Chương 5: Có một người em gái luôn sợ mất cậu

Những năm cậu ở bên cạnh Tống Dĩ Bắc, những lần cậu đau lòng vì hắn, Diêu Hanh luôn là người bất chấp tất cả muốn mang cậu rời đi. Nhớ lại lần đầu gặp cô, Thái Thiên không khỏi xót xa, năm đó Diêu Hanh chỉ mới 12 tuổi. Lúc đó Thái Thiên đang đứng ở vườn hoa nói chuyện cùng Bác Úc Hoài, Diêu Hanh bay cả đêm từ nước A quay về. Vừa nhìn thấy cậu liền chạy đến ôm rồi khóc không ngừng, khóc đến mức ngất lịm đi, làm cậu hoảng sợ một trận. Sau đó Thái Thiên mới biết được nguyên nhân, Diêu Hanh từ nhỏ tâm lý đã xảy ra vấn đề. Cô không giống với những đứa trẻ khác thích đồ chơi hay xem phim hoạt hình, cô chỉ thích đắm chìm vào thế giới riêng của mình.

Người của Bác gia luôn được dặn dò kỹ rằng tuyệt đối không được đi vào ban công tầng ba của khu nhà chính. Vì đó là nơi bà nội của Diêu Hanh từng chính tay bày trí cho cô, mà trong suy nghĩ của Diêu Hanh, bà nội chết chính là vì mình. Nơi này được trang trí rất đẹp, trong góc đặt một cái kệ chất đầy sách, xung quanh được để thêm rất nhiều chậu cây, chính giữa đặt bộ bàn ghế màu trắng tinh xảo. Cả phòng toả ra nhè nhẹ mùi gỗ mới, cảm giác bình yên khó tả. Nhìn xuống từ ban công là hoa viên rộng rãi, xa xa là cổng thành cao lớn của Bác gia, lần nào Diêu Hanh trở về cũng nhốt mình trong này rất lâu.

Lúc lên năm tuổi, Diêu Hanh mơ một giấc mơ, cô mơ thấy mình có một người anh trai khác, người đó luôn ở trong giấc mơ nói với cô "Diêu Hanh à, em phải sống thật vui vẻ đấy nhé". Giấc mơ đó lập đi lập lại rất nhiều lần, một hôm cô buộc miệng hỏi "Có phải con còn có một người anh trai không?". Cả nhà ngồi ở phòng khách đồng loạt sửng sốt nhìn cô. Diêu Hanh mới kể cho bọn họ nghe, từ đó cô luôn nhớ về anh trai, sau khi mơ thấy cậu thì liên tục khóc. Có một thời gian vì tâm lý của cô quá bất ổn, Bác gia phải đưa cô sang nước A để trị liệu.

Thời gian Thái Thiên tập huấn ở đây, Diêu Hanh bỏ hết việc học tại nước A, không màng gia chủ nhà Welfen ngăn cản, bồi cậu suốt nửa năm. Hai người từ đó rất thân thiết, Diêu Hanh luôn thích quấn lấy cậu làm nũng mà Thái Thiên lại vui vẻ cưng chiều cô.

Sau khi tốt nghiệp nửa năm, tâm trí của Tống Dĩ Bắc đều nằm ở công việc, rất ít khi có thời gian quan tâm đến cậu, khiến tình cảm của cả hai bắt đầu sứt mẻ. Lần đó cậu và Tống Dĩ Bắc cãi nhau rất to, Thái Thiên không chịu nổi liền bỏ đi, lúc đó là mùa đông, trời rất lạnh. Cậu ngồi thẫn thờ trên băng ghế của trạm xe buýt, nhìn từng chuyến xe đến rồi lại đi.

Khi đó Diêu Hanh ở nước A gọi về cho cậu, nghe giọng Thái Thiên nức nở. Diêu Hanh lo lắng, gấp gáp hỏi cậu bị làm sao nhưng cậu một mực không lên tiếng. Sau đó Thái Thiên cúp máy, tiện tay tắt nguồn điện thoại thế nhưng sáng ngày hôm sau cậu lại thấy Diêu Hanh với vẻ mệt mỏi xuất hiện trước mặt mình. Cô giống như lần đầu tiên, không nói không rằng ôm cậu khóc nức nở. Từ đó Thái Thiên nhận ra Diêu Hanh rất sợ mất đi cậu, cũng nhận ra cậu thương cô em gái này nhiều đến mức nào.