Chương 3: Lại là âm thanh chi chi chi

Editor: Cute Cat

Truyện chỉ được đăng duy nhất tại truyenhd1 cutecat1911

-----------------------------------

Một giấc ngủ này của Thư Hiểu Huy, tuy rằng khi tỉnh dậy vẫn cảm thấy cả người có chút mệt mỏi, thế nhưng toàn bộ cơ thể đều có cảm giác tốt hơn nhiều, cậu cảm giác xe đang vững vàng đi tới, cũng không có nghe thấy âm thanh của cuộc đấu súng nào nữa, chắc là bên ngoài đang rất yên bình.

Hamster nào đó cũng đã cảm thấy có chút đói bụng đang duỗi móng vuốt nhỏ xoa xoa mặt, từ trong không gian nhỏ của mình lấy ra táo đỏ nhỏ đã phơi khô, ngồi xổm bên cạnh tổ nhỏ, ôm táo đỏ nhẹ nhàng gặm.

Thư Hiểu Huy rất thích loại táo đỏ khô nhỏ giòn giòn này, cảm giác lúc cắn vào rất sướиɠ, gặm đến lúc cuối thời điểm còn dư lại hạt bên trong, Thư Hiểu Huy cũng không dừng lại, ôm hạt táo đỏ nhỏ gặm cắn một hồi, cũng không phải muốn gặm ra cái gì, chỉ là cảm thấy rất thoải mái khi nghiến răng lên hạt táo đỏ nhỏ, làm cậu mỗi ngày đều muốn ma sát nó lên hàm răng để mài răng.

Thư Hiểu Huy kiềm chế bản thân để chỉ ăn một quả táo đỏ khô, sau khi đem hột táo ném xuống, Thư Hiểu Huy lại ăn một ít bắp, rồi lại ôm cà rốt gặm gặm một hồi, lúc sau vỗ vỗ hai cái móng vuốt nhỏ, làm mảnh vụn dính trên đó dọn sạch sẽ, sau đó vất vả lấy ra nước của mình, là một bình đựng nước khoáng nhỏ, sau đó cắm vào một cái ống hút nhỏ mà cậu hay dùng.

Thư Hiểu Huy dựng thẳng thân thể để ôm cái chai, cẩn thận cắn ống hút rồi dùng sức hút nước lên, sau khi uống xong, Thư Hiểu Huy cất chai nước, cảm thấy mỹ mãn nằm vật xuống.

Qua một lúc sau, Thư Hiểu Huy chui từ phía dưới xe tải lên, cũng không biết cậu đã ngủ bao lâu, trong đoàn xe vậy mà nhiều hơn vài chiếc xe buýt, người người chen chúc nhau vào hết trong xe.

Bằng cách này, tốc độ của đoàn xe tăng nhanh hơn rất nhiều.

Chỉ là, thế này cũng quá đáng sợ, không có một chút cảm giác an toàn nào, xe buýt là mục tiêu lớn và không linh hoạt, lại còn tập trung nhiều người như vậy, cyborg chỉ cần hai ba phát súng ion là có thể khiến xe buýt nổ tung, những người này không có não sao?

Tình huống này so với lúc trước chạy vội cũng không tốt hơn là bao.

Thư Hiểu Huy quả thật cảm thấy lo lắng thay cho những người này, cậu ghé người vào khe hở nhìn thấy được toàn bộ khung cảnh xung quanh, tuy rằng thời gian tộc Tháp Đặc xâm lấn chưa tới nửa tháng, nhưng lực phá hoại của các cyborg quá mức mạnh mẽ, các kiến trúc ở trên đường đều có dấu vết bị súng ion oanh tạc.

Thành phố mà bọn họ đang ở thuộc tuyến thứ hai, dân cư đông đảo, cho nên lúc trước số lượng cyborg xâm nhập nơi đây khá nhiều, hầu như gϊếŧ hết tất cả dân cư trong thành phố này, nói không chừng thì đoàn xe của họ có lẽ là những người duy nhất còn sống sót ở gần khu vực này.

