Chương 8: Bạn Nhỏ Ghen Tuông

Ngày hôm sau, Vương Nhất Bác tỉnh lại rất sớm, đầu có chút đau. Đầu óc có chút trống rỗng, ngồi trên giường một hồi mới nhớ tới hành động đêm qua.

"Đã từng cười đoạt vò rượu, khıêυ khí©h kiếm Cô Tô mười dặm xuân, không màng chuyện sinh tử, tới giai lão ta vẫn làm một kẻ trong thơ giang hồ..." Điện thoại lúc này đột nhiên vang lên. (Editor: Khúc Tận Trần Tình của anh Chiến nha mọi người!)

Vương Nhất Bác giật mình hốt hoảng, cầm lấy điện thoại.

"Này, dậy chưa? Đoàn làm phim bên kia có tin tức, nói là thứ bảy này sẽ vào tổ, nhưng thứ sáu phải đi qua tham gia lễ khai máy." Người đại diện nói ở đầu dây bên kia.

"Được, vậy anh đặt cho tôi một vé máy bay tối thứ năm đi, đi sớm một chút, tạo ấn tượng tốt cho đạo diễn." Vương Nhất Bác xoa xoa đầu óc choáng váng nói.

Nói xong liền cúp điện thoại, đi xuống, định tắm rửa, tối hôm qua bộ dạng này khẳng định không có tắm rửa qua.

Nói đến tối hôm qua, hôm qua cậu xảy ra chuyện gì, trực tiếp ngủ? Làm sao cảm giác bên cạnh dường như vẫn luôn có người...

Tắm rửa xong, vừa mới đi ra, Tiêu Chiến liền từ phòng ngủ đi ra, hai người đối mặt, nói một câu chào buổi sáng.

Bất quá Tiêu tiên sinh sao lại có chút kỳ quái, nhìn biểu tình của mình, chẳng lẽ đêm qua mình đối với hắn làm chuyện kỳ quái gì sao?

Hẳn là không, cậu nhớ rõ cậu bình thường uống quá đều sẽ tương đối an phận.

Trừ phi là uống ít, mình cũng không có ấn tượng gì, dù sao cũng rất dễ dàng bị nói xấu.

Tiêu Chiến đi đến phòng vệ sinh, trở tay đóng cửa lại, đứng trước bồn rửa mặt, hồi tưởng lại hành vi tối hôm qua của mình, giống như mình cũng uống một chút rượu, quả nhiên.

Tuy nhiên, hương vị của đứa nhỏ rất tốt.

Thứ năm rất nhanh đã đến, ngày hôm đó, Vương Nhất Bác nói với Tiêu Chiến về vé máy bay buổi tối của cậu, có thể đưa cậu ra sân bay hay không.

Tổng giám đốc Tiêu đương nhiên rất vui vẻ.

11 giờ đêm, tổng giám đốc Tiêu tiễn Vương Nhất Bác đi, sau đó lại một mình lẻ loi trở về biệt thự. (Editor: Nghe mà thấy tội ha :>>>)

Mở cửa ra, nhìn không gian trống trải như vậy, nhất thời cảm thấy về nhà một chút ý nghĩa cũng không có, về sau vẫn là 10 giờ trở về đi.

Đoàn làm phim, Vương Nhất Bác đến rất sớm, nhưng lại phát hiện nam chính nữ chính, còn có một số nhân vật chính khác đều đến, liền cùng mọi người lần lượt chào hỏi.

Đạo diễn nói cho cậu biết lần đầu tiên cậu và nữ chính gặp nhau, bảo cậu xem kịch bản, cẩn thận phỏng đoán phân cảnh giữa nam hai và nữ chính.

Muốn biểu đạt ra nam hai đối nữ chủ một cái này động tâm, nhưng bởi vì trọng trách của gia tộc lại không thể để cho hắn biểu lộ tình yêu, chỉ có thể yên lặng làm bạn tốt của đối phương, cái loại yêu sâu đậm này lại không được nói ra miệng, cô tịch làm bạn, cùng với cảm giác đau lòng nhìn nữ chủ cùng nam chủ yêu nhau, lại không cách nào biểu hiện ra trước mặt nữ chủ, còn phải làm bộ ở trước mặt nữ chủ biểu hiện chúc phúc, vì nàng vui vẻ.

