Chương 2: Cô có cần báo cảnh sát không?

Tề Thâm nhớ tới cảnh tượng vừa rồi nhìn thấy, hoảng hốt, xong đột nhiên phản ứng lại, "Tôi lập tức đi điều tra..."

Phó Yến Thành mím chặt môi, lông mày nhíu chặt lại, nghĩ định giở trò lạt mềm buộc chặt ư, thủ đoạn này quá mức tầm thường với anh.

"Không cần."

“Nhưng nếu anh không triệt để ngăn chặn điều này, có thể nó sẽ còn lặp lại.”

Thịnh Miên vội vàng trở lại căn hộ mình ở, rửa sạch nhiều lần từ trong ra ngoài, mới ngả xuống giường nằm.

Nhắm mắt lại, trong đầu cô ngập tràn sự hung hãn, chiếm đoạt của người đàn ông kia, ngay từ đầu cô cũng không quá thích ứng, về sau cảm giác rung động tột độ này phảng phất dường như đâm vào trong xương cốt cô.

Thật lòng mà nói, đối tượng đầu tiên là Phó Yến Thành, không làm cho cô cảm thấy khó có thể tiếp nhận, ngoại trừ việc từ trong miệng anh ta, cô nghe được tên của một người phụ nữ khác ra.

Sơ Tình, Tiêu Sơ Tình...

Đó là lý do tại sao anh ta đề nghị ly hôn với cô.

Rõ ràng mệt mỏi không chịu nổi, nhưng cơ thể lại truyền đến những cảm giác đau đớn làm cho cô bừng tỉnh.

Thịnh Miên xoay người, vẫn cảm thấy không thoải mái.

Cô đứng dậy kéo ngăn kéo ra, bên trong là hai tờ giấy chứng nhận kết hôn màu đỏ.

Lúc trước lĩnh chứng, bản thân Phó Yến Thành vẫn chưa có mặt, nhưng Lão gia tử quyền lực to lớn, một mình cô cũng có thể đem chứng nhận lĩnh trở về.

Đây là lần đầu tiên cô mở nó ra, lần đầu tiên nhìn thẳng vào người đàn ông in trên cùng một tờ giấy đỏ với mình.

Cô chỉ nhìn thoáng qua, sau đó liền đem đồ đạc cất vào chỗ cũ, rồi đứng dậy định đi thăm Thịnh Vi Nguyên.

Lái xe đến bệnh viện, hiện tại đã là giữa trưa, người giúp việc canh giữ trong phòng bệnh cũng đã đi ăn cơm.

Thịnh Vi Nguyên đang nghỉ ngơi, bỗng nhìn thấy Thịnh Miên, khuôn mặt nhỏ nhắn gầy gò tràn đầy niềm vui và sự kinh ngạc, vội vàng ngồi dậy.

- Chị, sao chị lại tới đây?

Sắc mặt cô bé còn có chút tái nhợt, nhưng trạng thái tinh thần lại rất tốt: "Có phải ba lo lắng cho em nên bảo chị tới thăm em không? Chị nói với ba là em không sao đâu.”

Thịnh Miên ngồi xuống bên giường bệnh, đưa một ly nước ấm qua, “Đúng, ba rất lo lắng cho em.”

Thịnh Vi Nguyên từ nhỏ sức khỏe rất yếu, cộng thêm nhiều bệnh, lúc nghiêm trọng đi vài bước cũng phải thở dốc hổn hển, thỉnh thoảng lại phải đến bệnh viện ở vài ngày, vì vậy nên ba cũng đặc biệt thiên vị cô bé.

Thịnh Vi Nguyên từ nhỏ sức khỏe rất yếu, cộng thêm nhiều bệnh, lúc nghiêm trọng đi vài bước cũng phải thở dốc hổn hển, thỉnh thoảng lại phải đến bệnh viện ở vài ngày, vì vậy nên ba cũng đặc biệt thiên vị cô bé.

"Nhưng em thật sự không muốn nằm viện đâu, mẹ em toàn giám sát em 24/24, ngày nào cũng vậy chỉ có thể ăn cháo trắng, cái gì cũng không được ăn." Thịnh Vi Nguyên mím môi vào, bày ra vẻ mặt trông vô cùng đáng thương: "Mấy ngày nay nghe các chị y tá thảo luận về món đậu hũ trong căng tin bệnh viện, em thèm quá. "

Cô bé giữ chặt tay Thịnh Miên, "Chị gái tốt nhất của em, hôm nay em có thể xuất viện, nếm thử vài miếng, sẽ không sao đâu.”

Thịnh Vi Nguyên rất hào hứng mở to hai mắt, giống như một con vật nhỏ ngây thơ, vô tội.

Thịnh Miên không thể từ chối được, liền đi mua một phần trở về.

"Chỉ có thể nếm thử hương vị, không thể nuốt xuống." Nhiều lần dặn dò, Thịnh Miên mới cầm lấy thìa, vừa định đút cho Vi Nguyên, bên ngoài liền truyền đến thanh âm của Tô Lan.

"Cô đang làm cái quái gì vậy?"

Tô Lan vừa kinh ngạc, vừa tức giận, bước nhanh vài bước, một tay cầm lấy thìa cùng với chén, ném vào thùng rác bên cạnh: "Nhân lúc tôi không có ở đây, cô muốn hại chết em gái mình có phải hay không?”

