Chương 6: Viên bánh chuột gạo nếp

Editor: Cute Cat

Truyện chỉ được đăng duy nhất tại truyenhd1 cutecat1911



Mong mọi người đừng reup truyện.

-------------------------------------

Lúc này, Trần Thành Đạc đi tới, vỗ vỗ bả vai Thạch Duệ, "Ngươi lái xe đi trước đi."

Thạch Duệ mặt vô biểu tình nhìn khắp gara ngầm dưới lòng đất một lượt, xoay người đi ra ngoài, con cá sấu trên mặt đất kia khép lại cái miệng rộng, vẫy vẫy đuôi đi theo Thạch Duệ ra bên ngoài.

Trần Thành Đạc đẩy đạn của Gatlinh lên, nhìn về phía Lý Huy, "Ngươi tới nói đi."

Lý Huy đột nhiên lướt nhanh như gió tới trước mặt những dị năng giả vừa rồi đã trào phúng người kia, duỗi tay ôm lấy vai hắn hỏi, "Huynh đệ, ngươi tên là gì?"

Thanh niên kia bị tốc độ nhanh chóng của Lý Huy dọa sợ, theo bản năng trả lời, " Thẩm Trác Thao" (bản gốc là 沈博韬, mn có ai nghĩ được cái tên nào hay hơn kh chứ mình viết tên Thao Thao thấy nó cứ sao sao á:)))))

Lý Huy vỗ vỗ vai hắn, tiến đến trước mặt hắn nói, "Thao Thao, ta xem trọng ngươi, dị năng của ngươi không tồi, là hỏa hệ rất hiếm thấy nên nỗ lực hơn để tìm cho mình một chiến sủng lợi hại, còn có a, trong gara dưới lòng đất này có rất nhiều xe, ngươi nên tìm một chiếc xe có gắn radio để nghe thêm nhiều tin tức, trước hết nên nghĩ cách nói vị trí của các ngươi với những người phát thanh để đem đồ tiếp viện đến đây, đén lúc đó các ngươi liền có đủ khả năng đi thành phố mới."

Những người bên cạnh dỏng tai lên nghe, lièn lập tức nhận định, ánh mắt nóng bỏng mà nhìn về hướng của Trầm Bác Thao.

Trần Thành Đạc nheo mắt nhìn, hắn có thể hiểu được du͙© vọиɠ cầu sinh mạnh mẽ của những người này, thế nhưng muốn hút máu hắn thì không thể khoan nhượng được, Trần Thành Đạc đem khẩu Gatling mình hay dùng lấy xuống, ném cho thanh niên tên là Trầm Bác Thao.

Trầm Bác Thao ánh mắt nóng bỏng ôm Gatling, "Đây là muốn cho...cho tôi đúng không?"

Lý Huy ôm lấy bả vai của Trầm Bác Thao, "Đây là loại hình súng laser Gatling mới nhất hiện nay, thích không?"

Sau đó Lý Huy hạ giọng nói, "Các ngươi đã hiểu rõ ý tứ của lão đại chưa? Phải lập uy, duy trì trật tư, xuất phát đi thành phố mới trước, đối với những người bình thường cũng phải buộc họ chống lại một hai cyborg, tất cả mọi người đều phải chiến đấu hiểu không, dựa dẫm vào người khác còn không bằng dựa vào chính mình, nếu không thì chờ tất cả mọi người đều bị tiêu diệt đi."

Nói nữa thì quá nhiều, Trần Thành Đạc sửa sang lại quần áo rồi xoay người nói, "Lý Huy, đi thôi."

Lý Huy vỗ vỗ bả vai Trầm Bác Thao lần thứ hai, nhảy nhót đuổi theo Trần Thành Đạc ra cửa gara ngầm.

Hamster nhỏ nào đó càng cảm thấy đội ngũ của Trần Thành Đạc rất đáng tin cậy, cậu thật cẩn thận trộm đi theo phía sau.

