Chương 4

"Mày thật sự chia tay đoá sen trắng kia?" Phác Chính Thù lắc lắc ly rượu trong tay, lơ đãng hỏi.

"Vị hôn thê trở về, mày nghĩ nó còn chịu để "người tình" bên cạnh?" Thân Đông Hy ngồi ở phía đối diện, khoé môi khẽ cong lên.

"Mày định kết hôn thật đấy à?" Trịnh Duẫn Hạo tựa người vào bàn làm việc, nhìn Tống Dĩ Bắc hỏi.

Phác Chính Thù, Thân Đông Hy và Trịnh Duẫn Hạo đều là bạn bè từ nhỏ của Tống Dĩ Bắc, mối quan hệ chẳng khác gì anh em ruột. Thái Thiên có gặp qua bọn họ vài lần, đều là liên quan đến Tống Dĩ Bắc, không thân thiết.

Dĩ Bắc nghe bọn họ nói cũng không trả lời, chỉ lặng lẳng nhìn bức ảnh đặt trên bàn làm việc.

Trong ảnh là hai thiếu niên mặc đồ tốt nghiệp đang nắm tay nhau. Một người mỉm cười hưng phấn, một người khoé môi chỉ hơi nhếch nhưng trong mắt là ngập tràn hạnh phúc.

Quá chói mắt, trong lòng Dĩ Bắc một trận mơ hồ. Gập xuống khung ảnh, tạo ra tiếng động không nhỏ.

"Tao thật không hiểu nổi, cô nàng họ An đó bỏ rơi mày nhiều năm như vậy. Cô ta quay về muốn kết hôn thế mà mày liền đồng ý, não bị úng nước à?" Thân Đông Hy nhíu mày, không khỏi cảm thấy thằng bạn nối khố này của mình quá ngu xuẩn.

"Mày không sợ sau này kết hôn, cô ta cho mày đội mũ xanh?" Phác Chính Thù thừa cơ chen vào một chân, nhịn không được cười lớn.

"Giúp tao nhìn A Thiên, nếu em ấy gặp khó khăn, ra tay giúp đỡ một chút." Thái độ này của Tống Dĩ Bắc thật sự làm người ta không biết anh yêu hay là không yêu.

Mà tên này chuyển chủ đề cũng quá nhanh đi, không phải đang mắng hắn sao.

"Còn muốn làm người tốt?" Trịnh Duẫn Hạo hai tay khoan trước ngực, nghiêng đầu cười nhạo Tống Dĩ Bắc.

"Tao không nhìn, mày muốn thì tự mà nhìn." Thân Đông Hy thầm nghĩ "Thằng bạn này của anh sau này chắc chắn sẽ hối hận vì đã bỏ rơi đoá sen trắng kia".

"Năm năm qua, em ấy đối với mày không tốt sao?" Trịnh Duẫn Hạo ngữ điệu bình thản nhưng trong lòng đang cười to một trận vì có thể châm chọc được Tống Dĩ Bắc.

Một câu bình thường nhưng lại khiến cho sắc mặt Tống Dĩ Bắc vặn vẹo.

Hai người còn lại ở trong lòng mỉa mai. Không tốt? Bọn họ cam đoan, trên đời này, không ai đối tốt với Tống Dĩ Bắc như Lý Thái Thiên.

Tống Dĩ Bắc đối với Lý Thái Thiên có tốt không? Tốt nhưng cũng không tốt.

Mối quan hệ ở bên ngoài của Tống Dĩ Bắc rất rộng, xã giao là điều cần thiết, có vài cái tin đồn riêng tư là rất dễ xảy ra.

Thái Thiên rời giường, thứ đập vào mắt cậu chính là tin tức Tống Dĩ Bắc cùng một cô gái hẹn hò qua đêm. Mà cô gái kia chính là con gái của phó chủ tịch tập đoàn Đậu thị, Đậu Đắc Nhi.

Thái Thiên tắt bản tin, hai mắt không khống chế được mà đỏ hoe. Cậu biết, cậu không được ghen, những tin như vậy cũng không phải lần đầu tiên cậu nhìn thấy. Thái Thiên vẫn không kiềm được khóc nức nở.

Cậu không giỏi nhẫn nhịn nhưng vì quá yêu Tống Dĩ Bắc, cậu khổ sở cam chịu.

