Chương 3: Muốn trách thì trách xuất thân của cô không tốt

Trên mặt người đàn ông mang theo nụ cười, mặc vest, đi giày giày da, tướng mạo cũng coi như chu chính, đứng đắn, nhưng ánh mắt không hiểu sao lại khiến Thịnh Miên có chút khó chịu.

Với vẻ mặt lạnh lùng, cô đem thuốc của Thịnh Vi Nguyên đưa qua.

"Tôi đã vào thăm em ấy rồi, còn chỗ thuốc này phiền anh mang qua cho dì Tô giúp tôi."

Thịnh Tường nhướng mày: "Cùng nhau đi đi, chúng ta dù sao cũng đã lâu không gặp. "

“Không được, tôi còn có việc." Thịnh Miên trực tiếp đưa thuốc, xoay người đi ra khỏi đại sảnh.

Thịnh Tường cười thâm ý, đắm đuối nhìn theo bóng lưng thướt tha của cô đang dần đi xa, nhịn không được nâng túi thuốc lên kề vào chóp mũi ngửi ngửi.

Một người phụ nữ trẻ đẹp có ngoại hình xuất sắc xuất hiện trong phụ khoa, còn cầm thuốc kháng khuẩn và kháng vi-rút, điều này không khỏi khiến người ta suy nghĩ nhiều.

Thịnh Tường cụp mắt xuống, chỉ cảm thấy bụng mình quặn thắt.

Không nghĩ tới Thịnh Miên thoạt nhìn điềm đạm như vậy, lại lén lút chơi lớn như thế.

Mà cũng đúng thôi, chồng ba năm không ở bên cạnh, một người phụ nữ một mình phòng trống giường đơn khó tránh khỏi phải đi ăn vụng ở bên ngoài.

Không cần vội vàng, trước sau gì cô cũng phải về nhà họ Thịnh, còn rất nhiều cơ hội.

Thịnh Miên ngủ trên xe, trong lòng vẫn có chút buồn bực.

Lúc trước bởi vì một gia đình ba người này chuyển đến nhà họ Thịnh, còn có thêm một Thịnh Tường không có quan hệ huyết thống với cô, ngẩng đầu thấy cúi đầu gặp, cô cảm thấy có chút rất bất tiện.

Mặc dù ba đã khuyên cô nên nghĩ thoáng ra, nhưng khi cô ngầm đề nghị có thể cho Thịnh Tường dọn ra ngoài, Thịnh Chung lại hết sức khó xử.

Thịnh Chung luôn nghĩ bản thân nợ mẹ con Tô Lan và Thịnh Vi Nguyên, còn đối với Thịnh Tường cũng có tình cảm rất đặc biệt.

Thịnh Miên không muốn ba bị kẹp ở giữa làm khó xử, nên đã tự mình dọn ra ngoài ở.

Bây giờ nhìn lại, cô mới giống những người ngoài kia hơn.

Hôm nay cô đã xin nghỉ nên không cần đến nơi làm việc, nhưng trên đường lái xe về nhà, điện thoại di động lại vang lên, nhìn thấy cái tên nhấp nháy trên đó, tâm trạng vốn không tốt lại càng trở nên tồi tệ hơn.

Tiếng chuông chậm chạp không kết thúc, Thịnh Miên hít sâu một hơi, nhấn nút trả lời.

"Bạch phu nhân, xin chào."

Người gọi điện thoại là Bạch Thu, mẹ đẻ của Phó Yến Thành.

Từ khi nhận giấy kết hôn, vị "mẹ chồng" xuất thân danh giá, có đôi mắt tinh tường này, đối với cô có thái độ cực kỳ bất mãn, Thịnh Miên cũng là người nhạy cảm, ngoại trừ ở trước mặt Lão gia tử giả bộ, đối với Phó gia cô luôn giữ khoảng cách với mọi thứ trong gia đình.

"Tôi hy vọng cô có thể đến Phó gia một chuyến, trực tiếp bàn chuyện ly hôn."

Bạch Thu nói không chút nể nang, thậm chí như sợ Thịnh Miên sẽ từ chối, còn đánh đòn phủ đầu với cô, "Thịnh Miên, cô cũng nên biết, năm đó chúng ta là bởi vì không ngăn cản được Lão gia tử, hiện tại Yến Thành tiếp quản Phó thị, Phó gia từ nay một tay nó lo toan mọi việc, Lão gia tử chắc sẽ đồng ý chuyện này."

Ngụ ý, cuộc hôn nhân ép buộc này nhất định phải kết thúc.