Vương Nhất Bác ngay từ đầu đọc kịch bản đã cảm thấy nam nhị này rất đáng thương, hiện tại nhìn thấy đạo diễn lại đưa cho cậu những lời chú thích này, trong lòng càng cảm thấy có chút phức tạp khó có thể hình dung...

Bất quá cũng may trước đó cậu đã từng thỉnh giáo Mặc ảnh đế, Mặc ảnh đế cũng đã xem qua diễn xuất của cậu, tuy rằng không phải phi thường hoàn mỹ, nhưng là một diễn viên mới, đã rất tốt, thậm chí có thể so sánh với một số diễn viên tuổi nghệ thuật mấy năm.

Vì vậy, cậu không lo lắng về bất kỳ vấn đề gì.

Chỉ là, cậu không có vấn đề gì, người khác lại có vấn đề.

Đã bắt đầu quay phim rất lâu, nhưng mỗi ngày đều có thể nghe được đạo diễn đủ loại chửi bới.

"Triệu Dục Húc, cậu có thể diễn hay không, không thể diễn đổi người, cậu có biết ngươi chậm trễ bao nhiêu thời gian như vậy không?" Đạo diễn bắt đầu một lần nữa.

Hôm nay mới vừa mới bắt đầu quay phim, cứ tiếp tục như vậy, khi nào mới có thể đến phiên cậu. Vương Nhất Bác ở một bên không nói gì nhìn tình hình bên kia, bảo người đại diện đưa điện thoại cho cậu, cậu vẫn là lướt Weibo đi, xem gần đây có chuyện gì mới mẻ.

#Tiêu tổng bị nghi ngờ tổ sinh nhật cho một nữ diễn viên nào đó? #

#Bạn gái cũ của tổng giám đốc Tiêu thị #

Vừa mở Weibo ra đã liên tiếp có mấy tin hot search của Tiêu thị.

Không phải là anh ấy chứ? Vương Nhất Bác nghĩ thầm.

Mở hình ảnh hot search, lại phóng to nhìn trước khách sạn cùng nữ minh tinh hành vi thân mật, đầu còn nghiêng về phía nữ sinh kia, nữ sinh còn lộ ra nụ cười thẹn thùng? Người đàn ông đó còn không phải là anh sao?

Vương Nhất Bác ném điện thoại lên bàn như tức giận.

Không phải là không thích con gái sao? Nói đường hoàng, hiện tại tin tức đều xuất hiện.

Vương Nhất Bác càng nghĩ càng tức giận, giống như đối phương làm chuyện có lỗi với cậu, đi nɠɵạı ŧìиɧ vậy.

Hơn nữa nữ sinh này thoạt nhìn cũng quá già đi, thích lớn như vậy, mắt có phải có vấn đề hay không, muốn tìm cũng tìm một người không sai biệt lắm với anh đi?

Vương Nhất Bác vẫn không hết giận, đang muốn gọi điện hỏi đối phương chuyện gì xảy ra, cậu vẫn không tin anh sẽ thích kiểu như vậy.

Điện thoại còn chưa quay số ra, bên cạnh lại đột nhiên có người nói chuyện với cậu.

"Nhất Bác, thế nào, đây là bộ phim đầu tiên của anh, cảm giác thế nào, cùng Ngọc tỷ diễn kịch còn được không?" Là nam chính Trịnh Nam. Vừa nói còn bất động thanh sắc đặt tay lên vai cậu.

Vương Nhất Bác di chuyển sang bên cạnh một chút, để tay Trịnh Nam buông xuống: "Cũng được, anh Trịnh, anh có chuyện gì sao?"