"Tao nhận được tin nhà họ Bác gần đây có vài người rục rịch xuất hiện, vị nhà Welfen kia cũng trở về." Phác Chính Thù nhấp môi uống một ngụm rượu vang, đảo mắt nhìn ba người còn lại.

"Không phải thằng khốn Bác Lạc Vĩ kia về rồi sao, không chừng là Bác gia đang thanh lý thế lực." Thân Đông Hy nhíu mày, vừa nhắc đến tên của thằng chó đó là hắn muốn cầm súng lên bắn chết nó ngay.

"Vẫn nên cẩn thận thì hơn, thế lực nhà họ Bác những năm gần đây càng ngày càng bành trướng, Bác gia không ai là đèn đã cạn dầu cả." Trịnh Duẫn Hạo trong lòng suy tư.

...

Gia chủ Bác gia hiện giờ là ông nội của Thái Thiên, Bác Trọng Tiết.

Bác Trọng Tiết có hai trai một gái, đứa con lớn là Bác Húc cha cậu, vợ là Thẩm Xương Mẫn. Mẹ Thái Thiên sau khi sinh đứa con lớn Bác Úc Hoài, cách vài năm sau lại sinh thêm ba đứa. Lần lượt là Bác Lạc Vĩ, Lí Thái Thiên và Bác Diêu Hanh.

Cô ba nhà họ Bác, Bác Mĩ Anh này thực sự là một nữ quân nhân thiết huyết. Chưa kết hôn, không thích hẹn hò, suốt ngày ở quân doanh đấm đấm đá đá, làm một nhà Bác gia đau đầu không thôi.

Con trai út là Bác Gia Thành, không sống ở trong nước, thế lựa của hắn hoạt động mạnh tại Châu Âu, là một trong năm vị thiếu chủ của gia tộc Welfen.

Hai ngày nay cậu sống ở Bác gia rất tốt, mặc dù đã không ở đây một thời gian dài nhưng hương vị gia đình khiến cậu cảm thấy thân thuộc. Hôm nay cậu dậy khá sớm, đánh răng rửa mặt xong thì liền xuống lầu. Bàn ăn bây giờ đã có không ít người ngồi, ghế chủ vị là ông nội cậu, hai ghế bên tay trái lần lượt là ba mẹ, sau đó là chú út và anh hai, cô ba thì giờ chắc còn đang ngủ rồi.

"A Thiên dậy rồi à, vào ăn sáng thôi con." Bác Húc nhìn thấy cậu đi xuống, vẫy tay gọi.

Cả nhà ngồi vào bàn ăn liền nói chuyện rôm rả, không biết là đang nói đến việc gì mà ai nấy đều cười khanh khách.

"ANH..." Từ cửa lớn Bác gia đột nhiên truyền tới tiếng gọi cực kì ngọt ngào.

Mọi người trên bàn ăn đồng loạt nhìn theo hướng âm thanh phát ra thì thấy thân ảnh thiếu nữ xinh đẹp đi vào.

Bác Gia Thành sau khi nhìn thấy không khỏi cau mày, lên tiếng chất vấn: "Chú không phải đã bảo cháu không được rời khỏi nước A rồi hay sao."

"Không thèm nói chuyện với chú." Người xuất hiện vừa rồi chính là viên ngọc quý trên tay Bác gia, Bác Diêu Hanh, tên tiếng anh là Karina.

"Anh, lâu rồi không gặp, em nhớ anh chết đi được." Bác Diêu Hanh chạy đến ôm cổ Thái Thiên, không ngừng cọ cọ cái đầu nhỏ.

Thái Thiên không những không đẩy cô ra, còn nuông chiều xoa đầu: "Về khi nào, sao không gọi cho anh."

"Chú út không cho em về nước, em vất vả lắm mới thoát khỏi đám thuộc hạ đấy của chú ấy, ngồi máy bay cả đêm về đó." Bác Diêu Hanh vừa nói vừa lườm Bác Gia Thành, sau đó lại dùng vẻ mặt cực kì uỷ khuất nhìn Thái Thiên."Nhìn mà xem, cả nhà nuông chiều nó nên bây giờ nó chẳng thèm nghe lời ai." Bác Gia Thành một bụng tức giận, lại không nỡ nặng lời với cô nên quay sang trút hết lên mấy người đang ngồi trên bàn ăn.