Cả người Thịnh Miên bị đẩy sang một bên, nhìn khay đậu hũ trong thùng rác, có chút tự giễu.

"Cô ta còn cho con ăn gì nữa? Có cảm thấy khó chịu ở đâu không? “

Tô Lan vừa nhìn con gái, vừa tức giận muốn gọi điện cho Thịnh Chung để phàn nàn, Thịnh Vi Nguyên vội vàng giữ chặt lấy tay mẹ: "Mẹ, mẹ hiểu lầm chị rồi, là con nhất quyết muốn chị ấy đi mua.”

Tô Lan bỏ điện thoại đang cầm trên tay xuống, nhưng cũng không cảm thấy xấu hổ, chỉ trách con mình không hiểu chuyện, chẳng lẽ làm chị cũng không hiểu chuyện hay sao?

“Nếu không phải vì Thịnh Miên, ba con sẽ không đem mẹ con chúng ta ném ở bên ngoài không quan tâm lâu như vậy? Thân thể của con sẽ không tới mức tồi tệ như vậy?"

“Mẹ đừng nói nữa, chị công việc bận rộn, thật vất vả mới tới đây được một chuyến.”

Tô Lan” Hừ” lạnh một tiếng, ánh mắt liếc nhìn Thịnh Miên một cách rất chán ghét.

Bà ta thực sự không có thiện cảm với cô con gái của vợ cũ của chồng mình.

Chỉ là đứa con gái này đối với nhà họ Thịnh bọn họ còn có chút lợi ích lợi dụng được.

Nghĩ đến đây, bà ta không kìm được mà liếc mắt nhìn cần cổ Thịnh Miên, ở đó không có bất cứ một dấu vết gì.

Tô Lan nhất thời có chút không an tâm, liệu kế hoạch tối hôm qua của mình rốt cuộc có thành công hay không.

Nếu như không phải trông cậy vào Phó gia kéo Thịnh gia một phen, bà ta làm sao có thể đem một người đàn ông ưu tú như Phó Yến Thành đẩy cho Thịnh Miên, chỉ trách con gái mình sức khỏe quá kém.

Tô Lan thầm tức giận, giọng điệu càng khó chịu: "Phó Yến Thành hiện tại đã về nước, cô thân là vợ của nó, đừng chỉ nghĩ đến bản thân, phải tìm đủ mọi cách xem làm thế nào để Phó gia giúp đỡ nhà ta mới đúng. "

Nghe giọng điệu tự nhiên của Tô Lan, Thịnh Miên mỉm cười, "Dì Tô nói như vậy giống như là trách con chưa từng giúp đỡ, là dì nghĩ như vậy, hay là ba con cũng nghĩ như vậy?”

Tô Lan nghẹn lại, Thịnh Vi Nguyên vội vàng nói: "Bác sĩ kê đơn thuốc cho con rồi, chị đi lấy cho em nhé? "

Thịnh Miên vừa ra khỏi phòng bệnh, phía sau truyền đến tiếng trách cứ của Tô Lan.

"Ba con mấy năm nay cũng không nợ cô ta cái gì, ấy chính cô ta là đối với mẹ có thành kiến, mẹ cô ta chết do chính mình làm việc quá sức mà gây ra, khi đó ba con còn đang tìm cách hòa nhập với cuộc sống, nghĩ đủ mọi cách làm ăn, cuộc sống cũng khổ cực, con xem vậy mà cô ta đem khoản nợ này tính lên đầu chúng ta, chỉ trách người phụ nữ kia không có mệnh hưởng phúc."

Thịnh Miên cau mày khó chịu, nắm chặt tay, tối hôm qua rốt cuộc vẫn để bị thương, vừa rồi cố nén mới không làm Tô Lan nhìn ra điểm khác thường.

Sau khi xếp hàng lấy thuốc, cô đã đi đến khoa phụ khoa một lần nữa.

Vết thương có vẻ khá nghiêm trọng, có vài vết rách nhỏ, nữ bác sĩ sau khi khám xong nhẹ nhàng hỏi nhưng với giọng điệu khá nghiêm túc:

-Cô gái này, cô có cần báo cảnh sát không?

“......”

Thịnh Miên ngẩn người ra, ít nhiều hiểu được chuyện gì, biểu cảm có chút mất tự nhiên nói: "Thật ra là chồng tôi, anh ấy vừa đi công tác trở về, trong lúc nhất thời không có chừng mực..."

Nữ bác sĩ thấy cô muốn nói lại thôi, trên mặt có một chút đã hiểu: "Đây là thuốc mỡ, trở về nhớ bôi lên, gần đây đừng ở chung phòng, cô cũng nói cho chồng cô biết, để anh ấy tiết chế một chút, tuổi còn trẻ, đừng làm hỏng cơ thể như vậy, rất nguy hiểm đó. "

Thịnh Miên lúng túng nhận lấy tuýp thuốc, khuôn mặt có chút ngại ngùng, hai má ửng đỏ lên.

Vừa mới từ phụ khoa đi ra, đối mặt lại nhìn thấy anh trai ruột của Thịnh Vi Nguyên, Thịnh Tường.

Anh ta ngẩng đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm túi thuốc trong tay Thịnh Miên.

Trong mắt hiện lên vẻ kì lạ: “Cô đến thăm Vi Nguyên à…… Hay cô cảm thấy không khỏe chỗ nào?”