng súng ống giáo sư Ngụy đặc chế cho hắn có chút điên cuồng một đường bắn chết vô số cyborg tập kích, hiện tại cầm chiếc đũa chọc viên cầu cũng rất là bình thường.

Tầm mắt ba người ngược lại chú ý đến bánh bao nhỏ mềm mại trên tay lão đại, hai mắt lập tức tỏa sáng, bọn họ nhìn nhiều mãnh thú thể hình lớn, hamster nhỏ trước mắt này thực sự rất nhỏ và đáng yêu.

Sau khi đã trải qua sự tàn sát của các cyborg của tộc Tháp Đặc, số lượng động vật còn sống sót trong thành thị quả thực là quá ít.

Bọn họ cũng nghĩ muốn sờ, muốn chọc, cũng muốn lấy đũa kẹp một cái.....

Tô Bân cùng Thạch Duệ là người biết khắc chế, còn Lý Huy thuộc phái hành động, móng vuốt con sói liền cứ như vậy mà duỗi lại đây, tư thế kia nhìn là biết hắn không chỉ muốn sờ mà còn muốn cầm viên bánh chuột kia tới tay.

Lý Huy có dị năng hệ tốc độ, mặc dù là thời điểm bình thường không dùng dị năng thì động tác cũng rất nhanh nhưng mà động tác của Trần Thành Đạc còn nhanh hơn, rất nhanh chóng đem Thư Hiểu Huy tránh khỏi móng vuốt sói của hắn, cảnh cáo nói, "Chỉ được nhìn xem thôi, thu tay lại đi!"

Trần Thành Đạc nói xong liền đem chiếc đũa kim loại bỏ vô trong túi quân phục của mình, giữ lại thứ này không chừng về sau lại có thể dùng lại.

Sau đó, Trần Thành Đạc lấy tay vuốt lớp lông mao của Thư Hiểu Huy "Đừng sợ."

"...."

Lão đại, ngữ khí của ngươi có thể ôn nhu hơn chút không? Lông tơ của bọn họ đều dựng đứng hết cả lên rồi, đây vẫn là đội trưởng lúc trước huấn luyện bọn họ đến sắp chết sao?

Tuy rằng động tác tay của người nào đó một chút lực đạo cũng không dùng, còn tương đối dịu dàng nhưng mà thân thể Thư Hiểu Huy vẫn dần dần bị đè nặng, cậu nỗ lực muốn tránh khỏi sự vuốt ve của hắn.

Tuy rằng hiện tại cậu chỉ là một con hamster, nhưng nguyên bản ban đầu cậu vẫn là một cậu thanh niên a, bị sờ tới sờ lui trên người như vậy cảm giác rất quỷ dị.....

Sau đó, theo sự vuốt ve không ngừng của người nào đó, từ từ trải qua, cuối cùng trải ra tới cực hạn, mà lúc này viên cầu trong tay Trần Thành Đạc bẹp xuống thành một cái bánh chuột, toàn bộ trải ra trên lòng bàn tay của hắn.

Đến lúc này Trần Thành Đạc mới dừng tay, nhìn cái bánh chuột bẹp dí trải rộng trên tay mình mà bật cười.

Hai mắt Lý Huy nóng rực nhìn về phía bên này, "Lão đại, ta sờ thử một chút có được không?"

Trần Thành Đạc quả quyết cự tuyệt, liếc nhìn đống đồ chất đầy đất lấy ra từ trong chiếc má nhỏ của hamster nào đó, "Nhặt hết mọi thứ trên mặt đất lại đây."

Lý Huy cúi đầu nhìn mặt đất, biển quảng cáo treo trên trần nhà rớt xuống che lấp nửa khẩu súng cùng một đống đạn, các loại đồ ăn vặt hỗn tạp và một ít hoa màu ngũ cốc.

Trần Thành Đạc mang theo Thư Hiểu Huy đi về phía chiếc xe việt dã bên kia, ba người Lý Huy đang thu thập đồ vật trên mặt đất.

Mặc dù kho dự trữ của Thư Hiểu Huy nhỏ, nhưng mà tổng số lượng đại khái to bằng hai cái cốp xe sau, cho nên thời điểm ba người ôm đồ vật lại đây thì Lý Huy nghi hoặc hỏi, "Những thứ này từ đâu ra, đây không phải là đồ vật dự trữ mà chủ nhân của hamster nhỏ này chuẩn bị cho nó đi?"

Ngón tay Trần Thành Đạc chọt nhẹ vào lớp lông sau lưng của hamster nhỏ, "Đây là tài sản của chiến sủng của ta."

Thư Hiểu Huy nguyên bản đang nằm trên lòng bàn tay Trần Thành Đạc, nghe được hắn nói như vậy liền xoay người đứng lên nhìn Trần Thành Đạc, hai cái chân ngắn nhỏ đằng trước chà xát với nhau, dường như cậu không có bị ghét bỏ!

Hamster nhỏ nào đó bỗng lấy lại hi vọng.

