Chương 5: Lần Đầu Tiên Sống Cùng Nhau

Tiêu Chiến lái xe đến siêu thị mua sắm lớn nhất thành phố X, mua một ít rau củ quả và đồ ăn vặt, trước khi Vương Nhất Bác đến nhà anh.

"Em đến rồi, chỗ này của anh không phải hộ gia đình không cho vào, anh ra đón em một chút đi." Vương Nhất Bác nhìn khu dân cư cao cấp trước mặt, trong lòng có chút cảm khái, "Được, chờ anh một chút." Bạn nhỏ nhanh như vậy liền đến, anh còn muốn vừa ra cửa.

"Ngoại trừ lầu hai rẽ trái gian thứ nhất là của anh, những thứ khác em đều có thể chọn, anh trên cơ bản là ở một mình, em gái anh cùng cha mẹ ta ở cùng một chỗ, em ấy ngẫu nhiên sẽ tới đây một lần, nhưng sẽ không ở lại, không có ảnh hưởng gì." Tổng giám đốc Tiêu đóng cửa lại rồi xoay người nói với đứa nhỏ trước mắt.

"Anh còn có em gái sao? Chưa nghe anh nói bao giờ, vậy em muốn phòng bên cạnh anh." Vương Nhất Bác vẫn có chút mất tự nhiên, nhìn Tiêu Chiến tao nhã trước mặt.

"Ừm, có một em gái, tính cách của cô ấy tương đối hoạt bát, so với anh tốt hơn một chút, chắc em hẳn là có thể xử lý được, vậy em trước tiên đi cất hành lý xong thuận tiện tắm rửa, là có thể ăn cơm."

Tiêu Chiến nói xong liền đi về phía phòng bếp, để lại không gian cho Vương Nhất Bác, anh nhìn ra bạn nhỏ của anh vẫn có chút ngượng ngùng.

Vương Nhất Bác nhẹ nhàng "ừ" một tiếng rồi lên lầu.

Hai tiếng sau, Vương Nhất Bác đi xuống lầu nhìn trên bàn ăn bày đầy đồ ăn cậu thích ăn, nhất thời cả kinh, chẳng lẽ khẩu vị của cậu và vị giám đốc Tiêu này tương tự nhau?

"Em khỏe không? Vừa vặn, anh cũng không sai biệt lắm, còn có một canh cà chua ngưu bàng, chúng ta ăn trước đi." Tiêu Chiến nói xong liền múc một chén cơm đưa cho Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác nhận lấy chén, nhìn Tiêu Chiến nói: "Không nghĩ tới khẩu vị của em và Tiêu tiên sinh lại giống nhau như vậy, xem ra khoảng thời gian này em có phúc rồi."

"Anh thích thanh đạm, nghĩ không thể hoàn toàn dựa vào khẩu vị của anh, liền làm mấy món ăn cay, không nghĩ tới ngược lại vừa vặn hợp khẩu vị của em." Tiêu Chiến đường hoàng nói, nhưng kỳ thật anh chính là đã sớm đi tìm hiểu sở thích của bạn nhỏ mới cố ý học đồ ăn Tứ Xuyên.

Hai người rất nhanh liền dùng cơm tối, sau khi thu dọn xong hết thảy, Tiêu Chiến từ phòng bếp lấy nước chanh ra phòng khách đưa cho Vương Nhất Bác.

"Uống một chút đi, vừa rồi nhìn em ăn hơi nhiều, uống chút cái này tiêu hóa một chút. Anh thường đến công ty lúc 9 giờ sáng, bốn giờ chiều trở về, buổi trưa không trở lại, em một mình buổi trưa gọi đồ ăn đi, còn có phòng tập thể dục, thư phòng trong nhà em có thể sử dụng, em trong khoảng thời gian này không nhận hoạt động, kế hoạch gì đúng không? "Rõ ràng biết đối phương vì sao không tiếp nhận hoạt động, còn ở đây giả vờ hỏi, Tiêu hồ ly bụng đen trêu chọc bạn nhỏ của mình.

"Cám ơn, ừm, buổi trưa em sẽ ở chỗ lão sư một chút, gần đây em dự định nhận một bộ phim truyền hình, nhưng cũng không biết có kịch bản hay gì không, vừa vặn trong khoảng thời gian này tìm một lão sư học tập, học trước rồi mới xem đi." Vương Nhất Bác nhận lấy ly, uống hai ngụm, nước chanh ấm áp theo cổ họng chảy đến dạ dày, quả thật thoải mái hơn rất nhiều.

Tiêu Chiến nhìn động tác của bạn nhỏ, thân thể không khỏi cảm thấy có chút nóng lên, "Ừm, chuẩn bị, nghỉ ngơi một thời gian cũng tốt. Vậy hôm nay em nghỉ ngơi sớm đi." Nói xong liền xoay người trở về phòng mình.

Vương Nhất Bác ở phòng khách uống nước chanh xong, một lát sau cũng trở về phòng.

