Chương 4: Một cái nhìn kinh ngạc

Editor: Cute Cat

Truyện chỉ đăng duy nhất tại truyenhd1 cutecat1911

--------------------------

Trần Thành Đạc thu hồi tinh thần lực mà hắn thả ra để giao tiếp với chiến sủng của mình, mặc dù hiện tại hắn không có cách nào giao tiếp cùng chiến sủng cũng không sao, Trần Thành Đạc đoán là khoảng cách giữa hắn với chiến sủng chưa đủ gần, hoặc là ý thức hợp tác còn chưa được thành thục.

Chẳng qua, hắn đã có thể xác định vị trí chung của chiến sủng, ngay tại thành phố trước mắt, đi tới tìm xem là được.

Trần Thành Đạc xoa xoa huyệt thái dương, nhìn về phía hai người đang ầm ĩ bên cạnh: "Đừng nháo, đi thôi."

Tô Bân nói hắn nghe rồi, đi cứu người trước đã rồi nói.

Đội ngũ của Trần Thành Đạc lái một chiếc xe việt dã đã được qua cải trang, bên ngoài phin một loại nước sơn màu bạc, loại nước sơn này chính là sản phẩm nghiên cứu mới nhất vừa chế tạo ra được, có thể tránh được quá trình rà quét sinh mệnh của các cyborg, chỉ là loại nước sơn này rất khó làm.

Trần Thành Đạc ngồi trên ghế phụ, hai người Tô Bân và Lý Huy ngồi ở ghế sau, nằm bò trong cốp xe chính là một con cá sấu mà trừ bò Trần Thành Đạc thì không ai dám đυ.ng tới, tên của nó là cá sấu, là chiến sủng của người đàn ông với khuôn mặt lạnh như băng tên Thạch Duệ, tính cách của Thạch Duệ với chiến sủng của hắn không khác nhau đều, đều kiệm lời, lúc đánh cyborg cũng đặc biệt tàn nhẫn.

Lý Huy đang lải nhải liên tục, chiến sủng của hắn tên là Maoya, lúc này đang bị hắn ôm vào người.

Một con báo đốm lớn như vậy, đè ở trên đùi Lý Huy, liền giống như không có trọng lượng, bị Lý Huy ôm và chơi với móng vuốt của nó như một con mèo lớn.

Chỉ là con báo đốm kia thường sẽ lộ hàm răng nanh, phát ra tiếng thở khò khè.

Chiến sủng của Tô Bân là một con đại bàng màu den đang bay lượn ở trên bầy trời, lúc này cũng xoay người trở về, rất thành công khi mang về cho bon họ mấy con cyborg, bị Trần Thành Đạc đạt tại cửa sổ xe để Gatling giải quyết, sau đó con đại bàng màu đen bay theo xe bọn họ hướng tới chỗ của đoàn xe.

Lý Huy gãi gãi cằm báo đốm của hắn, nói: "Nào nào, các ngươi đều tới đoán xem chiến sủng của lão đại sẽ là con gì? Ta cảm thấy có thể là voi hoặc gấu đen, loại này sức lực đặc biệt lớn, nếu có thể làm sức mạnh của lão đại tăng gấp đoi, vậy sau này không cần chúng ta làm gì thì một mình lão đại cũng đều sẽ giải quyết được hết."

Trước kia bọn họ đều từ từ từng bước tìm thấy chiến sủng của mình, hết lần này tới lần khác đều chưa từng cảm nhận được, cho nên bọn họ cũng không dám hỏi nhiều, giờ phút này rốt cuộc lão đại đã xác nhận cũng cảm giác được chiến sủng của mình, bọn họ tự nhiên cũng không hề cố kỵ mà phỏng đoán.

Tô Bân trầm tư nửa ngày, nói, "Nếu thật sự là voi như cậu nói, vậy về sau thời điểm chúng ta ra ngoài có khả năng phải đổi một chiếc xe tải hạng nặng."

