Chương 5: Tôi làm nghề ba năm rồi

Khuôn mặt Phó Yến Thành bỗng trở nên lạnh lùng đến khó tả, đôi lông mày nhíu chặt vào nhau, thậm chí có thể kẹp chết cả một con ruồi.

Ánh mắt nặng nề nhìn Thịnh Miên, bình tĩnh nói: "Đi thôi."

Thịnh Miên đi theo phía sau anh, quẹt thẻ rồi bước vào cửa.

Trước mặt hai người là một đại sảnh rất lộng lẫy, sang trọng, có thể nhìn thấy tất cả nhân viên đứng chờ sẵn ở cửa đang cúi chào rất đoan trang và lịch sự.

Đi được một đoạn, Phó Yến Thành quay lại nhìn cô.

Thịnh Miên cũng đứng yên, lịch sự mỉm cười với anh.

"Lâm Cảnh cho cô bao nhiêu?"

Thịnh Miên không biết quan hệ giữa Lâm Cảnh và Phó Yến Thành, cô đối với Phó gia cũng không hiểu rõ và cũng không muốn đi tìm hiểu nhiều.

Ba năm nay, thậm chí ngay cả cha của Phó Yến Thành cô cũng chưa từng thấy qua.

Theo cô thấy, Lâm Cảnh có thể quen biết Phó Yến Thành, hẳn cũng là người trong giới.

"Ông chủ của tôi nói, đơn đặt hàng này có thể lên tới hàng triệu đô."

"Nghề này của các cô còn có ông chủ?"

Phó Yến Thành mang giọng điệu đầy nghi hoặc, điều này chạm vào điểm mù trong hiểu biết của anh.

Xem ra trước kia Lâm Cảnh nói là thật, Moonlight sẽ cung cấp dịch vụ kín đáo cho một số ít bộ phận khách hàng, anh cho đến bây giờ cũng chưa từng động tới, không nghĩ đến chuyện đêm đầu tiên về nước có thể trúng chiêu này.

Chuyện đến đây là kết thúc, dây dưa cũng chẳng có ích gì.

Anh nhấc chân đi về phía phòng riêng, phát hiện Thịnh Miên còn muốn đi theo, quay đầu nhìn cô: "Lâm Cảnh nói cô thu phí cao, dịch vụ đưa ra tuyệt đối làm cho người ta hài lòng?”

Mấy năm nay Thịnh Miên tiếp xúc qua không ít khách hàng, đa số là những người có tiền đều ra tay hào phóng, nhưng cũng có mấy người lại đặc biệt khó tính.

Nghe được lời này của Phó Yến Thành, cô cố ý đáp lại bằng giọng điệu trang trọng "Phó thiếu gia, về việc đó, nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí.”

Hay cho câu nói “nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí.” (người nhân thấy vậy gọi là nhân, người trí thấy vậy gọi là trí, cùng một vấn đề mỗi người có cách nhìn nhận, đánh giá khác nhau.)

Trong mắt Phó Yến Thành lộ rõ vẻ bất mãn, cười lạnh nói: "Đúng vậy, nhưng tôi đối với trải nghiệm của cô lại rất không hài lòng.”

Nếu là làm ăn, trải nghiệm của người dùng rất quan trọng không phải sao?

Huống chi, chi phí được định giá lên đến hàng triệu đô la, ngoại trừ vóc người cùng gương mặt này, cô ta làm sao xứng đáng với cái giá ấy?

Kiếm tiền từ việc kinh doanh kiểu này thực sự rất tốt.

Với tinh thần "khách hàng là thượng đế", cộng thêm thái độ làm việc chuyên nghiệp, Thịnh Miên lộ ra vẻ mặt vui tươi, nói: "Phó thiếu gia, trước tiên anh có thể nói cho tôi biết anh thích phong cách nào, tôi sẽ căn cứ vào sở thích của khách hàng mà phối hợp, điều chỉnh, sao cho khiến anh hài lòng nhất.”

Trên khuôn mặt trong sáng, ngây thơ của cô nở một nụ cười lịch sự, đoan trang, dưới ánh đèn tường chiếu rọi, lộ ra một lớp phấn phủ dịu nhẹ, lại có vài phần quyến rũ đến khó tả.

Biểu cảm của Phó Yến Thành bỗng nhiên đơ ra, không hiểu sao lại nghĩ đến buổi sáng hôm đó, anh dường như không thể kiềm chế được, đôi môi đỏ mọng khẽ hé ra, ánh mắt mất tập trung, cô bất lực nằm dưới thân anh, chan chứa nước mắt, đuôi mắt thon dài như hoa sen, trông vô cùng xinh đẹp.

Thịnh Miên ngẩng mặt lên, đầy tự tin nói: "Trong số khách hàng tôi từng phục vụ, người quay lại cũng không ít, đều rất hài lòng với tôi.”

Những căn nhà hoặc biệt thự do cô thiết kế, cho dù bán giá cao gấp mấy lần giá thị trường cũng đều có thể bán được, trước mắt quả thật không có gì là không thể với cô.