Bạch Thu thậm chí còn nghĩ tới tình huống Thịnh Miên sẽ một khóc lóc thảm thiết, một đòi tự tử, dù sao nữ nhân nào gặp được con trai bà ấy, cũng sẽ không nỡ buông tay.

Cho dù là cả đời không chiếm được tình yêu của nó, chỉ cần có thể cùng nó nói thêm vài câu đều sẽ thỏa mãn.

Nhưng đầu dây bên kia lại truyền đến tiếng Thịnh Miên thản nhiên đáp lại, “Được, là bây giờ tới luôn sao?”

Một câu nghi vấn cũng không có, hời hợt như vậy.

Dường như cô đã chờ đợi ngày này từ rất lâu rồi.

Bạch Thu bỗng thấy trong lòng không thoải mái, Phó gia vứt bỏ Thịnh Miên là chuyện nên làm, nhưng phản ứng của Thịnh Miên lãnh đạm như thế, cứ như con trai bà không đủ hấp dẫn vậy.

Vì để tìm lại chút thể diện cho con trai mình, sau khi cô đến, bà hừ lạnh một tiếng, "Cô đồng ý là tốt rồi, thân phận như cô không xứng với Yến Thành, thằng bé xứng đáng có một người vợ tốt hơn, bây giờ cô ngồi yên ở đây chờ, tôi sẽ gọi điện thoại cho Yến Thành, kêu nó cùng đến."

Thịnh Miên dừng một chút, Phó Yến Thành cũng sẽ tới?

Nếu anh ta biết người phụ nữ mình ngủ cùng tối qua chính là người vợ sắp ly hôn, không biết anh ta sẽ phản ứng ra sao.

Một người có lòng kiêu hãnh cao như vậy.

Đại khái sẽ cảm thấy giống như nuốt một con ruồi, nôn không ra được, lại rất muốn nôn ra.

Thịnh Miên cười khúc khích, quay đầu đi.

Bạch Thu nhìn thấy cô như vậy, sắc mặt liền không tốt lắm, nhưng xét thấy Thịnh Miên rất biết điều, không có ầm ĩ đòi bồi thường, vụ việc cũng không quá khó xử.

"Cô cũng đừng trách tôi nói chuyện không nể tình, nhà họ Thịnh các người trước mắt là hoàn cảnh như thế nào, chính cô hẳn là rất rõ, tôi cũng không muốn nhắc lại cho cô nghe làm gì, chỉ mong cô nhanh chóng khuyên nhủ ba mình, nếu trong lòng thật sự yêu thương con gái, không phải là vì lợi ích kinh doanh nên mới gả cô đi, thì hãy lập tức chấp nhận việc ly hôn này. Cả cô nữa Thịnh Miên, hãy sống đúng với thân phận của mình, Phó gia có thể giúp Thịnh gia một lần, nhưng không thể giúp lần thứ hai, hơn nữa người mẹ kế kia của cô, còn thường xuyên nhìn chằm chằm Yến Thành như hổ rình mồi, tình cảnh của cô nói chung là rất bất ổn, cưới cô về đã chẳng có bất kỳ lợi ích gì thì thôi, lại còn phải chiếu cố một cái nhà máy kéo dầu phía sau. Cái gọi là mua lợn xem vòng tròn này, muốn trách thì trách bản thân cô xuất thân không tốt.”

Thịnh Miên ngồi trên sô pha, nghe nói như vậy, đồng ý gật đầu, "Vâng, tôi quả thật không xứng với Phó thiếu gia."

Trên thực tế, ngoại trừ tấm giấy chứng nhận kết hôn kia, bọn họ không khác gì người xa lạ là mấy.

Rời khỏi anh ta đối với cô mà nói chính là một sự giải thoát.

Bạch Thu: "..."

Bà có loại cảm giác ngột ngạt như có một nắm đấm đánh vào ngực, trong lúc nhất thời cũng có chút không phân biệt được người phụ nữ trước mắt đang làm trò hay là thật sự không thèm để ý chút nào.

Bên ngoài sân lúc này đột nhiên có tiếng động cơ xe.

Người giúp việc bên ngoài đứng chờ từ lâu, thấy xe Phó Yến Thành dừng lại, vội vàng tiến vào thông báo: "Phu nhân, là thiếu gia đã trở về!”

Bạch Thu mừng rỡ đứng lên, đi nhanh ra ngoài cửa.

Thịnh Miên cũng nhìn chăm chú vào hướng cửa chính, rõ ràng đã chuẩn bị tâm lý đối mặt với Phó Yến Thành, nhưng trái tim vốn bình tĩnh, lại đột nhiên trở nên căng thẳng không thể khống chế.