"Cũng không có gì, chính là muốn đến xem một chút, tuy rằng hai chúng ta đóng cảnh không nhiều lắm, nhưng cũng có thể chỉ giáo lẫn nhau một chút." Nói xong Trịnh Nam lại dựa vào.

"Chỉ giáo thì không dám, anh Trịnh anh đóng nhiều năm như vậy, tôi không kéo chân anh là được rồi." Vương Nhất Bác đứng dậy từ ghế, lại tiếp tục nói: "Đạo diễn gọi tôi, tôi đi quay phim trước, lát lại nói."

Vương Nhất Bác vốn là tìm cớ muốn rời đi. Còn tưởng rằng cậu nhìn không ra sao, ánh mắt kia thật sự là, ghê tởm.

Kết quả vừa vặn đạo diễn đột nhiên gọi cậu, nói trước tiên quay cậu, không nên chậm trễ tiến độ.

Vương Nhất Bác đè nén sự không thoải mái và khó chịu trong lòng, điều chỉnh tâm tính một chút, cười tủm tỉm đi về phía đạo diễn: "Được, đạo diễn, phân cảnh của tôi hôm nay quay có phải cũng không sai biệt lắm không? -

Đạo diễn: "Đúng vậy, hôm nay quay là K.Green, một người sẽ tổ chức cho anh một yến tiệc K.Green nhỏ, Nhất Bác, thế nào? "Đạo diễn rất thích Vương Nhất Bác, diễn xuất không tệ, tính cách cũng ôn hòa, còn rất lễ phép, Triệu Tử Húc kia quả thực không thể so sánh được. (Editor: Tôi thực sự không biết cái K.Green kia là cái gì, thôi thì cứ để nguyên vậy, mọi người thông cảm :<<<)

Nghĩ đến Triệu Tử Húc, trong lòng đạo diễn thập phần không thoải mái, Triệu công tử này lúc trước chính là nhà đầu tư cứng rắn nhét vào, phó đạo diễn cùng nhà sản xuất đều đồng ý, kịch không phải một mình hắn, hắn vốn không muốn đồng ý nhưng ngẫm lại còn chưa tính, dù sao cũng là một trường đại học chính hiệu ra, hẳn là sẽ không kém đến đâu.

Ai biết diễn xuất này lại kém thành như vậy, thiếu chút nữa làm hắn tức giận đến chết.

"Cám ơn đạo diễn, cái này không cần, vở kịch còn chưa chính thức K.Green đâu, bởi vì tôi tổ chức một yến tiệc K.Green coi như là chuyện gì xảy ra a, đến lúc đó chờ kịch chính thức K.Green, tôi nhất định sẽ tới đây." Vương Nhất Bác ôn hòa nói.

Đạo diễn nghe xong lại khen Vương Nhất Bác vài câu, không kiêu ngạo không nóng nảy, là một mầm mống diễn xuất tốt.

Chạng vạng, Vương Nhất Bác rốt cục cũng k.green, nói lời tạm biệt với đoàn làm phim rồi trở về.

Thật vất vả mới trở lại khách sạn, Vương Nhất Bác dự định tắm rửa trước, thư giãn một chút.

Trong khoảng thời gian này nói mệt mỏi vẫn rất mệt mỏi, dù sao rất nhiều lần phân cảnh của cậu đều đến giữa đêm, vốn tinh thần cũng không tốt lắm, hết lần này tới lần khác phân cảnh của cậu chủ yếu là diễn kịch, hậu quả của việc cường tát tinh thần chính là lúc nên mất ngủ.

Ngâm mình trong bồn tắm và thư giãn có thể giúp ngủ tốt hơn.

Đột nhiên nhớ tới hôm nay hình như cậu còn có chuyện gì chưa làm, cậu còn chưa hỏi người kia rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

Hiện tại tâm tình tỉnh táo lại, cậu suy nghĩ một chút, đối phương chỉ là "lừa gạt" cậu không thích nữ sinh mà thôi, hơn nữa chuyện này cùng mình có quan hệ gì, mình có lý do gì tức giận. Chẳng qua cùng đối phương ở một đoạn thời gian mà thôi, quan hệ tuy rằng không tệ, cũng không đến mức đối phương lừa cậu muốn hỏi tội đi.

