Chương 4: Chúng Ta Sống Chung

Nửa tháng trôi qua, mắt thấy lịch sử trò chuyện với bạn nhỏ vẫn dừng lại ở mấy câu nói từ lần trước ghi hình chương trình, không có thêm tiến triển gì khác nữa. Tổng giám đốc Tiêu có chút nóng nảy, tuy rằng biết bạn nhỏ của anh sẽ không chủ động gửi tin nhắn cho anh, nhưng ngay từ đầu anh vẫn có một chút khát vọng, nhưng theo thời gian trôi qua, chút hy vọng này liền không còn sót lại chút gì.Vương Nhất Bác tiêu sái hơn nửa tháng, rốt cục chơi đủ rồi, có trời mới biết nửa tháng này cậu đi đâu, điện thoại di động cũng không liên lạc được. Thật vất vả mới nhận được điện thoại, kết quả bảo anh ra sân bay đón cậu, bởi vì cậu không có tiền trở về, nội tâm người đại diện tan rã, nhưng cuối cùng vẫn nhận mệnh lấy chìa khóa xe đi thẳng đến sân bay.

Nửa giờ sau, cuối cùng đón được người, may mắn thay hôm nay không bị kẹt xe.

"Tổ tông của tôi ơi, ngài có thể bớt chơi bời chút được không, ngài hiện tại là một nghệ sĩ, ngài biết không? Ý nghĩa của nghệ sĩ là ngài không thể quá xuất hiện, ngài vừa ở đó không thấy có bao nhiêu người nhìn thấy ngài? May mắn là bây giờ ngài không có nhiều người hâm mộ, nhưng cũng phải chú ý đến hình ảnh a, ngài nhìn vào những gì ngài ăn mặc kìa?" Người đại diện tận tình nói.

"Tôi có ăn mặc không đẹp sao? Cái này gọi là đặc sắc, đây là thịnh hành, là các người không hiểu, còn nữa, cái gì gọi là may mắn fan không nhiều lắm, đó là thiếu gia tôi không tỏa ra mị lực, qua một thời gian nữa mà nhiều fan đuổi theo tôi chạy, anh sợ là lại muốn bắt đầu phiền não."

"Được rồi, ngài đẹp trai ngài nói đều đúng." Cũng không biết trọng điểm này nghe ở đâu, người đại diện yên lặng oán thầm.

"Không về nhà, đi chỗ anh, ba tôi lại bắt đầu, tôi cũng không muốn trở về bị ông ấy tra tấn." Vương Nhất Bác chơi điện thoại một hồi lại nói với người đại diện.

"Gia, ổ lợn của tôi, ngài sợ là ở không quen, hơn nữa gần đây tôi ở cùng với bạn gái, sợ là không tiện. Đương nhiên, nếu ngài không ngại, buổi tối nghe được cái gì tôi không chịu trách nhiệm." Người đại diện cười gian tà nói.

"Yo, anh đã có bạn gái rồi cơ, vậy anh đặt khách sạn cho tôi, tôi qua loa một đêm, ngày mai nói tiếp. Thiếu gia phải có một giấc ngủ ngon." Vương Nhất Bác duỗi thắt lưng, ngủ thϊếp đi.

Sáng sớm hôm sau, Vương Nhất Bác bị tiếng chuông báo thức đánh thức, đang định với tay tắt nó lại tự động dừng lại, Vương Nhất Bác lại quay đầu đi ngủ, nhưng không lâu sau, nó lại bắt đầu kêu, lặp đi lặp lại mấy lần như thế, giống như là cố ý.

Đúng vậy, đúng là cố ý, là phụ thân Vương Nhất Bác, ông ta để cho người cố ý làm như vậy, phương thức chỉnh người của lão gia tử này càng thêm kỳ lạ, lão gia tử biết tiểu tử này buổi sáng phiền nhất bị đánh thức, chính là nên như vậy. Lão gia tử cười đến vui vẻ không biết mệt mỏi, nghiễm nhiên là một tiểu lão đầu hoạt bát, làm sao có một chút bộ dáng nghiêm phụ.

