Chương 5: Thư Hiểu Huy có chút hiểu rõ

Editor: Cute Cat

Truyện chỉ được đăng duy nhất tại truyenhd1 cutecat1911



Vui lòng không reup truyện của mình.

--------------------

Hầu hết những người đang hoảng loạn đó đều ùa vào trong gara dưới lòng đất, chỉ có một số ít người có chút dị năng ở lại, ngay từ đầu lá gan của bọn họ cũng không có lớn như vậy, đều đi theo phía sau Trần Thành Đạc nhặt những con cyborg bị súng của hắn đánh tan tác, theo sau số lượng các cyborg bị hạ ngày một nhiều những người đó cũng bắt đầu tự mình đối phó với một ít cyborg.

Phía sau xem như tương đối an toàn, Thư Hiểu Huy không có chạy theo đám người hỗn loạn đang hoảng sợ đó chạy vào gara ngầm dưới lòng đất, mà tránh ở phía sau chiếc xe bị Trần Thành Đạc đập nát để ló đầu ra xem.

Trước nay Thư Hiểu Huy chưa từng nhìn thấy qua trường hợp nào giải quyết các cyborg nhanh như vậy, giống như trong mắt người đó những con cyborg kia đều không phải là chuyện gì to tát.

Mấy chục con cyborg, chỉ một mình Trần Thành Đạc đã tiêu diệt hết hơn phân nửa.

Thư Hiểu Huy đứng ở bên cạnh xem đến nhiệt huyết sôi trào, hai cái móng vuốt nhỏ cũng khẩn trương cào cào theo, cái mũi nhỏ rung động không ngừng, giống như hận không thể cũng đem móng vuốt đi cào các cyborg.

Nhưng mà, Thư Hiểu Huy cuối xuống nhìn móng vuốt nhỏ của chính mình, nhỏ đến mức còn không lớn bằng một đồng tiền xu, đây thực sự là một sự thật bi thương, cậu đại khái chắc chỉ có thể mang cây kim đi chiến đấu.

Khoảng cách mà đám người Lý Trì Thiên đem theo đoàn xe chạy đi cũng không tính là quá xa, số lượng các cyborg bị dụ tới cũng khong nhiều lắm, cho nên sau một hồi chiến đấu, các cyborg cũng đã bị tiêu diệt gần hét.

Chỉ còn dư lại một vài cyborg tan tác khắp nơi, vừa vặn để cho những người mới bắt đầu dùng dị năng đối phó với các cyborg luyện tập.

Trần Thành Đạc đứng bên cạnh còn thường chỉ điểm một chút, đối với những người có gan chiến đấu trực tiếp với các cyborg hắn vẫn cảm thấy tôn trọng.

Đôi mắt nhỏ của Thư Hiểu Huy chăm chú nhìn một hồi chiến đấu, có chút thất hiifn lạc phách chui vào trong gara ngầm dưới lòng đất.

Mặc kệ nói thế nào, cậu vẫn muốn có năng lực chống lại các cyborg.

Thư Hiểu Huy cùng với hamster chân chính vẫn có chút khác nhau, tỷ như là thị lực của cậu không giống như thị lực của hamster, ở dưới tầng ánh sáng ảm đạm của gara ngầm dưới lòng đất, cậu cũng có thể nhìn thấy tương đối rõ ràng khoảng cách từ bên này đến vị trí không quá xa, Lý Trì Thiên cùng Phạm Đống đang chen chúc nhau ở một lối vào khác của gara ngầm dưới lòng đất.

Hai người kia đã đem chiếc xe có trang bị đầy đủ súng ống đạn dược chạy qua cửa bên kia, nhưng mà lối ra quá nhỏ để chiếc xe vận tải có thể đi ra ngoài.

Gara ngầm công cộng dưới lòng đất thường có một cái cửa kiểm tra nhỏ như vậy, kích thước cũng chỉ đủ cho một chiếc xe điện thông thường ra vào, các phương tiện giao thông lớn cơ hồ là không thể ra ngoài được chứ đừng nói gì đến chiếc xe vận tải lớn kia, nó có thể chạy trong gara ngầm dưới lòng đất đã là không tồi rồi.