Vương Nhất Bác lại suy nghĩ một chút, vẫn là quên đi, bất quá cậu vẫn muốn hỏi một chút.

Dù sao đối phương đang ở thành phố Y, mình vừa vặn ở chỗ này quay phim, gửi tin nhắn cho anh cũng không có gì.

Nghĩ xong, tin tức cũng gửi tới.

[Anh Tiêu, nghe nói anh tới thành phố Y? Phân cảnh của em hôm nay vừa vặn kết thúc, bằng không em làm hướng dẫn viên đi dạo với anh?】

......

Đợi thật lâu, cũng không có tin tức, Vương Nhất Bác nghĩ đối phương có thể ngủ không thấy, dù sao anh cũng phải làm việc và nghỉ ngơi.

Ngâm mình trong bồn tắm xong, từ trong bồn tắm đi ra, cơ bụng Vương Nhất Bác càng thêm rõ ràng, khối từng khối rõ ràng, làn da vẫn rất trắng nõn, nhìn càng khiến người ta muốn phạm tội, chứng minh không phải chỉ có loại cơ bụng màu đồng mới đẹp.

Quay phim lâu như vậy ngược lại còn rèn luyện thân thể một chút.

Vương Nhất Bác cầm lấy khăn tắm, quấn lấy nửa người dưới, hệ thống sưởi ấm trong phòng đầy đủ, vừa mới ngâm mình xong, thân thể dường như còn tỏa ra hơi nóng.

"............" Một trận ồn ào phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng, Vương Nhất Bác cầm điện thoại lên, là điện thoại video của Tiêu Chiến.

Mở ra, kết nối.

Tiêu Chiến ở bên kia nhìn Vương Nhất Bác đập vào mắt, phần dưới tóc ướt đẫm, hình như còn đang nhỏ giọt, nửa người trên cũng vậy, không mặc quần áo, gương mặt kia giờ phút này thoạt nhìn càng có chút mềm mại, làm cho người ta có loại xúc động muốn hôn, đây là cho anh một kinh hỉ lớn a.

Vương Nhất Bác chợt nhìn thấy Tiêu Chiến, trong lòng cũng không biết tại sao, cư nhiên có chút vui vẻ, một chút cũng không có tâm tình tức giận như buổi trưa.

"Khụ khụ, em vừa mới tắm? Anh đến đây thăm dì út của anh, cô ấy sắp sinh nhật, mẹ anh bên kia không thể đến, để cháu trai của anh làm việc thay anh."

Tiêu Chiến biết tiểu bằng hữu nhìn thấy hot search, vội vàng giải thích, cũng không thể để cho cậu hiểu lầm.

Vương Nhất Bác: "Ồ, đó là dì út của anh? Sao em không biết dì của anh là một ngôi sao, và cũng là một hậu ảnh nổi tiếng a "Bản thân Vương Nhất Bác cũng không chú ý tới ý cười rõ ràng của cậu sau khi nghe Tiếu Chiến nói.

Trong lòng cậu vui vẻ, vốn muốn trên mặt không hiển lộ. Đáng tiếc cậu không lợi hại như tổng giám đốc Tiêu, có thể làm được vui vẻ không hiện ra mặt. (Editor: Chú Chiến diễn còn giỏi hơn diễn viên a)

Tiêu Chiến nhìn thấy biểu tình của bạn nhỏ, trong lòng nhất thời mừng rỡ, chẳng lẽ bạn nhỏ hiểu lầm? Vì vậy, bây giờ nghe giải thích rất hạnh phúc.

Tiểu bằng hữu đây là bắt đầu có với anh...