Nhưng chuyện con trai vào giới giải trí, ông ta chính là muốn làm cho tiểu tử này hối hận, trước tiên cản trở cậu một đoạn thời gian, nếu cậu còn kiên quyết, liền thuận theo cậu, lùi bước vui vẻ thoải mái.

Kết quả là, Vương Nhất Bác cứ như vậy bị "đơn phương" tuyên bố "phong sát", giờ phút này cậu còn đang ngủ say, căn bản không biết chuyện gì phát sinh.

Giữa trưa, người đại diện tới đưa cơm cho cậu, nói cho cậu biết gần đây không có hoạt động gì. Vốn cậu còn chưa có nổi tiếng, không có hoạt động gì, hơn nữa lão gia tử làm như vậy, càng không còn. "Thẻ phụ của tôi phỏng chừng cũng bị dừng lại, tôi là một tiểu tử đẹp trai như vậy, còn sợ nuôi không sống được mình?"

Cậu nghĩ đến đây hẳn là bút tích của lão gia tử, cũng không nói thêm gì, liền để cho người đại diện đi :<.

Đã đến lúc để cho tên Mặc Nhiễm kia ra chút máu, Vương Nhất Bác rất nhanh ăn cơm trưa xong liền thu dọn hành lý đến nhà Mặc Nhiễm.

Đúng như cậu dự đoán, bây giờ tên này không có ở nhà, vậy thì chờ trước đi, bất quá vẫn là gọi điện thoại cho hắn trước.

"Mặc Nhiễm, nói cho cậu biết một chuyện, tôi lại bị lão gia tử đuổi ra khỏi nhà, cậu thu lưu tôi một đoạn thời gian đi!" Vương Nhất Bác tận lực làm cho giọng mình có vẻ đáng thương một chút, bằng không Mặc Nhiễm tên này chính là vô lương tâm. "Tôi cam đoan tôi không gây chuyện, cũng sẽ không đem nhà cậu làm loạn thất bát tao, cậu tin tưởng tôi một lần có được hay không?" Vương Nhất Bác lại tiếp tục nói.

Một lúc lâu sau, đối diện rốt cục truyền đến thanh âm: "Ừm, được." Vương Nhất Bác buông điện thoại xuống xem, là Tiêu Chiến, sao lại là anh ấy, chẳng lẽ mình quá mệt mỏi, nhìn nhầm tên?

Cả người cậu mơ hồ, đứng trước cửa Mặc Nhiễm nghĩ nửa ngày cũng không đúng. Hoàn toàn không biết là lần trước trong lúc ghi hình chương trình, Tiêu Chiến lén lút cất điện thoại trên điện thoại di động của cậu, còn thiết lập thành người đầu tiên mặc định, hơn nữa còn không phải là tên, quỷ biết là cái gì, vừa rồi lúc Vương Nhất Bác gọi điện thoại căn bản không chú ý, trực tiếp nhấn vào liền gọi, lúc này mới dẫn đến hiểu lầm lần này.

Vương Nhất Bác vội vàng nói: "Không chú ý, không chú ý, con người em cũng không nhìn ghi chú gì, trực tiếp ấn vào, gọi nhầm, thật sự là ngượng ngùng, thật sự xin lỗi, khiến anh chê cười rồi.--"

Dứt lời đang muốn cúp máy, người đối diện hình như đoán được ý đồ của cậu, lập tức nói chuyện ngăn cản cậu.

"Không có việc gì, tôi biết Mặc Nhiễm, hiện tại cậu ta cũng là nghệ sĩ của công ty tôi, trong khoảng thời gian này cậu ta bận rộn, phỏng chừng cũng không về được nhà, phần lớn thời gian đều luyện tập ngủ trong ký túc xá."

"Hả? Vậy làm thế nào để cậu ta đi?" Vương Nhất Bác có chút nghi hoặc.