Tốc độ đi của mấy người này đều rất nhanh, cậu phải dùng hết toàn lực mới có thể đuổi kịp, bốn cái chân ngắn nhỏ chuyển động nhanh hơn bao giờ hết, cậu còn phải cẩn thận để không bị Trần Thành Đạc phát hiện.

Chung quy vẫn là do cậu cảm thấy bản thân chỉ là một con hamster nhỏ bé vậy mà lại là chiến sủng của người đàn ông cường đại này, là một việc phi thường xấu hổ, hamster nào đó cảm thấy bản thân không thể nói rõ với Trần Thành Đạc, dù sao cũng không thể đột nhiên chạy đến trước mặt hắn rồi bảo ta là chiến sủng của ngươi đi?

Vào thời điểm nhảy lên chiếc xe việt dã của đám người Trần Thành Đạc, hamster nào đó mệt mỏi nằm vật ra suy nghĩ, vẫn nên là đi một bước rồi tính một bước đi.

Trần Thành Đạc lấy ra một kiện vũ khí khác bên cạnh con cá sấu từ trong cốp xe, cái này là vũ khí đã cải tiến mà giáo sư Ngụy đặc biệt làm cho hắn, hắn vẫn luôn không dùng qua, không phải là dùng không tiện mà là uy lực của nó quá lớn, đối phó với các cyborg bình thường thì quá lãng phí, bất quá hắn mơ hồ cảm thấy đám cyborg này tiến hóa rất nhanh, món vũ khí này sẽ sớm lên sàn đấu thôi.

Mang theo vũ khí ngồi xuống chỗ ghế phụ, Trần Thành Đạc cau mày, sau đó mắt nhìn Thạch Duệ nói, "Xuất phát!"

Lý Huy nói, "Lão đại, chúng ta không đi tìm chiến sủng của ngươi trước sao?"

Trần Thành Đạc nhìn con đường phía trước, ý vị thâm tường cười một chút, "Ta vẫn chưa thể xác định rõ nó đang ở nơi nào, không cần vội, làm nhiệm vụ trước rồi tính."

Lời nói này của Trần Thành Đạc làm cho ba người trong xe cảm thấy kỳ quái, đây không giống như thái độ chấp nhất với chiến sủng trước kia của lão đại a?"

Xe việt dã xông ra ngoài, hướng tới vị trí mà bọn họ đã định trước.

Dọc theo đường đi gặp phải một ít cyborg, đều bị bọn họ giải quyết nhanh gọn.

Thẳng đến khi trời tối, Trần Thành Đạc chỉ một trạm xăng đầu ở ngay bên đường, "Đêm nay chúng ta qua đêm ở chỗ này đi."

Thạch Duệ gật đầu, chuyển tay lái trực tiếp phá vỡ cửa kính đã bị tổn hại trước đó, đem xe vào bên trong siêu thị trong trạm xăng dầu, tìm vị trí dừng lại.

Sau khi mấy người xuống xe, hamster nào đó đã bị xóc nảy tới đầu váng mắt hoa mới lăn xuống dưới gầm xe, mũi xăng bốc lên khiến cậu cảm thấy khó chịu, Thư Hiểu Huy hòa hoãn lại mới từ từ hoạt động thân mình theo góc tường.

Siêu thị bên trong trạm xăng đầu đã không còn gì để ăn, giá treo hàng ngã đầy trên mặt đất, trên mặt đất đầy các loại túi với mảnh vỡ kính.

Trần Thành Đạc duỗi tay nâng một cái kệ để hàng lên rồi đẩy nó sang một bên, những người khác dọn dẹp xung quanh một chút, từ trong xe lấy ra một cái bao xách ra các loại thức ăn nước uống.

Hamster nào đó đang thu mình trong góc, mắt thấy bốn người đều đã lấy thức ăn ra ăn, mới ý thực được bản thân cũng có chút đói bụng.

Thư Hiểu Huy lấy ra một hạt dưa nhỏ từ trong không gian của chính mình, hai cái móng vuốt nhỏ ôm lấy hạt dưa rồi gặm vỏ, ôm nhân bên trong hạt dưa gặm từng cái, ăn xong một cái lại lấy ra một cái khác.