Sáng sớm hôm sau, tổng giám đốc Tiêu chu đáo chuẩn bị bữa sáng, để lại một tờ giấy trên bàn ăn và đi làm. Đứa nhỏ không biết khi nào mới dậy, lỡ như đi không ăn sáng đối với sức khỏe cũng không tốt. Một lát sau khi đến công ty tìm hiểu xem gần đây có kịch bản hay hay không, có thì mua trước, chuẩn bị cho bạn nhỏ.

12 giờ trưa, Vương Nhất Bác mới dậy, sau đó liền trực tiếp gọi đồ ăn mang đi, hẹn với thầy giáo 3 giờ chiều, chuẩn bị ra ngoài sớm một tiếng, giao thông thành phố X cậu cũng không ôm hy vọng.

Nói ra, chỉ là đáng tiếc tổng giám đốc Tiêu chuẩn bị bữa sáng một phen tâm ý :>>>.

May mắn ra ngoài sớm, cuối cùng cũng thuận lợi chạy tới nhà lão sư lúc 2 giờ 50, Vương Nhất Bác may mắn nghĩ, lão sư này là ảnh đế nổi danh trong giới, chỉ là mấy năm gần đây không diễn xuất, ngoại giới còn tưởng rằng hắn ẩn lui, lại không biết hắn làm lão sư chỉ đạo hậu bối. Nếu không phải bởi vì đây là tiểu thúc thúc của Mặc Nhiễm, cậu mới không có vận khí này có thể được vị lão sư này chỉ điểm.

"Mặc lão sư? Xin chào, tôi là bạn của Mặc Nhiễm, trước đây đã liên lạc với anh. "Vương Nhất Bác gõ cửa hai cái, đợi một chút thấy một người đàn ông đến mở cửa, đôi mắt đào tựa tiếu phi tiếu, sống mũi rắn chắc, còn có đôi môi cực mỏng, làn da trắng nõn làm nổi bật người trước mặt càng thêm đẹp mắt.

"Tiến vào đi, tôi biết cậu, thường xuyên nghe tiểu tử kia nhắc tới, nói cậu thế nào, ha ha, hôm nay vừa gặp, quả thật rất tốt, ít nhất mặt mũi này, lăn lộn trong giới giải trí dư dả." Mặc Sâm nhìn người trước mắt, nhìn khuôn mặt này, một chút cũng không che dấu nói.

"Bất quá chỉ có mặt mũi cũng không được, nếu cậu tưởng tượng tôi như vậy, hay là phải có kỹ năng diễn xuất, trước tiên cậu tùy tiện diễn một đoạn, tôi xem nền tảng của cậu như thế nào? Liền diễn hắn," Mặc Sâm cầm một kịch bản chỉ vào một nhân vật trong đó nói.

"Được, tôi trước tiên xem một chút." Nói xong Vương Nhất Bác bắt đầu phỏng đoán đặc điểm tính cách của nhân vật này, lại tự hỏi mình diễn giải như thế nào tương đối tốt, sau đó bắt đầu hướng ảnh đế biểu diễn suy nghĩ của hắn.

Hai giờ trôi qua rất nhanh, Vương Nhất Bác cũng dần dần càng ngày càng tự nhiên, thầy giáo đối với cậu còn rất hài lòng, bảo cậu tiếp tục có thời gian liền tới hắn chỉ đạo. Vương Nhất Bác từ nhỏ đã thích phương diện này, còn học vài năm, sẽ không kém, nhưng cậu vẫn muốn tốt hơn, cho nên mới tìm Mặc Nhiễm liên lạc với tiểu thúc thúc của hắn.

Vương Nhất Bác ban đầu thậm chí có chút không thể tin được đây là Mặc Sâm đã hơn 30 tuổi đã đoạt vô số giải thưởng ảnh đế, bởi vì người trước mắt này thật sự là quá dễ ở chung, làm sao có thể không gần gũi nhân tình như người ngoài nói, nhưng khi cậu đối với một ít ánh mắt, chi tiết thân thể của hắn phân tích giải thích, cậu rất xác định, người trước mặt chính là Mặc ảnh đế kia.

Cuối cùng khi Vương Nhất Bác rời đi, ảnh đế còn muốn ở lại anh ăn cơm, nhưng Vương Nhất Bác uyển chuyển từ chối, dù sao lần đầu tiên gặp mặt, về sau còn phải thường xuyên đến, bảo trì một ấn tượng tốt thích học tập là tốt rồi, không cần thêm một người ăn hàng nữa.

Vương Nhất Bác ra khỏi cửa liền trực tiếp trở về, không trì hoãn trên đường, cậu nhớ rõ ngày hôm qua Tiêu Chiến nói cho cậu biết, anh bình thường 4 giờ chiều liền trở về, vậy bây giờ mình trở về hẳn là không sai biệt lắm, nghĩ đến rất nhanh lại muốn gặp người này, khuôn mặt ấm áp kia lại hiện lên trong lòng, cậu thế nhưng có chút cảm giác kỳ dị đột nhiên xuất hiện, bất quá biến mất lại rất nhanh, cho nên cậu cũng không nghĩ nhiều, chỉ tưởng là biết ơn đi.

Editor có lời muốn nói: Bạn bé động lòng chút rồi, haha :>>>