Cho nên hai người đó lúc này đang vội vàng vận chuyển súng ống đạn dược lên lưng con trâu lớn của Lý Trì Thiên, chuẩn bị để cho con trâu lớn đó vận chuyển súng ống ra ngoài.

"Chi chi chi chi." Thư Hiểu Huy theo bản năng kêu ra tiếng.

"Có chuột?" Có người nói trong bóng tối.

"Có mỗi con chuột mà ngươi còn sợ? Chỉ cần không phải là đám cyborg chui vào ta liền cảm tạ trời đất rồi." Một người khác đáp lại.

"....."

Cậu còn có thể nói gì được nữa?

Thư Hiểu Huy yên lặng trốn sau góc tường, nhìn thấy Lý Trì Thiên và Phạm Đống đang chuẩn bị lùa con trâu lớn ra ngoài.

Đúng lúc này, Trần Thành Đạc mang theo người vào được, ở trong gara ngầm tối tăm dưới lòng đất làm ra vài cây gậy chiếu sáng, tuy rằng không sáng đến mức có thể chiếu sáng toàn bộ tầng hầm nhưng mà cũng đủ để mơ hồ thấy được hình ảnh Lý Trì Thiên và Phạm Đống đang sốt ruột muốn lùa con trâu lớn ra ngoài cửa.

Những người lúc trước bị cách đối xử của Lý Trì Thiên lừa một lần, bây giờ đang ngây người nhìn hình ảnh trước mắt.

Lúc này, Lý Trì Thiên sốt ruột đem người và chiến sủng của mình mạnh mẽ đẩy ra ngoài.

Chỉ tiếc vừa mới ra ngoài được thì đã đối diện với các cyborg còn tàn dư sau trận chiến vừa nãy, những cyborg này đang chuẩn bị chui vào cửa ra vào của gara ngầm dưới lòng đất này sau khi quét hình được dấu hiệu dao động của sinh mệnh.

Đây là sự tính toán sai lầm của Lý Trì Thiên, hắn còn tưởng rằng đám cyborg sẽ bị đám người bên kia hấp dẫn sự chú ý mà không nghĩ tới hệ thống trí năng của các cyborg sẽ tìm ra được cửa vào khác của gara ngầm này.

Rất nhanh sau một tiếng kêu thảm thiết, Lý Trì Thiên đã bị súng ion của cyborg làm bị thương, nửa bên chân của hắn bị rơi xuống dưới mặt đất của gara ngầm.

Con trâu lớn phát ra tiếng kêu mu mu, bị Lý Trì Thiên mạnh mẽ hút vào trong cơ thể, dùng sức lăn vào nhà kho, giấu mình dưới gầm xe vận tải.

Phạm Đống hoảng sợ lùi về sau, không biết tại sao lại đυ.ng vào chiếc xe vận tải phía sau và bị chặn lại, hoảng hốt phóng ra một trận gió xoáy nhưng mà còn chưa kịp tấn công tới các cyborg thì đã bị một phát súng ion bắn tới trước ngực, trực tiếp chết.

Thư Hiểu Huy sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt, chỉ thấy mấy con cyborg đã theo cửa ra vào kia mà chui vào trong, vốn dĩ với loại cửa ra vào này thì các cyborg hình thể to lớn không thể chui vào được, nhưng mà không biết tại sao có vài con cyborg có thể thu nhỏ hình thể của mình.

Trần Thành Đạc cầm theo khẩu Gatling trực tiếp bắn rớt một con cyborg, mấy người Lý Huy đi theo phía sau cũng bắn rơi vài con cyborg.

Lý Huy có chút chần chờ mà đi qua nhìn mấy con cyborg đã thu nhỏ cơ thể trên mặt đất, "Lão đại, ngươi nhìn xem bọn chúng như vậy là có chuyện gì?"

Trần Thành Đạc đá đá thi thể của cyborg trên mặt đất, có vài con cyborg không phải là do súng của bọn họ làm bị thương, có hình dạng rõ ràng dấu vết đã bị cắt qua, Trần Thành Đạc lại nhìn về phía súng ion rơi bên cạnh con cyborg, có dấu vết rõ ràng của việc tháo rời và lắp ráp.