"Đúng vậy, chúng ta cũng không thể để chiến sủng của lão đại chảy đuổi theo đằng sau xe được." Lý Huy nói: "Chẳng qua cũng không thể nói trươc được điều gì, lão đại thích động vật có lông mao như vậy, thi thoảng còn sờ đầu mèo nhà ta, nói không chừng chiến sủng của lão đại sẽ là sư tử hoặc lão hổ các loại."

Người nãy giờ vẫn luôn im lặng không nói gì - Thạch Duệ đột nhiên nói: "Khủng long."

"...."

Trần Thành Đạc liếc nhìn khuôn mặt lạnh băng vô biẻu tình của Thạch Duệ, khó vậy mà cũng nghĩ ra được:))

"Haha, cũng có thể mà, phải không? Thời buổi này còn có cái gì mà không thể nữa, không chừng còn có thể là một con kiến." Lý Huy nhất thời nhanh mồm, nói ong liền cảm thấy vui vẻ, cảm giác chính mình vừa nói ra một suy đoán hoang đường.

Trần Thành Đạc bật cười, mắt thấy sắp vọt tới chỗ đoàn xe trước mặt, hắn đột nhiên thu liễm nụ cười, nói: "Chuẩn bị chiến đấu."

Đoàn xe này cũng không biết là từ đâu tới, xe không ít, số lượng người lại càng nhiều, phương thức dời đi an toàn nhất hiện tại không phải như vậy, mục tiêu này quá lớn, đây quả thực chính là tìm đường chết!

Tuy rằng phi thuyền của tộc Tháp Đặc đã bị phá hủy, nhưng mà tộc Tháp Đặc đã nâng cấp các cyborg rồi, về cơ bản chúng đều có khả năng tự tiến hóa và có kế hoạch săn mồi rõ ràng hơn.

Đoàn xe này có thể sống đến bây giờ, hơn phân nửa đều là do các cyborg cố ý.

Trần Thành Đạc một chân đá văng cửa xe, xách theo Gatling quét sạch vài con cyborg đang lao tới, ba người ở phía sau nhanh chóng đuổi kịp, chiến sủng của từng người hóa thành một tia sáng chui vào bên trong cơ thể họ, tăng mạnh lực tấn công của bọn họ, mấy người xách theo vũ khí cũng chạy vọt lên.

Bao vây tấn công đoàn xe đèu là các cyborg cấp thấp, phần lớn đều mang súng ion đơn, cái loại này chưa được thăng cấp hệ thống, cho nên rất nhanh đã bị mấy người Trần Thành Đạc giải quyết xong.

Lý Huy hét lớn một tiếng, "Tất cả mọi người mau tản ra, khoảng cách giữa mỗi người phải lớn, muốn sống sót thì đừng tụ tập lại với nhau!."

Chỉ là, những người ở trong hầm trú ẩn được Lý Trì Thiên mang ra ngoài, đều đã thấy qua sức mạnh của Lý Trì Thiên, trong mắt họ sức mạnh đó đủ để bảo vệ họ.

Vì vậy cho nên không một ai nghe hắn, tất cả đều tụ tập lại, xúm nhau tới các tòa khiến trúc thấp bên cạnh Lý Trì Thiên.

Lý Trì Thiên khịt mũi: "Đây đều là người của ta, dựa vào cái gì phải nghe theo lời ngươi nói? Hỗ trợ giải quyết được mấy con cyborg liền muốn thu phục nhân tâm?"

Lý Huy nhìn Lý Trì Thiên giống như một tên ngốc: "Ngươi mẹ nó không biết trước tiên nên chạy trốn sao? Không biết tụ tập lại như vậy sẽ dễ dàng hấp dẫn các cyborg sao? Một hồi nữa các cyborg sẽ lại bao vây các ngươi."

