Chương 7: Gần Hơn Một Bước

8 giờ tối, mấy người ngồi quây lại.

Mặc Nhiễm nhìn Tiêu Chiến ăn uống bên cạnh ăn như mây trôi nước, vừa vui mắt, trong lòng yên lặng suy nghĩ một chút không nói gì, muốn lưu lại ấn tượng tốt cho đối phương, hạ quyết tâm cho mình, ăn cơm càng thêm nghiêm túc, hoàn toàn không nhìn thấy ánh mắt Vương Nhất Bác ám chỉ.

Vương Nhất Bác nháy mắt với Mặc Nhiễm nhiều lần đối phương cũng không thấy, tên này từ khi nào có thể ăn như vậy, chẳng lẽ là Tiêu tiên sinh nấu cơm quá ngon? Lúc trước cậu còn tưởng rằng cậu có thể ăn, hiện tại nhìn thấy Nặc Nhiễm, nhất thời cảm thấy trước kia cậu đối với mình hiểu lầm quá lớn.

Lâm Tử Mạch vừa ăn vừa nói: "Oa, Tiêu tiên sinh, em cũng không biết thì ra tài nấu nướng của anh lợi hại như vậy sao?" Trong lòng nhất thời cảm thấy rất sùng bái a, nhìn người ta một chút, lại nhìn mình, quên đi, vẫn là hảo hảo ăn cơm, không cần so sánh.

Tiêu Chiến: "Bình thường thôi, tôi hay thích tự mình làm, mọi người thích là được rồi."

"Chỉ ăn nhiều cũng không có ý nghĩa a, bằng không chúng ta uống chút rượu thì thế nào, bằng không lại thêm chút đặt cược?" Vương Nhất Bác rốt cục nhịn không được nữa, đã nói là tiệc tiễn biệt, sao có thể không có rượu.

"Hả? Được thôi, chơi thế nào?" Lâm Tử Mạch lại là người đầu tiên tiếp lời.

"Tiêu tiên sinh, anh cảm thấy thế nào?" Mặc Nhiễm ngẩng đầu nhìn Tiêu tiên sinh trên mặt không lộ ra biểu tình hỏi.

"Có thể, nếu là tiệc tiễn biệt của Nhất Bác, đương nhiên nghe em ấy rồi." Tiêu Chiến vừa nói vừa nhìn Vương Nhất Bác, nói xong còn cưng chiều cười một chút.

Đương nhiên, những người khác đều không phát hiện, chỉ có Mặc Nhiễm một mực chú ý nhìn thấy biểu tình của Tiêu Chiến, có chút hồ nghi, nhưng không nghĩ nhiều.

Chỉ chốc lát sau, Vương Nhất Bác lấy rượu tới, lần trước cậu hỏi Tiêu Chiến cho nên biết ở đâu.

"Làm thế nào để chơi tốt nhỉ?" Vương Nhất Bác có chút khó xử, ngày thường cùng mấy tên hồ bằng cẩu hữu kia chơi thế nào cũng được, nhưng Tiêu Chiến ở chỗ này cậu cảm thấy liền không được, về phần vì sao không được cậu cũng không biết dù sao cũng là cảm thấy không được.

"Theo em đi, trước kia em chơi thế nào thì chúng tôi như thế đấy, không sao, anh vừa lúc hiểu em thêm một chút." Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác có chút do dự, mở miệng nói.

Anh hiện tại nói chuyện càng ngày càng có ý tứ, anh là cố ý, muốn cho tiểu bằng hữu phát hiện, nhưng tiểu bằng hữu tựa hồ quá thẳng thắn, điều này làm cho anh có chút thất bại.

Vương Nhất Bác cảm giác được hôm nay vị Tiêu này nói chuyện có chút kỳ quái, nhưng làm sao không nói ra được, lại lười cân nhắc, suy nghĩ một hồi sẽ không để ý.

Mặc Nhiễm ở một bên lại phát hiện, hắn cảm thấy Tiêu tiên sinh hình như đối với Nhất Bác có chút ý tứ này, tuy rằng không quá rõ ràng, nhưng chính hắn cũng có loại ý tứ này, cho nên tự nhiên rất dễ dàng nhìn ra.

Mình còn chưa ra tay chẳng lẽ sẽ buông tha sao? Tuy rằng hắn đối với người kia rất có cảm giác, bằng không sẽ không nhiều năm như vậy cũng không quên, nhưng hắn cũng không phải loại người chia rẽ người khác, lại quan sát một chút, nếu Tiêu tiên sinh thật sự đối với n

Nhất Bác... thì, hắn sẽ chúc phúc.

