Chương 4: Chào anh, anh Phó

Cửa xe mở ra.

Bạch Thu nhấc chân muốn bước về phía trước, nhưng người thanh niên bước xuống xe không phải Phó Yến Thành, mà là trợ lý của anh ấy, Tề Thâm.

"Phu nhân, Phó tổng tạm thời có hẹn, hôm nay không thể trở về ăn cơm, đây là quà cậu ấy dặn mang đến cho bà."

Lúc Bạch Thu gọi điện thoại cho Phó Yến Thành, chỉ đơn giản là bảo anh trở về ăn một bữa cơm, chứ không nói Thịnh Miên cũng ở đây.

Nếu không, với tâm lý sẵn sàng bỏ lại người vợ này để ra nước ngoài ba năm trước, không chừng anh có thể sẽ trực tiếp từ chối trở về nhà.

Bạch Thu phất tay sai người tiếp nhận hoa tươi trong tay Tề Thâm, trên mặt hiện lên vẻ thất vọng khó dấu, thở dài: "Ta biết nó rất bận rộn, mà thôi quên đi, để cho nó nghỉ ngơi một thời gian vậy."

Tề Thâm gật đầu.

Trở lại phòng khách, nhìn về phía Thịnh Miên, trong lòng Bạch Thu cảm thấy có chút buồn bực không kiên nhẫn, xua tay không thèm để ý: “Cô mau đi đi, chờ Tiểu Thành rảnh, tôi sẽ liên lạc cho cô sau.”

“Vâng.”

Thịnh Miên gật đầu, cũng không nghĩ tới việc sẽ tự làm mất mặt mình nếu ở lại ăn cơm.

Cô vẫn chưa nhìn thấy diện mạo Tề Thâm, chỉ mơ hồ nhìn thấy bóng lưng của người đàn ông đó, nhưng cô cũng biết chắc chắn đó không phải Phó Yến Thành.

Dù sao hôm nay không gặp được cũng chẳng sao, bởi vì thỏa thuận ly hôn cũng đã chuẩn bị xong rồi.

Đi được một đoạn, lúc ngồi trong xe chờ đèn giao thông, Thịnh Miên thoáng nhìn qua loạt tin nhắn mới trong nhóm làm việc.

Đã tan giờ, nhưng trong nhóm vẫn hoạt động vô cùng tích cực.

“Nghe nói Phó Yến Thành lần này trở về để chuẩn bị kết hôn. Ngự Cảnh Uyển bên kia vừa mới khai trương, anh ấy đã bỏ ra một số tiền khổng lồ để mua lại, chắc là muốn bắt đầu trang trí cho đám cưới nhỉ?”

“Ông chủ của chúng ta chính là bạn học thời trung học của Phó Yến Thành đó, không biết lần này có thể giúp chúng ta tranh thủ giành được vị trí thiết kế này hay không đây?”

"Nếu có thể thiết kế phòng cưới cho Phó Yến Thành, giá trị tài sản công ty của chúng ta sẽ tăng gấp trăm lần. Bản thân anh ta ở nước ngoài thân thế cũng đủ đứng đầu các bảng xếp hạng. Là một thương nhân tư bản hàng đầu quốc tế, hơn nữa Phó Yến Thành này xuất thân hào môn, có thể tiếp cận nói chuyện được với anh ta hẳn là sẽ kiếm được bộn tiền..."

Ngoại trừ mấy người trong giới, cơ bản không có người ngoài nào biết được tin tức Phó Yến Thành đã kết hôn.

Ngay cả các phương tiện truyền thông cũng không hề đề cập đến chuyện đó.

Thịnh Miên đối với câu chuyện này không có hứng thú, vừa định đạp chân ga, liền nhận được tin nhắn của ông chủ Lương Hán Khanh.

【Hãy tới Moonlight, ông chủ cảm thấy hứng thú với mấy căn biệt thự cô thiết kế trước kia, muốn tự mình bàn bạc riêng với cô.】

Thịnh Miên đi trên con đường thiết kế nội thất, hoàn toàn là tình cờ, cô vốn là họa sĩ vẽ tranh, năm nhất đại học, cô thiết kế một căn biệt thự cho bạn cùng lớp, kết quả căn biệt thự kia sau đó được một vị đại gia nhìn trúng, lấy giá cao gấp mười lần giá gốc mua lại, chi tiết này khiến danh tiếng của cô thoáng chốc đã tiến xa vạn dặm.