"Có lẽ nào bọn chúng là đang tiến hóa?" Tô Bân nói.

Trần Thành Đạc gật đầu, hắn còn có một suy đoán đáng sợ hơn, nói không chừng những con cyborg này đã tiến hóa ra thủ lĩnh hay gì đó.

Trần Thành Đạc ra hiệu cho Tô Bân ra chặn ở cửa ra vào của gara ngầm, các cyborg có thể rà quét ra các thân thể có dấu hiệu dao động của sinh mệnh, nhưng cách một độ dày nhất định của mặt đất và các vật cản trở khác thì sẽ trở nên không chính xác.

lúc này Lý Trì Thiên nấp phía dưới gầm xe vận tải cũng đã chịu hết nổi, bị súng ion bắn rớt một chân làm hắn mất máu quá nhiều dẫn đến việc hắn bị sốc phản vệ, con trâu lớn đã bị hắn thu vào thân thể cũng đã tách rời ra ngoài, bị đè ép ở dưới gầm chiếc xe vận tải.

Trần Thành Đạc lấy tay nâng chiếc xe vận tải lên, duỗi tay sờ sờ đầu con trâu lớn kia, con trâu lớn kia cũng củng củng bàn tay hắn như là đang đáp lại.

Khóe miệng Lý Huy co rút, "Lão đại, không lẽ nó chính là chiến sủng của ngươi? Ta chưa từng thấy qua chiến sủng nào có thể để hai người sài chung."

Trần Thành Đạc liếc mắt nhìn hắn, Lý Huy liền câm miệng tỏ vẻ mình là bé ngoan.

Thư Hiểu Huy đi lần theo góc tường nhìn thấy một màn này, không hiểu sao thân tâm lại có cảm giác chua xót, cảm giác giống như rất bi thương, Thư Hiểu Huy nhìn Lý Trì Thiên đang nằm trên mặt đất, người này sắp chết rồi, có phải hay không con trâu lớn kia cũng sẽ chết theo?

Trần Thành Đạc nói: "Nó sắp chết, giáo sư Ngụy đã từng nói qua rồi, một khi chủ nhân tử vong thì chiến sủng thuộc về hắn cũng sẽ chết theo, từ khi bắt đầu hợp tác ý thức thì lức đó là bắt đầu mối quan hệ cộng sinh tử của chủ nhân và chiến sủng, mặc kệ là bên nào chết thì người còn lại cũng sẽ không sống được, cho nên mỗi một chiến sủng đều đáng giá để chúng ta tôn trọng."

Tô Bân ngồi xổm trên mặt đất sờ cổ Lý Trì Thiên, không có mạch đập, mất nhiều máu như vậy nên không thể cứu được, mà bọn họ cũng chỉ biết mấy cái sơ cứu đơn giản, loại này bọn họ cũng không có biện pháp.

Nội tâm Thư Hiểu Huy có chút xúc động, cậu đi lên phía trước một chút, hơi duỗi đầu nhỏ nhìn Trần Thành Đạc.

Sau đó, Thư Hiểu Huy đột nhiên có cảm giác chấn động từ trong tâm hồn, thật giống như cậu và một người khác có chung ý thức.

Liền ngay tại một khắc này, Thư Hiểu Huy đột nhiên nảy sinh hoài nghi, cậu có phải hay không cũng sẽ bị giống như con trâu lớn này, là chiến sủng của một người nào đó? Cậu là một con hamster nhỏ như vậy, nếu cậu chết đi, cũng sẽ có người chết theo cậu?

Ý thức được điều này, Thư Hiểu Huy đột nhiên có chút sợ hãi.....

Cậu lúc trước đã cùng Trần Thành Đạc câu thông, cậu có lẽ chính là chiến sủng của hắn, nếu cậu bất hạnh chết mất, có phải hay không cái người cường hãn này cũng sẽ chết theo?

Ở tại thời điểm này chính là lần thứ hai Trần Thành Đã rõ ràng cảm nhận được sự tồn tại của chiến sủng của mình, trong sự dao động ý thức của chiến sủng rõ ràng mang theo sự sợ hãi, Trần Thành Đạc còn cho là chiến sủng của hắn chứng kiến được những gì xung quanh thông qua câu thông tinh thần nên mới cảm thấy sợ hãi, vì thế hắn phi thường kiên định biểu đạt ý tứ của chính mình: "Đừng lo, ta sẽ không để ngươi chết!"