"Nói nhảm, lão tử dựa vào cái gì mà phải tin ngươi! Huống hồ bất kể có nhiều cyborg tới, ta vẫn có thể giải quyết hết bọn chúng!" Lý Trì Thiên không chút nào muốn chịu thua, hắn vừa mới lập nên được uy danh, hiển nhiên là phải rèn sắt khi còn nóng, huống chi hiện tại hắn dã dung hợp với chiến sủng của mình, chiến lực đã tăng lên gấp hai lần.

Thời điểm Thư Hiểu Huy nghe được tiếng súng dày đặc bên ngoài, đánh bạo duỗi đầu ra bên ngoài nhìn, chẳng qua chiếc xe này của cậu đang chở súng ống, ở trong mắt Lý Trì Thiên là quan trọng nhất, cho nên ngay từ đầu đã kêu Phạm Đống dùng dị năng phong hệ của mình, một đường chạy thẳng đến cửa nhà để xe ngầm dưới lòng đất.

Cho nên, Thư Hiểu Huy cũng chỉ mơ hồ nhìn thấy giống như có người khác tiến đến đây.

Đồng thời, Thư Hiểu Huy còn cảm giác được cảm xúc vui sướиɠ, giống như cảm giác đặc biệt thân cận với người đến thăm.

Thư Hiểu Huy duỗi móng vuốt xoa xoa mặt, do dự một hồi, trượt xuống theo thùng xe của chiếc xe đang đậu trước cửa gara ngầm dưới lòng đất.

Thư Hiểu Huy cẩn thận nhảy về phía trước dọc theo các khe hở trên tường, tìm vị trí ẩn nấp rồi duỗi đầu nhỏ theo hướng tiếng súng dần chấm dứt xem.

Liền thấy ở các tòa kiến trúc thấp mà Lý Trì Thiên đang ở, có một chiếc xe việt dã dừng lại ở đó, theo con đường phía trước, nhìn thấy bốn người xách vũ khí đang trò chuyện cùng với Lý Trì Thiên.

Thư Hiểu Huy thật ra không có ý nghĩ muốn đi nghe, nhưng mà đôi mắt đen nhỏ của cậu thấy ở đằng xa kia có một bóng dáng vô cùng quen thuộc.

Có phải hay không là người quen? Trái tim của Thư Hiểu Huy đập bịch bịch, sau khi cyborg xâm lấn, cậu không tìm thấy được bất cứ ai mà cậu quen biết, loại cảm giác cô đơn này khiến cậu cảm thấy rất khó khăn, đặc biệt là sau khi vô duyên vô cớ bị biến thành một con hamster, loại cảm giác sợ hãi một mình làm cậu muốn tìm người mình quen biết, ít nhất tâm lý còn có chỗ chống đỡ,

Cho nên, Thư Hiểu Huy đi dọc tho con đường hỗn loạn, lắng nghe mấy người đó nói chuyện.

Lý Trì Thiên khá kiêu ngạo nói, "Các ngươi đều đi theo ta đi, ta thấy thực lực của các ngươi đều rất mạnh, chúng ta hợp tác với nhau, các loại cyborg đều không phải là vấn đề, đi đến thành phố mới là chuyện nhẹ nhàng đơn giản, chắc chắn có thể làm được việc lớn."

Trấn Thành Đạc thấy người đàn ông này không hề để ý đến vấn đề trước mắt, một tay xách theo Gatling bắn một phát xuống đất, âm thanh vang đội nói: "Mọi người muốn sống, thì đi tìm nhà kho mà trốn."

Thanh âm này có chút quen thuộc a...tuy rằng giọng nói có chút khác biệt với thời điểm mà cậu nghe được, càng thêm nghiêm túc và lạnh lùng hơn, nhưng mà cậu giống như là đã từng tiếp xúc qua.

Càng thêm xác định là người mà mình quen biết, tốc độ của Thư Hiểu Huy càng thêm nhanh, chuyển cẳng chân hướng bên đó chạy.

Rốt cuộc Thư Hiểu Huy cũng chạy tới tòa kiến trúc thấp ở gần đó, mắt nhỏ chớp chớp, thật vất vả mới thấy được người kia dang xách theo Gatling, ăn mặc một thân đồ chiến đấu.