Sau đó, cô chấp nhận làm việc cho đàn anh Lương Hán Khanh, làm công việc bán thời gian trong phòng làm việc của anh.

Đối với lý do tại sao nó là một công việc bán thời gian, lại là một câu chuyện dài.

Khi cô nhìn thấy tin nhắn, ngay lập tức xoay tay lái.

Moonlight là địa điểm giải trí yêu thích của các phú nhị đại tại Đế Đô, người ra vào bên trong không hề tầm thường, họ đều là những người giàu có nhất nhì ở đây.

Khi đến cửa, Lương Hán Khanh lại nhắn tin tới.

[Tôi có việc không thể tới đón cô, nên ông chủ Lâm nói sẽ bảo người dẫn cô vào, cô ở cửa chờ một chút nhé. 】

Moonlight áp dụng hệ thống thẻ thành viên, Thịnh Miên không có thẻ thành viên ở đây, chỉ có thể chờ người đến mở cửa cho vào.

Mà cùng lúc đó, Phó Yến Thành nhận được điện thoại của Lâm Cảnh, "Anh họ, em có một người bạn muốn giới thiệu với anh đang chờ ở cửa, lúc anh đến đây thuận tiện hãy đưa cô ấy vào đi, vừa hay làm quen nhau một chút."

Lâm Cảnh nhìn lướt qua bản thiết kế trong tay, liền cảm thấy Phó Yến Thành hẳn là sẽ rất thích, vừa lúc Ngự Cảnh Uyển muốn khởi công, người anh họ này của anh có đủ mọi thứ, nên rất ít khi đưa ra ý kiến.

"Quà tặng dành cho anh lần này đảm bảo là sẽ vừa ý."

Phó Yến Thành còn chưa kịp trả lời, tiếng nhạc bên kia đột nhiên lớn lên, không nghe thấy đối phương đang nói cái gì.

Tay chơi khét tiếng nhất ở Đế Đô này không ai khác chính là cậu em họ này.

Đối với món "quà" của cậu ấy, Phó Yến Thành không có lý do gì để không nghi ngờ.

Khi xuống xe, nhìn thấy một người phụ nữ đứng đợi ai đó ở ngay giữa cửa, anh bỗng có cảm giác rất quen thuộc với người này, là cô ấy sao?

Tiến tới gần hơn, anh phát hiện quả nhiên không nhận nhầm người.

Hai người vừa mới gặp nhau trên giường sáng nay.

Thịnh Miên đang định gọi điện thoại cho Lương Hán Khanh, liền nhìn thấy Phó Yến Thành đi tới.

Thân hình xuất chúng và khí chất kiêu ngạo, cao quý của anh ấy nổi bật ngay cả tại Moonlight, địa điểm mà giới nhà giàu đi lại khắp nơi.

Một bộ vest màu đen đặt may riêng, khuôn mặt lạnh lùng, bước đi tựa như núi xa trong ánh hoàng hôn, bình tĩnh và điềm đạm.

Phó Yến Thành vốn còn đang nghi hoặc người phụ nữ này sáng nay rời đi nhanh như vậy rốt cuộc là vì sao, hiện tại xem ra, đại khái là Lâm Cảnh đã đưa tiền trước.

Người Lâm Cảnh muốn giới thiệu cho anh chính là cô ấy.

Thịnh Miên rất ngạc nhiên khi thấy Phó Yến Thành chủ động tìm cô bắt chuyện, lại nghe được anh nhắc đến Lâm Cảnh, hẳn là ông chủ Lâm mà Lương Hán Khanh đã nhắc tới.

Thì ra bạn của ông chủ Lâm là Phó Yến Thành, ông chủ Lâm muốn giới thiệu cô với Phó Yến Thành.

Chẳng lẽ thật sự là thiết kế phòng cưới cho anh?

Thịnh Miên trong lúc nhất thời cảm thấy buồn cười, hôn nhân còn chưa ly hôn, vợ cũ của anh lại được mời đến thiết kế phòng cưới cho người vợ mới của chồng cũ, thế giới này thật đúng là mộng ảo.

Nhưng cô dựa vào khả năng của bản thân mình, hoàn toàn không có lý do gì để từ chối công việc được giao.

Có lẽ nên vậy: “Anh Phó, chào anh.”