Chương 6: Phát Triển Từ Từ

"Hôm nay thế nào, học sao rồi?" Tiêu Chiến nghe thấy tiếng mở cửa, đi ra nhìn đứa nhỏ đang thay giày hỏi, "Thầy rất tốt, còn khen em, còn anh thì sao? "Vương Nhất Bác hỏi ngược lại." Hôm nay anh đã mua một số bản quyền IP lớn, em có muốn xem không, có quan tâm không?"

Tiêu Chiến vừa nói vừa lấy kịch bản ra đưa cho bạn nhỏ.

Vương Nhất Bác có chút kinh ngạc, hôm qua cậu mới nói dự định nhận kịch bản, hôm nay anh đã mua mấy bản quyền IP, người này thật sự bởi vì cậu giống em trai anh ấy mới đối xử tốt với cậu như vậy?

"Tạm thời không cần, em còn phải học thêm một thời gian nữa, cảm ơn anh Tiêu." Vương Nhất Bác phỏng đoán dùng từ, cậu cũng không muốn nợ người khác quá nhiều nhân tình, huống chi, hiện tại cậu còn ở nhà anh, ngẫm lại quá trình này, chính cậu cũng cảm thấy có chút khó tin. Sao lại ở nhà anh?

Quên đi, không muốn nghĩ nữa, nhanh chóng nhận hoạt động, sau đó tìm một lý do để chuyển ra ngoài sớm.

Sau khi hai người dùng cơm tối không bao lâu, Vương Nhất Bác liền lấy cớ có bạn bè hẹn cậu đi ra ngoài.

Mà tổng giám đốc Tiêu ở trong thư phòng xử lý xong chuyện của công ty xong, liền đi tới trước giá sách, cầm lấy "Tổng giám đốc công lược ngạo kiều tiểu minh tinh" do em gái giới thiệu cho anh, mới xem mấy trang, nhìn thấy tổng giám đốc tiến triển thần tốc, cũng đã trực tiếp đem tiểu minh tinh đặt ở cửa hôn, tiểu minh tinh còn bộ dáng thà chết bất khuất...

Nghĩ đến đây, tổng giám đốc Tiêu có chút buồn bực, cảm thấy tốc độ này của anh và tiểu bằng hữu, khi nào anh mới có thể ôm được tiểu bằng hữu nhà anh a, chứ đừng nói là hôn một cái.

Hơn nữa tiểu bằng hữu còn tựa hồ đối với nam nhân không có hứng thú a, tuy rằng luật hôn nhân đồng giới đã ban bố rất lâu, nhưng dù sao loại người này vẫn không nhiều lắm, giới giải trí cũng chưa đến mức tất cả mọi người tán thành, hơi có chút sơ sẩy, sẽ bị bôi đen. Con đường phía trước là dài!

Cứ như vậy bình thản qua khoảng nửa tháng, Vương Nhất Bác học tập cũng không sai biệt lắm, nhưng lão sư vẫn để cho cậu có nhu cầu liền đi tìm hắn, cậu cũng vui vẻ tiếp nhận thiện ý của lão sư.

Kế tiếp, cậu sẽ bắt đầu chuẩn bị nhận phim truyền hình, đã đến lúc kiểm tra hiệu quả. Ừm, lúc này có thể tìm tổng giám đốc Tiêu hỏi những kịch bản kia. Tuy rằng trong khoảng thời gian này ở chung coi như vui vẻ, bất quá cậu cũng tự nhận là không có cùng Tiêu Chiến quen thuộc đến mức có thể tùy tiện muốn kịch bản, nhiều lắm là tự mình tranh thủ một chút.

Vương Nhất Bác hạ quyết tâm, lập tức liên lạc với người đại diện nhà mình, bảo người đại diện tranh thủ cho mình mấy kịch bản, cậu đi thử diễn.

Bên kia, lại nói cho Tiêu Chiến biết mình sẽ lập tức vào tổ, tạm thời không cần ở nhà hắn nữa.

Tổng giám đốc Tiêu vốn nhận được điện thoại của bạn nhỏ rất vui vẻ, định hỏi đứa nhỏ gần đây có kịch bản nào vừa ý không, dù sao cậu học không sai biệt lắm anh biết. Nhưng còn chưa hỏi đã nghe được tin tức này của tiểu bằng hữu nhà anh, nhất thời lòng đều lạnh đi một đoạn, mình sao lại không nghĩ tới vấn đề này, cậu muốn vào tổ khẳng định sẽ không ở nhà anh nữa.

Nghĩ đến nửa tháng này bọn họ có thể nói một chút tiến triển cũng không có tiến độ, mình sao lại sợ như vậy? Sớm biết liền trực tiếp giống như trong tiểu thuyết mạnh mẽ an bài cho cậu, để cho cậu biết tâm ý của anh, sau đó lại nước ấm nấu ếch, chậm rãi đả động tiểu bằng hữu.

À, lòng đều hối hận. Về sau phải chậm rãi lộ ra một ít dấu hiệu, không thể tiếp tục chính nhân quân tử nữa, quỷ mới muốn cùng cậu làm bằng hữu! Nghĩ về lần cuối cùng đứa trẻ nói với anh ta: "Anh Tiêu, anh là một người rất tốt, em đã rất vui vì kết bạn với anh." Buồn bực trong lòng càng thêm một tầng.