Nội tâm Thư Hiểu Huy sụp đổ trong nháy mắt, các cyborg đã tấn công tất cả các sinh vật có sự sống trên hành tinh này, bao gồm cả một con hamster như cậu cũng không ngoại lệ. Thật ra đã chết rồi cũng không tính là không tốt, sau khi các cyborg tàn sát bốn phía, có rất nhiều người dường như đã chịu không nổi mà tự sát, Thư Hiểu Huy nhìn móng vuốt ngắn nhỏ của chính mình, rất khó có thể tin tưởng bản thân nhỏ bé yếu đuối vô cùng như vậy lại có thể sống sót.

Không giải thích được tại sao Thư Hiểu Huy lại cảm nhận được bóng dáng cường đại của người kia, thanh âm ôn hòa của người kia truyền tới, "Lý Huy, ta dùng biện pháp mà ngươi chỉ ta để giao lưu cùng chiến sủng, nhưng mà tại sao nó lại không nói gì?"

Là cái người kia ở trong giấc mơ của cậu đã tự giới thiệu hắn tên là Trần Thành Đạc?

Thư Hiểu Huy thấy bản thân hiện tại rất tỉnh táo, cậu xác định mình không có nằm mơ!!!

Thanh âm của Trần Thành Đạc lại liên tục truyền tới: "Lúc trước ngươi làm sao có thể biết chiến sủng của ngươi là một con báo? Ta nhìn thế nào cũng không nhận ra được chiến sủng của ta là con gì?"

"Haizzz, lăn đi, nó có tinh thần lực cường đại như vậy thì làm sao mà nhát gan được chứ"

"Chi chi chi chi." Ồn ào quá! Thư Hiểu Huy nói với bóng người đang ở trong đầu mình kêu một tiếng.

"Kêu to hơn một chút được không? Ngoan, ta nghe không rõ. " Trần Thành Đạc nói với ngữ khí cổ vũ.

Thư Hiểu Huy nản chí không thèm phản ứng hắn ta, thế nhưng nội tâm đã sụp đổ trước đó dần bình tĩnh lại, tiếp tục ngắm nhìn kiến trúc ở hai bên đường đi.

Thư Hiểu Huy ở khe hở nhìn được một lúc, sau đó đột nhiên có cảm giác không đúng lắm, chạy theo sau xe vận tải dường như không chỉ là chiếc xe chở đồ lớn, giống như còn có đồ vật khác cũng đang chạy theo sau xe vận tải lớn.

Thư Hiểu Huy giữ đôi tai nhỏ để nghe âm thanh truyền đến từ những chiếc xe phía sau, thanh âm còn lớn hơn nữa, trừ bỏ tiếng xe chạy nhanh vững vàng, còn có tiếng thở dốc xen lẫn trong đó.

Thư Hiểu Huy cẩn thận thò đầu ra phía sau nhìn, sau đó đôi mắt đen nhỏ bất chợt đối diện với cái đầu to lớn màu nâu nhạt của một con trâu đực, cùng hai đôi mắt to.

Thư Hiểu Huy có chút hoảng hốt, rơi xuống cái bịch, cuộn tròn rồi ngẩn người ở trong xe vận tải.

Một con trâu to, một con trâu to chạy nhanh như một chiếc xe!

Vào thời điểm cậu ngủ say, rốt cuộc đx xảy ra chuyện gì vậy?

Có phải hay không có người cũng giống cậu biến thành động vật đi?

Có nên giao lưu một chút không ta?

Lý Trì Thiên ngồi ở phía trước ngay ghế phụ đã tìm được chiến sủng có chung cảm ứng với hắn, hắn từ giữa tầm mắt của trâu đực nhìn theo, nhìn thấy được Thư Hiểu Huy, Lý Trì Thiên nhíu mày: "Một con chuột?"

Sau một tiếng chửi rủa trầm thấp, Lý Trì Thiên nhìn về phía Phạm Đống, "Trong xe có một con chuột đã chui vào, thời điểm chấn chỉnh đồ trên đường, nhớ bắt ra rồi quăng đi, nếu mắc phải bệnh dịch thì phiền lắm."

