Chương 1: Tôi không cần tiền

Người đàn ông đã ngủ thϊếp đi, đôi mắt hẹp và sắc nét hơi nheo lại.

Thịnh Miên không nhịn được chua xót bước xuống giường, sống lưng cong thành một vòng cung tuyệt đẹp, bị mái tóc dài che khuất, như ẩn như hiện, mơ hồ hiện ra, trẻ trung xinh đẹp, cô vừa định nhặt quần áo rải rác trên mặt đất lên, phía sau bỗng truyền đến thanh âm lạnh lùng.

"Muốn bao nhiêu?"

Ngữ khí không mang theo tình cảm, bao nhiêu mãnh liệt, nồng nàn sau khi say rượu của tối hôm qua đã tiêu tan hết.

Bàn tay Thịnh Miên nắm chặt quần áo, dừng lại một lúc.

Thật nực cười khi phải nói rằng, người chồng lấy nhau ba năm của cô thậm chí còn không biết cô là ai.

Ba năm trước, cô cứu Lão gia tử một mạng, vừa lúc công ty của cha cô gặp phải khó khăn trong vòng tài trợ đầu tiên, Lão gia tử thuận thế đề nghị cho cô cùng con trai Phó Yến Thành của mình kết hôn, như vậy Phó gia sẽ đồng ý tài trợ ba trăm triệu vào quỹ công ty.

Phó Yến Thành suốt khoảng thời gian đó đều không xuất hiện, sau khi nhận được giấy chứng nhận kết hôn, cô mới biết được anh ta đã ra nước ngoài.

Trong ba năm, danh phận Phó phu nhân hữu danh vô thực của cô sớm đã trở thành trò cười trong mắt thiên hạ.

Không thể ngờ lần đầu tiên hai người gặp mặt lại là ở trên giường.

"Tôi không cần tiền."

Cô mặc quần áo vào, bởi vì say rượu, trong đầu toàn là một mớ hỗn độn, giống như muốn nổ tung.

"Không cần tiền, cô đây là muốn dây dưa với tôi sao?"

Phó Yến Thành cười lạnh, ánh mắt cực kỳ tập trung, đánh giá toàn thân cô một lần.

Khuôn mặt trắng mà nhỏ, dáng người vừa vặn, ánh mắt trong veo, nhan sắc ưa nhìn, nhưng cũng không có gì hơn.

Lại một người chủ động đưa lên, điểm khác biệt chính là lần này đã thành công.

Người đàn ông thu hồi ánh mắt đánh giá và đầy phán xét: “Tôi sẽ trả số tiền xứng đáng cho cô, một đồng cũng không thiếu, nhưng những chuyện không nên nghĩ tới, thì tốt nhất là hãy gạt bỏ càng sớm càng tốt”.

Tối hôm qua tuy rằng say, nhưng anh cũng không đến mức chỉ vì một người phụ nữ mà hoàn toàn mất kiểm soát, chắc chắn vấn đề nằm ở chén rượu mà cô đưa tới.

Thịnh Miên đã mặc xong quần áo, tối hôm qua Phó gia tổ chức một bữa tiệc lớn, thiên kim danh phủ trong giới tụ tập, đều muốn gặp vị quý tử vừa mới về nước sắp tiếp quản toàn bộ Phó thị này.

Tuy rằng trước đó Lão gia tử đã cố ý dặn dò cô nhất định phải tới, nhưng vì bận việc nên cô tới muộn, lúc chào mừng Phó Yến Thành xong vốn định rời đi luôn, lại bị ba ngăn lại, mang cho cô hai ly rượu.

Nói là thừa dịp Phó Yến Thành về nước, hai người gặp mặt nhau nói chuyện đôi câu.

Vậy mà...

Phó Yến Thành đối với cuộc hôn nhân này rất kháng cự, trong lòng cô biết rõ, muốn làm sao để anh tin tưởng, tất cả những gì phát sinh tối hôm qua, đều không phải là ý định của cô.

Trong mắt Thịnh Miên xuất hiện một chút tự chế giễu, cô im lặng trầm mặc hai giây, "Thật ra tôi..."

Điện thoại di động ở đầu giường bỗng rung lên.

Phó Yến Thành vội liếc nhìn, hoá ra là luật sư riêng của anh.

Sau khi nghe máy, bên kia truyền đến một giọng nam, “Phó tổng, tôi đã tới căn hộ cô Thịnh ở, cô ấy không có ở nhà, bản thỏa thuận ly hôn này cần phải gửi đến Thịnh gia sao?”

Đứng dậy đi tới trước cửa sổ, Phó Yến Thành cau mày nhìn cảnh sông phía xa, trong lòng đối với người vợ đã kết hôn ba năm này cũng không có bất kỳ ấn tượng nào.

Nghe Phó lão gia tử nói tính cách không tệ, không ganh tị, không tranh đoạt, lại là sinh viên tài năng tốt nghiệp đại học Kế Đô, nhưng vậy thì đã sao?