"Không bằng chúng ta chơi thật lòng đi! cá nhân tôi khá tò mò về anh Tiêu." Lâm Tử Mạch cũng không phát hiện bầu không khí kỳ quái giữa mấy người này, đột nhiên xen vào nói.

Vương Nhất Bác: "Mấy đại nam nhân chơi cái này, có ấu trĩ không? Đổi đi!"

"Chỗ nào ấu trĩ, đây không phải là Tiêu tiên sinh nói tăng thêm hiểu biết sao, cái này không phải là tốt nhất sao?" Lâm Tử Mạch đột nhiên đỏ mặt, vội vàng phản bác Vương Nhất Bác.

Khi Vương Nhất Bác còn muốn nói gì đó, tiêu chiến đột nhiên lên tiếng nói: "Có thể, cái này cũng được, quy tắc thì sao? Ai sẽ quyết định?"

Sau khi Tiêu Chiến mở miệng đồng ý, không ai nói gì nữa.

"Dùng bình xoay, xoay đến ai chính là người đó, ba người khác thương lượng vấn đề muốn hỏi, hỏi trả lời không được liền uống rượu, tự mình nắm chắc a." Mặc Nhiễm lúc này đột nhiên rất muốn chơi, liền mở miệng nói quy tắc, bởi vì hắn muốn xác định một chút tâm ý của Tiêu Chiến có thật sự giống như hắn suy đoán hay không.

Trò chơi bắt đầu.

Vòng một là Lâm Tử Mạch, Mặc Nhiễm tùy tiện hỏi một câu hỏi nói đã có bao nhiêu bạn gái bị hắn lừa gạt qua ải, bởi vì hắn muốn hỏi chính là Tiêu Chiến.

Kết quả vòng 2 đến lượt mình, vương nhất bác cười đùa giỡn: "Cậu có người nào không quên được không? Là ai?" Vương Nhất Bác nhớ tới lúc trước Mặc Nhiễm uống say đã nói cho cậu một câu như vậy, lúc này đây nhìn hắn còn không thành thật nói dò.

"Có, tôi chỉ trả lời một câu hỏi, câu kia không nằm trong phạm vi trả lời." Tiểu tử này làm sao biết được, Mặc Nhiễm nghĩ thầm, cũng may mình thông minh, không bị lừa.

Vòng thứ ba rốt cục đến phiên Tiêu Chiến, Lâm Tử Mạch đang muốn mở miệng, Mặc Nhiễm vội vàng ngăn cản hắn, nói muốn suy nghĩ lại.

Một phút sau, Lâm Tử Mạch bắt đầu thúc giục hắn, có khó nghĩ như vậy sao? quá lâu rồi.

"Tiêu tiên sinh thích loại nữ sinh nào?" Mặc Nhiễm vấn đề này rất xảo quyệt, nếu như anh thích Nhất Bác, vấn đề này khẳng định không dễ trả lời, xem hắn trả lời như thế nào.

"Tôi không thích con gái, cho nên không có gì giống cả, cho nên cái gì tôi cũng không thích." Tiêu Chiến nhìn Nhất Bác nói ra những lời này, anh biết Mặc Nhiễm cố ý nói đến thăm dò anh.

Sao ngay cả một người vừa mới gặp mặt cũng nhìn ra, tiểu bằng hữu của anh như thế nào lại nhìn không ra đây? Chính mình cũng quá thất bại.

Vương Nhất Bác nhìn tầm mắt Tiêu Chiến mơ hồ cảm thấy đầu óc có chút nóng lên, kiên trì tiếp tục nói, vòng tiếp theo, vòng này qua đi.

Cậu biết hiện tại đồng tính luyến ái cũng rất bình thường, nhưng cậu nhìn Tiêu Chiến nói với cậu những lời này làm sao cảm thấy có chút cái gì đó... à, khẳng định là mình đã suy nghĩ nhiều rồi. (Editor: Anh ơi, em suýt chửi thề, em còn sốt ruột thay anh Chiến =}}})

Mặc Nhiễm nhìn Tiêu Chiến, biết ý nghĩ đã xác thực, cũng không có ý nghĩ tiếp tục thăm dò.

Tiếp tục vòng tiếp theo. Vận khí không tốt, lại là Tiêu Chiến.

Lâm Tử Mạch vừa mới nghe được tổng giám đốc Tiêu nói, cả người đều hưng phấn, cũng không biết mình có cơ hội hay không, tuy rằng biết không có khả năng, cho nên cậu đối với tổng giám đốc Tiêu sẽ thích loại đặc biệt cảm thấy hứng thú nào, lập tức hỏi: "Tổng giám đốc tiếu kia cậu thích loại nam sinh nào a, ví dụ như người ở đây hiện tại có loại người anh thích hay không?"