Chỉ là ba người kia đứng hình nhìn viên bánh chuột dẹp nhỏ đang được Trần Thành Đạc nâng trên tay dưới ánh sáng của gậy phát sáng.

Trần Thành Đạc nâng mắt nhìn ba người, "Ánh mắt đó của các ngươi là sao?"

"Haha, lão đại, ngươi đùa vui thật đấy, các ngươi thấy đúng không? Ha ha ha" Lý Huy đột nhiên nói.

Trần Thành Đạc híp mắt, "Ngươi cảm thấy ta là đang nói giỡn sao?"

Thư Hiểu Huy nhìn tài sản của chính mình, ngay cả ba người đang ôm đồ của cậu cũng mang vẻ mặt sững sờ, đặc biệt là cái người tên Thạch Duệ vốn khuôn mặt lúc nào cũng không có biểu tình đang giật giật khóe miệng.

Sau khi bọn họ đem đồ đặt xuống, Thư Hiểu Huy trượt từ trên bàn tay Trần Thành Đạc xuống, linh hoạt nhảy tới nhảy lui đem đồ vật trên mặt đất thu vào không gian nhỏ của mình.

Sau đó, hai má nhỏ của cậu dần phồng lên.

"Dị năng hệ không gian?" Tô Bân ngạc nhiên nhìn đồ vật biến mất một cách nhanh chóng.

Trần Thành Đạc hơi nhướn mày, đừng nhìn chiến sủng nhà hắn nhỏ con nhưng có thể tự mình dự trữ đồ vật, còn là dị năng hệ không gian hiếm thấy.

"Nhưng mà dị năng của chiến sủng không phải là giống với chủ nhân sao?"

Trần Thành Đạc đương nhiên biết điều này, chiến sủng nhỏ nhà hắn đúng thật là rất kỳ lạ, không đơn thuần chỉ là dị năng hệ không gian, Trần Thành Đạc còn mơ hồ cảm thấy trên người viên bánh chuột này của hắn luôn có một cỗ sức mạnh, còn là một loại sức mạnh hệ tinh thần rất cường đại.

Mà lúc này, sau khi thoát khỏi tay Trần Thành Đạc, Thư Hiểu Huy lại bị Maoya để ý, con mồi nhỏ đang hoạt động dễ dàng thu hút sự chú ý của mãnh thú, Maoya đang ngồi xổm bên kia lặng lẽ vươn móng vuốt đi tới.

Con cá sấu nào đó đang nằm trên mặt sau của chiếc xe việt dã cũng cử động móng vuốt, con đại bằng màu đen đang đậu trên nóc xe cũng quay đầu qua đây, móng vuốt sắc bén chuyển động, giống như tùy thời chuẩn bị đi săn.

Thực ra mối quan hệ giữa ba con chiến sủng này cũng không tính là hòa thuận, chiến sủng giống chủ, báo đốm Maoya là dị năng hệ tốc độ, cá sấu lớn là dị năng hệ sức mạnh, đại bàng màu đen là dị năng phong hệ, lúc trước ba con vật đều không mạnh lắm, ai cũng không làm gì được ai cho nên miễn cưỡng cũng được tính là an ổn.

Chỉ là lúc này có thêm một tiểu chiến sủng thoạt nhìn rất dễ bị khi dễ, tuy rằng nhỏ nhưng mà cũng là thịt, ba con mãnh thú từ lâu đã không ăn thịt sống trong mắt đều lóe ra ánh sáng, bản năng của kẻ săn mồi xuất hiện trong nháy mắt.

Trần Thành Đạc lập tức nheo mắt, lạnh lùng nhìn đám động vật kia, con nào muốn đυ.ng tới tiểu chiến sủng của hắn, hắn nhất định sẽ một chân đá bay.

Đúng lúc này, ba con chiến sủng đều hành động, Trần Thành Đạc cũng đang vận sức chờ phát động, tính toán đá bay ba con mãnh thú.

Mà hamster nhỏ nào đó đang vất vả thu hồi tài sản của mình đột nhiên cảnh giác nâng đầu lên, nhìn ba con chiến sủng rất lớn, rất khủng bố đang đứng trong góc, đặc biệt là ánh mắt như kẻ săn mồi làm da đầu cậu tê dại.

Nhưng mà một ý nghĩ không khắc chế được đột nhiên xuất hiện trong đầu Thư Hiểu Huy, không liên quan, chúng nó rất nhanh sẽ lao vào đánh nhau...

Trong chớp nhoáng, ba con mãnh thú đều hành động, chỉ nghe vang lên một tiếng phịch, báo đốm Maoya đυ.ng vào hàm của cá sấu trước, tốc độ của Maoya quá nhanh mà lực phòng ngự của cá sấu quá cao khiến Maoya bị đυ.ng đến hôn mê tại chỗ, cá sấu bị đung trở mình, lộ ra cái bụng trắng, bốn cái móng vuốt cào cào trong không trung, cái đuôi lớn hữu lực mạnh mẽ vung vẩy loạn xạ khiến cho con đại bàng màu đen vừa lao xuống bị đánh bay, còn rớt xuống vài cọng lông chim...