Lý Trì Thiên vừa nói xong, con trâu bự trong xe ngửa đầu kêu lên :"Mu! Mu!"

Khoảng cách này của Thư Hiểu Huy với trâu đực là gần nhất, bị tiếng rống vang thật lớn này làm cho đầu muốn nổ tung, cậu từ trong không gian lấy ra một ít bông thấm nước nhét vào hai lỗ tai.

Thanh âm của con trâu lớn kia vẫn chưa từng dừng lại, nó liên tục kêu.

Lúc này, Phạm Đống từ trong xe thò đầu ra: "Tăng nhanh tốc độ chạy, trốn vào tòa kiến trúc phía trước đi! Cyborg tới!"

Thanh âm của Phạm Đống xen lẫn trong sức gió, nhưng vẫn truyền rõ tới tai của mỗi người.

Bao gồm cả lỗ tai lúc này đã bịt lại của Thư Hiểu Huy, cậu kinh ngạc gãi gãi móng vuốt nhỏ, lại bám vào thành xe tải ló đầu ra.

Sau đó kinh ngạc nhì con bò biến thành một tia sáng chui vào bên trong người Lý Trì Thiên đang nhảy ra khỏi xe.

Sau đó, Thư Hiểu Huy liền nhìn thấy ánh sáng trên người Lý Trì Thiên trở nên sẫm màu hơn, chỉ thấy hắn tùy ý hướng vào mặt đất gần đó nhất giẫm một cái, liền tạo ra một cái hố sâu trên mặt đất, sau đó xoay người nhảy lên xe vận tải.

Lý Trì Thiên xách theo súng ống lao đến một tòa nhà thấp bên cạnh đó, đối phó với các cyborg đang đuổi theo tại đó.

Thư Hiểu Huy nhìn người này đột nhiên thay đổi, này cũng quá mạnh đi, tuy rằng không có lợi hại bằng cái người tên Trần Thành Đạc ở trong giấc mơ, nhưng mà có thể một mình đối phó với cả hai cyborg cũng rất lợi hại.

Dù sao lúc trước đối phó với cyborg cũng chỉ có thể dùng súng ống để bao vây và tấn công nó.

Đúng lúc này, trên bầu trời bỗng vang lên một tiếng kêu bén nhọn từ xa.

Cả người Thư Hiểu Huy run lên, mở to đôi mắt tròn xoe nhìn qua, liền thấy ở phía trên bầu trời cách họ không xa, có một con chim ưng đang bay lượn, ánh mắt sắc bén của nó nhìn lướt qua đoàn xe.

Thư Hiểu Huy nhanh chân lui xuống phía dưới xe vận tải, không hiểu sao cậu lại cảm thấy con chim ưng này là đang nhìn cậu, hơn nữa ánh mắt kia rất khác với ánh mắt của con trâu to kia, con trâu to kia giống như là chỉ nhìn thấy cậu mà thôi, mà con chim ưng này ánh mắt tàn nhẫn mà nhìn lướt qua cậu.

Thư Hiểu Huy quả thực khóc không ra nước mắt, chắc không phải là con chim ưng kia coi cậu là đồ ăn chứ, cậu nhỏ xíu như vậy căn bản là không đủ nhét kẽ răng nha.

Đúng lúc này, một người đàn ông cao lớn đứng bên cạnh Trần Thành Đạc liếʍ môi, quay đầu nhìn về phía Trần Thành Đạc, nói: "Lão đại, hắc ưng của ta nhìn thấy phía trước có một đoàn xe, hình như có rất nhiều cyborg bao vây họ, chúng ta có nên đi hỗ trợ hay không?"

Lý Huy lấy chân đá hắn: "Lão đại đang giao lưu với chiến sủng của hắn, ngươi đừng có quấy rầy hắn!."

Lúc này Trần Thành Đạc cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ, trừ bỏ nghe được âm thanh chi chi chi rất nhỏ, hắn đúng thật là không có cảm nhận được gì nhiều.