Nhà họ Thịnh sớm đã vượt qua khó khăn, coi như đã trả lại ân tình lúc trước cô cứu Lão gia tử.

Giọng điệu của người đàn ông vừa vô tình, lại lạnh lùng: "Trước tiên liên lạc với cô ấy, để cô ấy ký vào đơn ly hôn, nếu cô ấy không biết điều, thì sau đó hãy liên hệ với Thịnh gia bên kia..."

Thịnh Miên còn đang tìm điện thoại di động của cô, xem có bỏ lỡ tin nhắn công việc gì hay không. Vô tình bên tai lại nghe được mấy chữ “thỏa thuận ly hôn", cô sửng sốt một chút, màn hình điện thoại di động hiện lên, là ba cô - Thịnh Chung nhắn tới.

“Miên Miên à, tối qua sao con rời bàn sớm vậy? Dì của con nhờ ba hỏi xem tối qua Phó Yến Thành có uống ly rượu đó không?”

Thịnh Miên cúi đầu, "Rượu không phải do ba chuẩn bị sao? "

“Là dì con đưa cho ba, hôm nay nếu con không bận công việc gì thì đến bệnh viện thăm em gái đi, nó nói nhớ con."

Trong lòng Thịnh Miên nghẹn một hơi, chắc hẳn cô biết là do người phụ nữ kia cố ý tính kế.

Còn Thịnh Chung thấy cô không trả lời liền lo lắng hỏi: “Sao vậy? Có phải nồng độ hơi cao không, con có bị say không?”

Nghĩ rằng khi cô say rượu không được thoải mái, liền vội hỏi cô có cần canh giải rượu hay không, giọng điệu tràn đầy sự quan tâm.

Thịnh Miên không phải là người nóng nảy, hơn nữa mẹ cô qua đời sớm, một mình ba điều hành công ty, mấy năm nay vừa làm cha, vừa làm mẹ, gặp không ít vất vả.

Chỉ đến khi cô học năm nhất, ba mới mạnh mẽ đưa ra quyết định tái hôn, cho nên cô cũng không đành lòng nói xấu bà ta với ba mình.

Cô không muốn đem chuyện này nói ra, nên cố nén nỗi đau trong lòng, “Không cần, lát nữa con sẽ đi gặp dì, cám ơn bà ấy suy nghĩ chu đáo như vậy.”

Cuộc điện thoại của người đứng trước cửa sổ vẫn đang tiếp tục, hình như đã chuyển sang công việc.

Ngẩng đầu nhìn lên, ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu lên vai người đàn ông mặc chiếc áo sơ mi trắng, dáng vẻ thản nhiên, ung dung.

Đến khi quay lưng về phía ánh sáng, trên khuôn mặt tuấn tú không lộ chút biểu cảm nào, nhưng những đường nét trên khuôn mặt lại lạnh lùng đến lạ thường, càng có vẻ trở nên xa lạ, không muốn tiếp cận ai.

Thịnh Miên cất điện thoại di động, xoay người đẩy cửa đi ra ngoài.

Dù sao người ta cũng đang lên kế hoạch ly hôn, lúc này mà biết mình đã ngủ với người vợ ba năm cũng không muốn gặp, chẳng phải sẽ rất xấu hổ sao.

Không bằng cứ như vậy, vui vẻ tách nhau ra trong hoà bình.

Phó Yến Thành cúp điện thoại, thời gian hiện tại đã không còn sớm, hơn nữa còn có một người ngoài ở đây nên không tiện xử lý công việc. Thật không ngờ khi anh xoay người nhìn lại, căn phòng trước mặt yên tĩnh không tiếng động, người cũng chẳng thấy đâu, liền nhịn không được mà ngay lập tức nhíu mày.

Ga trải giường lộn xộn bị kéo xuống một nửa, áo sơ mi nhăn nhúm ném ở cuối giường.

Rượu vang đỏ trộn lẫn với hương vị đậm đà, quyện lẫn vào nhau.

Anh giơ tay nhéo vào giữa lông mày, nếu không phải trên ga giường có một chút đỏ sậm cực kì chói mắt, anh thật sự sẽ cho rằng người phụ nữ mà lúc sáng tỉnh dậy anh nhìn thấy chỉ là ảo giác.

Tiếng gõ cửa vang lên, bên ngoài truyền đến giọng nói của thư ký Tề Thâm "Phó tổng”

“Vào đi”

Cửa bị đẩy ra, Tề Thâm cầm một bộ vest mới tinh, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, trong lòng nghi hoặc, nhưng vẫn không hỏi nhiều, buông quần áo xuống rồi đi ra phòng khách đợi.

Phó Yến Thành đi vào phòng tắm, tắm rửa, ăn mặc chỉnh tề sau đó đi ra ngoài.

Tề Thâm tự giác đi theo phía sau nửa bước, hai người đi ra cửa, Phó Yên Thành dừng một chút hỏi Tề Thâm:"Người buổi sáng từ phòng tôi đi ra là ai?”