"Thích rất ngoan, có." Tổng giám đốc Tiêu ý vị thâm trường nói xong câu đó, ánh mắt vẫn luôn ở trên người Vương Nhất Bác chưa từng rời đi.

Rất ngoan à? Hiện trường không có rất ngoan sao? So sánh ra, hình như chính hắn xem như là người trong mấy người bọn họ tương đối ngoan. Chẳng lẽ ??? Lâm Tử Mạch thầm xoa xoa nghĩ, còn cười ra tiếng.

Mặc Nhiễm ở một bên cũng kinh hãi, Vương Nhất Bác tên này có ngoan không? ngoan ngoãn cũng không sai biệt lắm. Chẳng lẽ hắn nghĩ sai, nhưng nhìn ánh mắt kia của Tiêu tiên sinh, sẽ không a, dù sao mình cũng không có cơ hội, lười quản.

Vương Nhất Bác càng giật mình, nhìn quanh hai người, chẳng lẽ?

Quên đi, hẳn là không có khả năng, có thể là tùy tiện nói. (Editor: Tôi thấy điên tiết rồi á, đến thế rồi còn không nhận ra thì em lạy ông bà tổ tiên nhà anh!)

Vòng tiếp theo, cảm thấy ông trời đang trêu đùa. Lại là Tiêu Chiến. (Editor: Là bà tác giả đang trêu đùa :>>>)

"Ha ha, không có việc gì, các ngươi hỏi!" Tiêu Chiến cũng có chút kinh ngạc, nhưng vẫn cười nói.

"Tiêu tiên sinh có người mình thích chưa?" Lâm Tử Mạch vừa mới biết loại hình, hiện tại bức thiết muốn biết người kia có tồn tại hay không.

Nghe đến đây, Mặc Nhiễm cũng đứng lên, rất nghiêm túc muốn nghe Tiêu Chiến trả lời.

Vương Nhất Bác cũng vậy, thân thể hơi tiến về phía trước.

Tiêu Chiến nhìn thấy động tác và biểu tình của tiểu hài tử, trong lòng có chút cao hứng, chẳng lẽ em ấy cảm giác được? Vậy thì mình lại thêm một ngọn lửa nữa.

"Có, thích đã lâu, chỉ tiếc đối phương không biết." Tiêu Chiến trêu ghẹo nói với vương nhất bác, lại rất nhanh dời đi.

"Tổng giám đốc Tiêu kia cũng quá thất bại, là tôi liền trực tiếp xông lên thổ lộ, có khuôn mặt như vậy, đối phương khẳng định sẽ không cự tuyệt." Lâm Tử Mạch nghe được câu trả lời của Tiêu Chiến liền biết không phải mình, hắn mới quen biết đối phương không bao lâu, người ta đều thích người kia đã lâu.

Ài, thật đáng tiếc, nếu sớm gặp được thì tốt rồi.

Mặc Nhiễm giờ phút này cơ hồ đã chắc chắn mình không đoán sai, phía sau hắn cũng không có ý định tiếp tục quản, tiểu tử Vương Nhất Bác kia phỏng chừng còn cần một đoạn thời gian mới biết được, chỉ có nam nhân thuần khiết của hắn.

Vương Nhất Bác giờ phút này có chút mơ mơ, nhưng vẫn không nghĩ nhiều, bất quá khi nghe Tiêu Chiến nói có một người thích thật lâu, trong lòng đột nhiên có chút quái dị, cậu cũng không biết cụ thể là cái gì. (Editor: Là ghen đó cha nội -}}})

Trò chơi đến đây kết thúc, thời gian cũng đã rất muộn, hai người kia cũng về nhà.

Để lại Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác vốn định thu dọn một chút, dù sao cậu cũng không làm gì, muốn đi thu dọn một chút, nhưng Tiêu Chiến lại ngăn cậu lại, bảo cậu đi nghỉ ngơi, sau này vào tổ ngủ có lẽ sẽ không phải rất quy luật.

Vương Nhất Bác nghe xong cũng không nói gì, tán thành lời nói của đối phương, cũng đúng thật, sau khi vào tổ sợ là không ngủ được.

Tiêu Chiến cũng không thu dọn, chuẩn bị ngày mai để dì giúp việc dọn dẹp là được.

Sau đó liền lên lầu gõ cửa phòng Vương Nhất Bác: "Khi nào em vào tổ, anh đi tiễn em, đến lúc đó nói không chừng anh có thể đến đoàn làm phim thăm ban."