Người đại diện rất nhanh ngày hôm sau liền đưa cho Vương Nhất Bác mấy kịch bản, bảo cậu tự chọn một chút, cuối cùng Vương Nhất Bác chọn một nam nhị trong phim cổ trang. Một nhân vật trong trẻo lạnh lùng nhưng đối với nữ chính rất tốt, gánh vác trọng trách gia đình, một đường leo lên, nhưng lại không mất đi bản tâm, một nhân vật như vậy, diễn xuất tốt hẳn là rất tốt, là bộ phim truyền hình đầu tiên ra mắt, có nhu cầu diễn xuất, cũng không quá nổi bật.

Buổi chiều khi Tiêu Chiến trở về hỏi Vương Nhất Bác có xác định nhận bộ phim nào chưa? Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, trong lòng có một khoảnh khắc khổ sở, nhưng lập tức điều chỉnh, nói với Vương Nhất Bác: "Bộ phim kia cũng được, đạo diễn không phải rất nổi tiếng, nhưng kịch bản hay, độ công nhận của khán giả tương đối cao, em diễn tốt vai này, trình độ diễn sau này cũng khẳng định sẽ khác." Mặc dù có chút buồn, nhưng vẫn cẩn thận phân tích cho bạn nhỏ.

"Vậy em rất nhanh tiến vào tổ, có muốn anh tổ chức một bữa tiệc cho em hay không, coi như tiễn biệt ngắn ngủi một chút, dù sao chúng ta rất lâu sẽ không gặp được, ngẫm lại anh còn có chút khổ sở, vẫn sống một mình thành thói quen, em tới đây lâu như vậy thật vất vả mới có người bồi, hiện tại lại muốn một người." Tiêu Chiến có chút cô đơn nói.

Vương Nhất Bác nghe Tiêu Chiến nói tuy rằng cảm thấy đạo lý rất đúng, nhưng vẫn có chút kỳ quái, nhưng vẫn đồng ý yêu cầu của anh, cuối cùng còn nói có thể gọi Mặc Nhiễm cùng Lâm Tử Mạch tới, dù sao cũng quen biết, nhiều người náo nhiệt một chút.

Sáng sớm hôm sau, tên Mặc Nhiễm kia liền gọi điện thoại hỏi Vương Nhất Bác có muốn mang theo cái gì không, có muốn bọn họ tới giúp một chút hay không. Vương Nhất Bác liên tục nói không cần, người đến là được rồi, liền cúp điện thoại.

Kỳ thật Mặc Nhiễm còn chưa từng gặp qua Tiêu Chiến, đúng, cho nên hắn còn không biết thì ra người hắn vẫn nghĩ chính là vị tổng giám đốc Tiêu này, bất quá một lát liền biết.

3 giờ chiều, cả hai đến, nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, Tiêu Chiến đi tới mở cửa.

"Oa, anh xem, tôi mang theo đồ đạc nha, thế nào, đủ ý tứ đi huynh đệ ta!" Mặc Nhiễm vừa mở cửa liền lập tức giơ tôm hùm Úc cùng cua khổng lồ của hắn lên. Không nhìn thấy người trước mắt không phải Vương Nhất Bác.

"A, kỳ thật không cần mang theo." Tiêu Chiến có chút xấu hổ nói.

"Đi đi, cậu tên này, làm cái gì vậy? Buổi sáng không phải nói rồi sao, không cần mang, được rồi, mau vào đi, mất mặt quá!" Vương Nhất Bác vội vàng đi tới kéo Mặc Nhiễm vào cửa.

Mặc Nhiễm lại hoàn toàn ngây dại, không nhúc nhích nhìn người trước mặt này, không phải lần trước hắn nhìn thấy bộ dáng kia, lần này mặc quần áo gia đình, nhưng mỗi lời nói hành động vẫn ôn nhu như vậy, khuôn mặt kia thậm chí còn có ý cười, hoàn toàn không có vẻ mặt lạnh lùng lần trước.

Hắn mộc nhằng đi theo Vương Nhất Bác vào cửa, vừa rồi Tiêu Chiến nói với hắn đem đồ đạc cho hắn, còn đem đồ đạc đón qua đặt ở phòng bếp, hiện tại lập tức tỉnh lại, hắn cảm thấy quá khó tin, Vương Nhất Bác quen biết Tiêu tiên sinh cư nhiên chính là người hắn tương tư nhiều năm như vậy, trời ạ, có phải hắn nên đi thắp hương, bái Phật gì đó, cầu nguyện một chút bọn họ kế tiếp có thể tiến triển thuận lợi...... Nói dế, không nghĩ tới, hắn lắc đầu để cho mình khôi phục lại.

Vương Nhất Bác nhìn người trước mắt lắc đầu cười một hồi, mạnh mẽ cho hắn một bàn tay, nói: "Cậu làm gì đâu, huynh đệ muốn vào tổ cậu cao hứng như vậy, chờ gia phát đạt dẫn cậu một tay a!"

Mặc Nhiễm nghĩ thầm, mới không phải vì cậu, đó là do nhìn thấy nam thần tôi tâm tâm niệm niệm nhiều năm. Quên đi, không vạch trần. Sau đó nói, "Vâng, bạn phát triển phải nhớ tôi."

Tiêu Chiến ở trong phòng bếp nhìn bạn nhỏ ở chung với bạn bè có chút hâm mộ, tuy rằng bọn họ chỉ là bằng hữu, nhưng lại có thể không kiêng nể gì đùa giỡn, chính mình a, còn xa. Vẫn là yên lặng nấu cơm đi, lại ngẫm lại biểu tình vui vẻ ăn được mỹ thực của nhóc con cũng là bởi vì anh mà, trong lòng vẫn có chút thỏa mãn. Nhưng điều đó là không đủ.

Tác giả (gốc) có một câu muốn nói:

Vào trọng tâm, tập tiếp theo phát kẹo, ăn cắp hi hi hi.