"Khách hàng quay lại ư? Cô còn có khách hàng khác?"

Phó Yến Thành trong lòng có chút không vui, cau mày: "Đây không phải là lần đầu tiên của cô hay sao? "

“Làm sao có thể, tôi làm nghề này được ba năm rồi."

Thịnh Miên trên mặt có chút kinh ngạc, giống như không tin anh sẽ hỏi cái này, ông chủ Lâm kia rốt cuộc nói đã với anh những gì.

Thịnh Miên vừa dứt lời, sắc mặt Phó Yến Thành liền lạnh xuống.

Anh cũng không rõ là cảm giác gì, chỉ cảm thấy một chút khó chịu, l*иg ngực đột nhiên co giật nhẹ, thẫn thờ: "Được rồi, đừng đi theo tôi, tiền tôi có thể trả cho cô, nhưng đừng hy vọng xa vời một cái gì khác. "

Thịnh Miên dừng bước, không rõ vì sao anh ta đột nhiên nổi giận vô cớ như vậy: "Vậy tôi đi tìm ông chủ Lâm. “

Trong mắt Phó Yến Thành, ngập tràn sự nghi ngờ đối với cô, anh cho rằng cô đang giả vờ ngu ngốc, không hiểu chuyện. Ánh mắt của anh đầy sự dò xét, mang theo vẻ lo lắng, nhìn vào khuôn mặt của cô: "Cậu ta cũng là khách hàng của cô?"

"Xem như là vậy." Thịnh Miên gật đầu, khách hàng tương lai đương nhiên cũng là khách hàng rồi.

Phó Yến Thành sắc mặt càng không tốt, không chút do dự rời đi.

Thịnh Miên đứng yên tại chỗ, âm thầm suy nghĩ trong chốc lát câu trả lời vừa rồi của mình, rốt cuộc chọc vào dây thần kinh yếu ớt nào của anh, cũng không nói sai chỗ nào, cũng không phạm sai lầm gì, vì sao anh vẫn không hài lòng?

Anh ta hẳn còn không biết thân phận thật sự của cô mới đúng.

Vừa lúc Lương Hán Khanh gọi điện thoại cho cô: "Cô vào chưa?"

“Ông chủ, hình như tôi đã làm hỏng chuyện rồi."

Lương Hán Khanh sửng sốt, hắn đối với Thịnh Miên rất yên tâm, cô đối với nghề thiết kế này có thiên phú rất đặc biệt. Lúc bắt đầu vào nghề này, Thịnh Miên trước nay chưa bao giờ nói mình từng làm hỏng chuyện.

"Phòng 1402, cô tới đây trước đi."

"Được. Tôi biết rồi."

Thịnh Miên cúp điện thoại, hỏi nhân viên phục vụ về vị trí phòng.

Lương Hán Khanh ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Cảnh vắt chéo chân ngồi một bên: "Ông chủ Lâm, nhà thiết kế đợi lát nữa sẽ tới ngay.”

Lâm Cảnh diện mạo rất là phô trương, toàn thân đều lộ ra khí chất ăn chơi, anh mỉm cười: "Không vội, anh họ tôi cũng đến ngay lập tức, đến lúc đó để cho bọn họ nói chuyện trực tiếp, đảm bảo sẽ có tác dụng.”

Có câu nói này của Lâm Cảnh, Lương Hán Khanh thở phào nhẹ nhõm, cũng bắt đầu nở nụ cười: "Dù sao, tôi cùng Yến Thành vẫn là bạn học trung học, anh ấy chắc không còn nhận ra tôi nữa.”

Gia thế cùng bộ dạng như vậy, từ nhỏ xung quanh Phó Yến Thành đã không thiếu người đi theo nịnh bợ.

Huống chi năm đó, mặc dù cùng lớp, nhưng tính ra, Phó Yến Thành mới chỉ ở trường không đến nửa năm.

Vừa dứt lời, cửa phòng bị người đẩy ra, Thịnh Miên đi vào.

Hôm nay cô ra ngoài ăn mặc trang phục chuyên nghiệp, một bộ đồ giản dị màu sáng trông rất phóng khoáng, phối hợp với túi xách cùng màu, mái tóc dài hơi búi, làm cho người ta cảm giác vô cùng tao nhã, ưa nhìn, có thiện cảm ngay từ lần đầu trông thấy.

Cô cười lịch sự nhìn Lâm Cảnh, "Xin chào ông chủ Lâm."

Ánh mắt Lâm Cảnh trong nháy mắt bừng sáng lên, "Không ngờ nhà thiết kế không chỉ tài hoa xuất chúng, mà còn xinh đẹp như vậy. "

Thấy cô một mình bước vào, anh ta có chút nghi hoặc: "Không phải tôi để cho anh họ đi đón cô sao? Anh ấy đã đi đâu rồi?”

Thịnh Miên đột nhiên sững sờ, Phó Yến Thành là anh họ của anh ta?