Thời điểm Thư Hiểu Huy đang định cắn xuống lớp vỏ hạt dưa, đột nhiên cảm giác có chút khác thường, cậu dừng động tác ăn lại, thật cẩn thận nâng đầu nhỏ lên nhìn, đôi mắt đen nhánh nhìn về phía Trầ Thành Đạc không biết đã đứng trước mặt cậu từ bao giờ.

Từ thời điểm Trần Thành Đạc rời khỏi gara ngầm dưới lòng đất liền có cảm giác bọn họ đang bị theo dõi, người theo dõi bọn họ rất biết ẩn nấp, hắn để ý nhìn vài lần nhưng mà cũng không phát hiện ra thân ảnh.

Chẳng qua, hắn mơ hồ cảm thấy được thứ đi theo bọn họ có một cảm giác quen thuộc, làm hắn hoài nghi đây là chiến sủng của mình, cho nên dọc đường đi hắn đều rất bình tĩnh, chung quy hắn cảm thấy chiến sủng của hắn đối với hắn không đủ tín nhiệm, cho nên không tính làm chiến sủng mình trước đây chưa từng gặp bị kinh hách.

Vài lần đối chiến với các cyborg đều là hắn ra tay, mục đích chính là muốn chiến sủng kia chứng kiến sức mạnh của hắn. Chiến ủng chính là chiến hữu cùng sống chết cả đời, hắn vẫn có rất nhiều kiên nhẫn.

Cho đến thời điểm dừng lại đây nghỉ ngơi, Trần Thành Đạc cảm thấy hẳn là không sai biệt lắm, là thời điểm nên gặp chiến sủng của mình một lần nên hắn mới thuận theo cảm giác kia mà đi tới góc tường bên này.

Sau đó Trần Thành Đạc liền thấy được một cục bột nếp đang ôm hạt dưa gặm ở góc tường, nghi ngờ nhìn xung quanh, xung quanh nơi này trừ bò cụt bột nếp có lông mao nhỏ này xác thật là không có động vật nào khác.

Chẳng lẽ chiến sủng của hắn cũng biết ẩn thân?

Trần Thành Đạc nghe theo lời Lý Huy sử dụng ý thức của mình để nói chuyện với chiến sủng, "Ta nhìn thấy ngươi rồi, đừng trốn nữa."

Nghe được thanh âm của Trần Thành Đạc truyền đến trong ý thức, Thư Hiểu Huy bị Trần Thành dọa cho sợ hãi, móng vuốt nhỏ run lên làm rớt cả hạt dưa trên tay, phản ứng đầu tiên chính là chạy trốn!

Mới vừa quay đầu liền đối diện với một con báo lớn chặn đường bên này!

Dưới cái nhìn của Thư Hiểu Huy, chiến sủng báo đốm của Lý Huy quả thật chính là thân hình siêu lớn, cái miệng rộng kia khi mở ra quả thực trông khủng bố đến tột cùng, lá gan nhỏ của hamster nào đó cũng bị dọa đến vỡ, đột nhiên lui mạnh về phía sau đến mức thiếu chút nữa bị ngã ngửa, trong miệng vô ý thức phát ra một tiếng kêu sợ hãi, "Chi!"

Một tiếng kêu vừa khẩn trương lại vừa ngắn.

Vào trong tai của Trần Thành Đạc thì quả thật là quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn nữa, vào thời điểm hắn cùng chiến sủng giao lưu, đã nghe được hơn hai lần, chẳng qua lần này so với những lần trước thì thanh âm nhỏ hơn một chút.

Trần Thành Đạc nhắm mắt lấy tay đỡ trán, hoài nghi bản thân có phải đang bị hoa mắt hay đây chỉ là một sự trùng hợp? Cục bột nếp trong góc tường kia chẳng lẽ lại là chiến sủng của hắn?

Chỉ là ngay lúc này, con báo đốm là chiến sủng của Lý Huy đang coi hamster nào đó trong góc tường như trò vui, duỗi móng vuốt lớn về phía cục bột nếp nhỏ trên mặt đất kia.