"Lão đại" Tô Bân kêu hắn một tiếng, "Người nọ đã chết."

Đúng lúc này, con trâu lớn màu nâu nhạt ở bên cạnh bỗng nhiên ngửa đầu lên kêu hai tiếng mu mu lớn, sau đó đầu vô lực rũ xuống, mắt cũng nhắm lại.

Trần Thành Đạc thở dài, đứng lên, đây cũng là lần đầu tiên bọn họ gặp được tình huống có chiến sủng bị tử vong.

Sau khi Trần Thành Đạc thu dọn và kiểm tra súng ống đạn dược trên người, lúc sau khi bọn họ chuẩn bị từ cánh cửa rách nát của gara ngầm đi ra ngoài, trong đám người lập tức có người nói, "Chờ đã! Các người đi rồi thì chúng tôi phải làm sao bây giờ? Các người đi rồi, tất cả chúng tôi đều sẽ chết."

"Cho dù chúng ta có súng cũng sẽ không đánh lại được các cyborg."

"Mọi người đều đi theo bọn họ đi."

Cọng rơm cứu mạng lúc trước là Lý Trì Thiên đã chạy mất, Trần Thành Đạc một mình giải quyết mấy chục con cyborg liền tự nhiên trở thành cọng rơm cứu mạng mới của bọn họ.

Ngược lại là số ít những người vừa nãy đi theo Trần Thành Đạc giải quyết các cyborg nhìn bọn họ với ánh mắt chờ mong, "Chúng ta cũng đều là người có dị năng, có thể đánh lại các cyborg, đi theo các ngươi sẽ không làm vướng chân."

Trần Thành Đạc xoay người, ánh sáng từ cây gậy chiếu sáng chiếu vào mặt hắn, có chút âm u không rõ, hắn nhìn những người đang tụ tập lại đây, "Chúng ta muốn đi tới hang ổ của các cyborg, các ngươi xác định muốn đi theo sao?"

Trong lúc nhất thời cả đám người không ai nói chuyện.

Trần Thành Đạc xoay người tiếp tục bước đi, không nghĩ tới trong đám người đột nhiên vang lên âm thanh, "Vậy các ngươi lưu lại đảm bảo an toàn cho chúng ta đi! Các ngươi không phải đã cứu chúng ta sao? Cứu người thì phải cứu cho trót!"

Thư Hiểu Huy nhìn cái người đang nói chuyện kia, đây không phải là thiểu năng trí tuệ hay sao?

Chỉ là trước khi đám người Trần Thành Đạc kịp phản ứng, trong đám người có dị năng có một người cười khinh miệt nói, "Đại ca, ngươi đây là đang ăn vạ người mạnh sao? Anh ta có nghĩa vụ gì mà phải bảo đảm an toàn của ngươi?"

Thạch Duệ luôn không hè có chút kiên nhẫn mà xoay người lại, khuôn mặt lạnh lùng vô biểu tình nhìn chằm chằm về phía đám người, chỉ nhìn thấy một tia sáng lóe lên, trên mặt đất đột nhiên xuất hiện một con cá sấu hung mãnh với cái đuôi dài hữu lực và cái miệng to với đầy những chiếc răng sắc nhọn, nhìn những người kia bằng ánh mắt lạnh lùng.

Thạch Duệ chỉ vào cá sấu, giọng điệu bình tĩnh và vô cảm nói: "Nó đói bụng."

Những người muốn tiến lên ngăn cản đèu tức tốc lui về sau.

Thư Hiểu Huy mặc dù cũng sợ nhưng mà vẫn lặng lẽ đi lên theo, mặc dù Thư Hiểu Huy không tính là thông minh nhưng cậu biết mình có thể là chiến sủng của Trần Thành Đạc.

----------------------------------

Đã up lúc 14h06 ngày 10/02/2022.



Cảm ơn mn đã dành tgian đọc và ủng hộ truyện của mình, chúc mn có khaongr tgian đọc truyện vui vẻ.