Tiêu Chiến thừa dịp này lại tiếp tục nói: "Chúng ta bây giờ cũng là bạn bè, hơn nữa lần trước cũng từng ở cùng nhau, nếu không em đến nhà tôi đi, em ở Mặc Nhiễm cậu ấy cũng không chiếu cố được em, trù nghệ gần đây của tôi lại tiến bộ không ít, bằng không thần tượng em đến nếm thử, giúp fan này giám định một chút được không?"

Tiêu Chiến phỏng đoán dùng từ, vừa muốn biểu đạt ra những lời fan nên nói, lại không thể quá vội vàng, thật sự là lo lắng, bạn nhỏ của anh có thể cự tuyệt anh hay không?

Vương Nhất Bác nghe Tiêu Chiến nói vậy, trong lòng có một ý nghĩ muốn nói ra, nhưng cậu lại đè xuống, nghĩ hẳn là không có khả năng, là mình suy nghĩ nhiều, cậu luôn luôn đối với mị lực của mình không hoài nghi, nhưng mà, đây là nam nhân hẳn là sẽ không chứ.

Đối phương là fan của cậu, hơn nữa đối phương coi cậu như em trai, vậy hẳn là không có gì, cùng lắm thì cho anh thêm vài chữ ký, lúc chia cổ phần thêm ít tiền là được, dù sao cũng là công ty của anh ấy.

Liền mở miệng nói: "Vậy được rồi, cảm ơn, quấy rầy rồi!" Sau đó liền đương nhiên tán thành đề nghị của Tiêu Chiến. Hình như người vừa mới rối rắm nửa ngày không phải cậu, tiếp theo hỏi địa chỉ liền bắt taxi qua.

Tiêu chiến cúp điện thoại, khóe miệng ý cười càng sâu.

Vừa rồi đột nhiên nhận được điện thoại của bạn nhỏ, anh còn tưởng rằng mình đang nằm mơ, nhưng nghe được thanh âm quen thuộc của bạn nhỏ đã lâu không gặp bên kia, anh biết anh không phải đang nằm mơ, hết thảy đều là sự thật.

Nghe giọng điệu hơi đáng thương của đứa trẻ của mình, và tưởng tượng biểu hiện hiện tại của mình, nụ cười của người nam nhân không thể dừng lại. Làm thế nào đứa nhỏ của anh có thể đáng yêu được như vậy. Tuy rằng anh biết cậu ấn nhầm mới có thể nói như vậy, nhưng dù sao vẫn là anh nghe được, cho nên anh vẫn rất cao hứng.

Về phần vấn đề ở chỗ nào, chỉ cần anh lại dỗ dành một phen, tin tưởng bạn nhỏ của anh sẽ bị lừa, hoàn toàn không cần lo lắng ngoài ý muốn.

Tiêu Chiến vừa nghĩ đến bọn họ kế tiếp sẽ có một khoảng thời gian dài sớm chiều ở chung, trong lòng liền mơ hồ có chút kích động, lần này anh phải hảo hảo nắm chặt cơ hội mình không biết xấu hổ mới có được, nhất định phải để cho bạn nhỏ sinh ra hảo cảm với hắn.

Ừm, lát nữa đi mua chút đồ ăn ngon, buổi tối nấu một bữa cơm lớn cho tiểu hài tử, nghĩ như vậy, Tiêu Chiến cười một đường từ công ty đi ra ngoài, tựa hồ không nhìn thấy biểu tình kinh ngạc của người xung quanh.

Tác giả (gốc) có lời muốn nói: Tổng giám đốc Tiêu biết Vương Nhất Bác bị đơn phương phong sát, cũng biết là Vương lão gia tử làm, sở dĩ anh không giúp chính là bởi vì biết Vương Nhất Bác nhất định sẽ không có chỗ đi, anh còn đang cân nhắc làm thế nào lừa gạt tiểu bằng hữu đến chỗ mình, kết quả tiểu ngốc nghếch Vương Nhất Bác này liền đem kinh hỉ lớn này đưa đến tay anh.

Editor cũng có lời muốn nói: Cái này cũng vô sỉ quá rồi chú Tiêu ơi😢