Trần Thành Đạc nhanh tay cầm cục bột nếp trong góc tường kia lên đồng thời chặn lại móng vuốt của báo lớn, Maoya ôm cánh tay của hắn cắn cắn, cắn nửa ngày mà không được gì liền cảm thấy vô vị mà bỏ đi.

Thư Hiểu Huy cuộn ở trong tay Trần Thành Đạc run bần bật, thiếu chút nữa cậu đã biến thành bánh chuột bẹp dí rồi...

Trần Thành Đạc nhìn cục bột nếp đang run rẩy trong tay mình, nó quá nhỏ, còn không lớn hơn quả trứng gà được bao nhiêu, toàn thân được bọc một lớp lông mềm mại, phỏng chừng hắn chỉ cần dùng một ngón tay là đã có thể nghiền nát được nó rồi.

Bên trong má của động vật nhỏ này chắc là nhét đầy hạt dưa, lúc này căng phồng lên, Trần Thành Đạc không nhịn được liền duỗi tay chọt một cái.

"Chi!" Thư Hiểu Huy bị chọt trúng nên theo bản năng kêu lên một tiếng.

Sau đó một khẩu súng trường có trang bị đạn xuất hiện trong không trung, đập xuống đất phịch một tiếng, làm ba người đang ngồi ăn bên kia ngẩng đầu lại nhìn qua đây.

"Lão đại?"

"Không có chuyện gì, ăn thức ăn của các ngươi đi." Trần Thành Đạc ngăn cản ba người tính lại đây hóng hớt.

Trần Thành Đạc liếc nhìn khẩu súng trên mặt đất, nhịn không được lại duỗi tay ra chọc má của hamster nhỏ.

Thư Hiểu Huy giận dữ vung móng vuốt, nhưng mà sức lực của cậu nhỏ đến mức gần như bằng không cho nên không thể ngăn người nào đó đang duỗi tay lại đây.

Sau đí, trong tiếng kêu chi chi chi không thể khống chế của Thư Hiểu Huy, tiếng ầm ầm vang lên, lại rơi ra thêm vài khẩu súng và một ít đạn, còn có các loại hoa quả khô, kèm theo một bình nước khoáng nhỏ mà Thư Hiểu Huy hay uống.

Kho hàng nhỏ của cậu đều đã bị lấy ra sạch sẽ.

Thư Hiểu Huy nổi giận, giãy dụa ôm lấy ngón tay người nào đó rồi ra sức gặm.

Trần Thành Đạc nhìn thấy răng nanh của cục bột nếp ở trong tay cũng không ngăn cản, hắn sở hữu kim hệ dị năng, hàm răng nhỏ này còn chưa chắc có thể cắn vào trong tay của hắn.

Sau đó, hai cái móng vuốt nhỏ của Thư Hiểu Huy che miệng lại, ủy khuất mà ngồi xuống, tay này của hắn là làm bằng inox đi, răng đều muốn rớt ra hết rồi...

Nếu mà có đồ vật này nọ đập lên đầu hắn thì tốt rồi!

Hamster nhỏ nào đó giận dữ nghĩ.

Sau đó, thực vừa khéo xuất hiện cảnh tượng trên đầu Trần Thành Đạc một tấm trần siêu thị dài hơn hai mét làm bằng PVC đột nhiên rớt xuống dưới.

Mắt thấy sắp đập đến trên đầu Trần Thành Đạc, bị Trần Thành Đạc trốn qua bên trái liền nhẹ nhàng mà tránh được.

Chỉ là, tại chỗ Trần Thành Đạc vừa mới di chuyển tới, lại một biển treo không nặng không nhẹ cũng rớt xuống, Trần Thành Đạc dùng chân đá văng ra, đồng thời dùng tay bao lại quả cầu chuột trong tay.

---------------------------

Đã đăng ngày 11/2/2022, lúc 17h51p.



Cảm ơn mn đã ủng hộ truyện của mình, chúc mn có tgian đọc truyện vui vẻ.