"Được a, vậy nhanh, thời gian cụ thể em cũng không rõ ràng lắm, anh muốn đến thăm em sao? Anh có muốn mang cơm cho em không?" Vương Nhất Bác tuy rằng vừa rồi không say, nhưng kỳ thật cậu uống không ít rượu, sau khi uống rượu còn rất hăng hái, mở cửa nghe Tiêu Chiến nói những lời này, cũng không biết là bị cái quái gì tác động, đột nhiên nói ra những lời này.

Người ta đến thăm ban chỉ là thuận tiện, cư nhiên hỏi ra muốn mang cơm đến, mình có bao nhiêu thích ăn a. Vương Nhất Bác lại có chút thanh tỉnh, còn có thể phản ứng lại mình nói cái gì, vừa rồi đột nhiên nhìn thấy anh cũng không biết làm sao lại nói ra những lời như vậy.

Nói xong Vương Nhất Bác lại có chút hối hận, nhưng phần hối hận này rất nhanh đã không còn, bởi vì cậu lại bắt đầu có chút choáng váng, uống rượu này thật sự có chút đủ.

Cậu mơ mơ màng màng đi tới trước giường, vốn định ngồi một chút khôi phục một chút, không nghĩ tới vừa đυ.ng phải giường liền ngã xuống, sau đó liền không tỉnh nhân sự.

Tiêu Chiến ở cửa nhìn thấy một loạt hành động của bạn nhỏ, cảm thấy có chút buồn cười. nhưng bây giờ đứa trẻ đột nhiên nằm bất động trên giường, anh đột nhiên phát hiện ra rằng đứa nhỏ nhà mình thực sự có tửu lượng không tốt.

Nghĩ đến đây, anh mang theo ý cười, sải bước đi tới trước giường, cởi giày của tiểu bằng hữu ra, lại đem cậu an ổn đặt vào trong chăn, lấy chăn đắp lên.

Làm xong tất cả, anh thuận thế ngồi xuống bên giường, nhìn khuôn mặt dịu dàng của tiểu hài tử, bởi vì uống rượu mặt đỏ lên, môi cũng vậy, có chút phiếm hồng, ánh mắt không hoàn toàn nhắm lại, nhưng trong mắt mê mang lại làm cho người ta biết lúc này cậu thật sự không có ý thức, khó hiểu cảm thấy có chút muốn cười, thì ra tiểu hài tử uống say sẽ không nháo, còn ngoan như vậy.

Ngồi ở bên giường một hồi lâu, càng nhìn càng cảm thấy thân thể có chút nóng, nhưng không nhìn cũng không biết khi nào mới có cơ hội tốt như vậy có thể hảo hảo ngắm nhìn bảo bối của mình, anh vẫn có chút luyến tiếc không muốn rời đi.

Lại ngồi ở bên giường rất lâu, Tiêu tổng rốt cục định rời đi, nhưng trước khi rời đi, Tiêu tổng cầm thú của chúng ta vẫn nhịn không được hôn lên đôi môi phấn đô đô của bạn nhỏ, tuy rằng chỉ nhẹ nhàng chạm một cái. Nhưng anh vẫn muốn nói, "Ồ, thật ngọt ngào." "sau này còn có rất nhiều cơ hội, Tiêu tổng cầm thú hôn xong lại có chút chưa thỏa mãn.

Đã đứng lên lại ngồi xuống, ngón tay theo xung quanh đôi môi của tiểu hài tử nhẹ nhàng vuốt ve, trên mặt là nụ cười sau khi thực hiện được, anh biết anh còn chưa có thông qua bạn nhỏ đồng ý liền hôn cậu là quá đáng, nhưng cậu sớm muộn gì cũng là của anh, sớm một chút hôn một chút giảm bớt khó chịu cho anh... cũng không có gì là không thể. (Editor: À thế à :>>>)

Ở trong phòng bạn nhỏ gần hai tiếng đồng hồ, Tiêu tổng rốt cục buông tha cho cậu, nhẹ nhàng đắp lại chăn cho bạn nhỏ một chút liền đi ra ngoài.

Vừa rồi trong hai giờ kia, phía sau anh vẫn có chút trừng phạt trằn trận trên môi bạn nhỏ mài giũa trong chốc lát, ai bảo cậu ngốc như vậy, rõ ràng như thế cũng nhìn không ra. Về sau vẫn phải thẳng thắn hơn một chút mới tốt, bất quá phải ôn nhu một chút.

Editor cực kỳ có lời muốn nói: Tôi cảm thấy dịch cái chương này như lên voi xuống chó, lúc thì suýt tức sôi máu, lúc thì ngọt tới mức không làm gì được, tác giả tỷ tỷ cố ý phải không :)))