Trần Thành Đạc thu hồi sức mạnh của mình, nhìn hiện trường hỗn loạn, khóe miệng co rút.

Ba con mãnh thú tạm thời không còn là mối đe dọa nữa, hamster nhỏ nào đó thở nhẹ sau sự kinh ngạc, sức lực cả người đều hao hết, nằm nhoài bất động trên mặt đất, sau khi một màn vừa mới phát sinh diễn ra, cậu cảm giác trong thân thể có một loại sức mạnh mà cậu không biết là gì bị rút ra, toàn bộ chuột đều có cảm giác bị đào rỗng.

Lý Huy nhìn chiến sủng của mình và ba người chật vật, trên đầu Maoya cùng cá sấu đều bị đυ.ng mạnh tới chảy máu, con đại bàng màu đen rớt đầy lông chim trên mặt đất, mà con hamster nhỏ nào đó mở to đôi mắt, nằm thành một cục trên mặt đất, cả người lông tóc vô thương.

"Cho nên, người thắng là hamster nhỏ này?" Lý Huy ôm Maoya nhà hắn đã ngất xỉu đi mất cố nhịn cười, vừa lau vết máu không nhiều lắm trên đầu nó vừa nói.

Thạch Duệ ôm cá sấu nhà hắn rồi quấn băng vải cho nó, Tô Bân cũng kiểm tra cho con đại bàng màu đen đã bị đập đến ngất đi của hắn, nghe thấy Lý Huy nói như vậy, hai người đột nhiên trầm mặc một lúc, sau đó cúi đầu nhìn tình trạng chật vật hiện tại của chiến sủng nhà mình rồi nhất trí gật gật đầu.

May mà ba con mãnh thú cũng chỉ đâm vào nhau, không có gì đáng lo ngại.

Chí có Trần Thành Đạc nhìn thấy cục bột nếp nhà hắn có chút khác thường, còn không có thu lại đồ đạc của mình, hắn đi tới đem những đồ vật đó nhặt lên, ngón tay xoa xoa hai cái lỗ tai tròn cực kì của của tiểu hamster, từ trên mặt đất cầm lên một cái bao được gói kỹ bên trong đựng các loại hạt và đổ xuống trong lòng bàn tay.

Thư Hiểu Huy duỗi móng vuốt nhỏ của mình cầm lên nhẹ nhàng gặm cắn, nhưng mà vẫn rất là mệt mỏi.

Trần Thành Đạc nhìn con chuột nhỏ vừa ôm hạt gặm vừa híp mắt muốn ngủ gật, duỗi tay sờ sờ đầu cậu.

"Lão đại, ngươi chuẩn bị đặt tên gì cho nó?" Lý Huy hỏi, nhìn đến sau lưng Thư Hiểu Huy có vài đường kẻ sọc trắng đen xen kẽ, nói, "Hay là kêu Hắc Bối (thuần việt thì hình như nghĩa là lưng đen ạ:))), anh Huy đặt cái tên nghe phèn hết sức:))) đi."

"....." Đó là tên cho chó!

Hamster nhỏ nào đó đang ngủ gà ngủ gật quay sang trừng mắt nhìn hắn.

"Rõ ràng là màu xám, gọi là Tiểu Hôi là được rồi." Tô Bân nói.

*hôi: màu xám tro:))

"...."Đó là tên cho sói!

Hamster nhỏ nào đó quá mệt để trừng hắn ta.

"Chi chi chi."

Tên tôi là Thư Hiểu Huy!

Trần Thành Đạc nghe thấy tiếng kêu yếu ớt này, nói "Nó tên là Thử Tiểu Hôi [đoạn này theo mn thì mình nên để "Thử Tiểu Hôi" hay "Chuột Xám Nhỏ" hay là "Chuột Tiểu Huy"=.=, ]





Thư Hiểu Huy đột nhiên giật mình, lên tinh thần, bỗng nhiên nâng đầu nhỏ nhìn Trần Thành Đạc, "Chi chi chi!"

Ngươi nghe hiểu được ta nói gì sao?

"Hamster nhỏ màu xám a, lão đại, ngươi thật thẳng." Lý Huy gãi cằm Maoya nói.

Vẫn là nghe không hiểu....Thư Hiểu Huy chớp mắt hai cái liền không chống đỡ nổi mà nhắm mắt lại muốn ngủ, móng vuốt nhỏ đang cầm hạt bắp cũng buông xuống.

Trần Thành Đạc nhìn viên bánh chuột đang ngủ trong tay, suy xét xem nên đặt ở đâu mới tốt?

--------------------------

Hết chương 6, đăng ngày 12/2/2022, lúc 13h31p.



Cảm ơn mn đã ủng hộ truyện của mình, chúc mn có tgian đọc truyện vui vẻ.