Thân hình rất quen thuộc, động tác rất quen thuộc, chính là khuôn mặt tuấn tú kia, cậu chưa từng thấy qua.

Thư Hiểu Huy ngây người một chút, đột nhiên nhớ tới người kia là ai, cậu uể oải xoay người hướng tới gara ngầm chạy đến, không quen biết, không quen biết.

Ngay khi Thư Hiểu Huy chạy được một đoạn ngắn, đằng xa có một âm thanh lách cách dày đặc, có một khẩu súng ion nổ về hướng bên đây.

Trần Thành Đạc hừ lạnh một tiếng, mặc kệ đám người đối với Lý Trì Thiên giống như ôm cọng rơm cứu mạng, xoay người đối phó với đám cyborg lao tới mình như thủy triều.

Toàn bộ thân chuột của Lý Hiểu Huy đều không được tốt, ngay cả một con vật nho nhỏ như cậu cũng thấy được đám cyborg lao nhanh như thủy triều đến đây.

Lý Trì Thiên kinh ngạc, thân ảnh đứng ở trên tòa kiến trúc thấp quơ quơ, hướng tới đám người rống lên một câu: "Đừng sợ, có lão tử ở đây, các ngươi một người cũng không chết được, mau cầm lấy súng và chiến đấu đi!"

Sau khi Lý Trì Thiên rống xong, từ trên tòa kiến trúc thấp kia nhảy xuống, hắn ta một đường đạp lên các tòa nhà đổ nát và chạy thẳng về phía lối vào của gara dưới tầng hầm, sau đó vài chiếc xe bị Lý Trì Thiên ném ra chặn ở cửa gara ngầm.

Một màn hài kịch khiến mọi người ngạc nhiên, suýt thì quên luôn cả phản kháng.

Thư Hiểu Huy vừa chạy đến trước cửa gara thì suýt nữa bị các chiếc xe mà Lý Trì Thiên ném ra đập trúng.

Thư Hiểu Huy nổi giận, có chút căm tức mà vẫy vẫy móng vuốt nhỏ, nhì cửa vào bị lấp kín, đôi mắt đen nhỏ lóe lên, nếu có súng ion có thể đánh trúng nơi này thì tốt rồi.

Sau đó, một trận súng ion thật sự đánh trúng vào những chiếc xe đang xếp chồng lên nhau!

Thư Hiểu Huy bị dọa tới rồi, nếu lần đầu làm tòa nhà cao tầng lớn sụp đổ, vậy hiện tại là cái gì?

Chẳng lẽ cậu có dị năng là ngôn linh thuật, nói cái gì thì đều trở thành sự thật?

Nhưng mà lúc này, thanh âm của Trần Thành Đạc đột nhiên vang lên: "Những người không có dị năng, đều trốn vào trước đi."

Thư Hiểu Huy ngơ ngác quay đầu lại, sau đó liền nhìn thấy Trần Thành Đạc xách theo một cái súng ion kéo xuống từ trên người cyborg, sau khi người đó nói xong, liền quăng súng ion sang một bên.

Sau khi Trần Thành Đạc mở cửa gara ngầm xong, xoay người lại đi giải quyết đám cyborg đang xúm lại đây, chẳng qua trong thời điểm hắn quay lại, hắn giống như liếc tới nhìn thấy con hamster nhỏ?

Sau khi Trần Thành Đạc đá bay một con cyborg, lắc đầu, cảm thấy trong lòng hiện lên ý nghĩ có chút buồn cười, hắn như thế nào sẽ cảm thấy con hamster nhỏ đó khá quen thuộc.

--------------------------------------

Lịch đăng truyện của mình không ổn định lắm, có ngày nhiều chương, có ngày không có chương nào:))

Cảm ơn mn đã dành tgian đọc truyện của mình, mong mn đọc truyện vui vẻ.