Tiêu Chiến thu lại cảm xúc một chút, mở miệng nói: "Ừm, bên ngoài cũng không biết, ngoại trừ người trong nhà, năm đó dì út nói phải dựa vào thực lực của mình, cho nên đến bây giờ cũng không ai biết. Nhưng bây giờ có thể cần phải biết." Ngay cả bạn nhỏ cũng hiểu lầm, anh phải nhanh chóng thanh minh, bằng không sau này anh cùng tiểu bằng hữu ở cùng một chỗ sẽ gây bất lợi cho bạn nhỏ của anh.

"Bằng không ngày mai em tới đây cùng bọn anh đi, ngày mai chính là sinh nhật dì út của anh, chuẩn bị cùng nhau ăn một bữa cơm, vừa lúc anh có nói với cô ấy về em, cô ấy rất thích em, cảm thấy anh có một người bạn như vậy không dễ dàng. Em cũng biết anh luôn lạnh lùng, mọi người trong gia đình đều lo lắng cho anh." Tiêu Chiến lại thuận thế nói, anh cũng không muốn để cho bạn nhỏ của anh phản ứng lại lời nói vừa rồi của anh lại hỏi anh vì sao hiện tại phải biết.

"Như vậy được không?" Cậu nghe nói An Ảnh Hậu này có chút bá đạo, trong giới đều biết, lập tức lại nghĩ đến lời của Tiêu Chiến, vẫn là nói: "Được, ngày mai ở nơi nào, em tới tìm các anh đi."

Tiêu Chiến: "Ngay tại khách sạn Century, bọn anh chờ em ở đó, đến lúc đó cùng nhau đi qua."

Cúp điện thoại, Tiêu Chiến có chút mừng thầm, cảm giác bạn nhỏ hình như có chút thông suốt, chỉ là có thể còn không ý thức rõ được, đến lúc đó mình lại cố gắng.

Càng nghĩ càng vui vẻ, ngay cả bước chân cũng mang theo khí tức vui vẻ, một chút cũng không giống tổng giám đốc trong mắt người ngoài làm cái gì quyết định đều sát phạt quả quyết.

Mà Vương Nhất Bác cũng vậy, sau khi cúp điện thoại, trong lòng lại có chút khẩn trương, ở trong phòng đi tới đi lui, không phải bởi vì đối phương là An Ảnh Hậu, mà là bởi vì đối phương là dì út của Tiêu Chiến.

Tiểu kịch trường:

Tiêu Chiến: Phần thưởng đã nói là gì? Anh chạy xa như vậy, bởi vì tư phế công, em thật sự không cho anh một chút phần thưởng sao?

Vương Nhất Bác: Thôi đi, ai bảo anh tới đây, em có cầu anh đến không? Nói xong còn lạnh lùng liếc đối phương một cái.

Tiêu Chiến: Điềm Điềm, anh sai rồi, anh hứa sẽ không như vậy, lần này em tha thứ cho anh đi, lần sau anh sẽ tiết chế một chút. Ngay sau khi em cầu xin sự "tha thứ", anh sẽ không ngay lập tức "đến".

Vương Nhất Bác: Anh còn dám nói gì nữa? Anh lại nói có tin em lập tức bay đi xa hơn hay không, đợi mấy tháng không trở về...

Tiêu Chiến: Anh không nói nữa, anh im miệng, Điềm Điềm nhà anh là tốt nhất!

Nói xong liền ôm người cho một nụ hôn thật sâu thật dài.

Editor có lời muốn nói: Chính là từ đầu tui đã dịch cách xưng hô của hai anh là "Anh - Em", chắc mọi người cũng thắc mắc sao không dịch là "Anh - Tôi", tui cũng nói lý do luôn. Thứ nhất là vì Nhất Bác có gia giáo, lễ phép, dù sao anh Chiến cũng là ân nhân của Bác ca. Thứ hai, xét về mặt thực tế hiện nay, Bác ca nhỏ tuổi hơn Chiến ca, ra ngoài xã hội để lịch sự xã giao người ta cũng không xưng "tôi" để giao tiếp như trong tiểu thuyết nhiều. Vả lại, dịch như thế cũng có cảm giác ngọt ngào hơn í :>>>