Chương 2: Khó có thể buông/Tình yêu này buông được rồi/Trở về Bác gia

Cậu một mình ngồi bên đường ngây ngốc rất lâu, mọi chuyện vẫn là đi đến bước đường này.

Cậu phát hiện Dĩ Bắc bất thường là vào ba tuần trước. Hôm ấy anh nhận được một cuộc điện thoại nghe xong thì liền đi ra ngoài, đến tận khuya mới cả người đầy mùi rượu trở về nhà. Đó là lần đầu tiên Thái Thiên nhìn thấy anh say đến mức không còn tỉnh táo. Trong khi ngủ còn mếu máo gọi "Tử Huyên", nói không hoài nghi là giả nhưng cậu tin tưởng anh, cũng tin tưởng vào tình yêu của cả hai.

Là cậu quá kiêu ngạo, quá tự phụ.

Người đó thật sự xuất hiện.

Ban đầu cậu còn hoài nghi cô ấy cùng bạn trai xuất ngoại bỏ trốn nhiều năm, làm sao còn có khả năng trở về. Hiện giờ không ngờ, cô ấy lại cùng Dĩ Bắc kết hôn.

Yêu anh nhiều năm như vậy, cậu biết rất rõ "cô ấy" là ai.

An Tử Huyên, vị hôn thê của Tống Dĩ Bắc.

Hai người từ nhỏ đã có hôn ước, cũng xem như là thanh mai trúc mã. Nhà họ Tống và nhà họ An đã định, đợi cả hai tốt nghiệp đại học xong sẽ kết hôn nhưng không ngờ giữa đường lại nhảy ra một Bác Lạc Vĩ. Không những cướp mất cô dâu còn dụ cô dâu chạy mất, nhiều năm không có tung tích lại bỗng nhiên xuất hiện.

Thái Thiên cười khổ, vẫn là không thắng nổi bạch nguyệt quang trong lòng anh.

Chúc hai người hạnh phúc.

Cậu đứng dậy, lê thân thể mệt mỏi trở về nhà sau đó đem vali đã bám đầy bụi từ trong tủ ra cho hết quần áo vào. Bao nhiêu năm xem nơi này là nhà, cuối cùng vẫn phải rời đi.

Lúc ra khỏi căn hộ, tuyết đang rơi, bông tuyết lạnh lẽo và gió lạnh thổi qua mặt. Khi đó cậu mới chậm chạp nhận ra, hình như lại đến mùa đông rồi.

Mùa đông ở Bắc Kinh thật lạnh, cậu thuận tay sửa lại khăn quàng cổ, mới phát hiện ngón tay đã rét đến tái xanh. Tháng 11 năm nay lạnh hơn so với mọi năm rất nhiều.

Thái Thiên vuốt ve chiếc nhẫn bạc trên ngón áp út, nhìn nước mắt nhỏ xuống mu bàn tay. Dĩ Bắc từng nói: "Tặng em, chỉ cần một ngày tình yêu của em đối với Dĩ Bắc anh chưa dừng lại, chiếc nhẫn này sẽ do em bảo quản. Thái Thiên, anh yêu em!"

Dĩ Bắc, đợi em không còn yêu anh nữa, em sẽ đem nhẫn trả lại cho anh. Đem cả tình cảm bao năm của chúng ta trả lại cho anh.

Cậu ngồi bệt xuống đất, hai tay siết chặt ôm lấy đầu, phát ra âm thanh nức nở. Lúc này cậu chỉ cảm thấy vô cùng đau đớn, tuyệt vọng như người chết đuối không tài nào với tới thanh gỗ trôi.

Còn nhớ mẹ cậu từng nói, hai người đàn ông sao có thể dài lâu, không có pháp luật bảo vệ, không được người thân chúc phúc, thậm chí đến một đứa con làm ràng buộc cũng không có. Chỉ dựa vào tình yêu thì có thể chống đỡ được bao lâu?

Nhưng cậu vẫn là không nỡ lòng rời đi...

Cậu cảm thấy rất lạnh, không chỉ có thân thể mà trong lòng cũng giống như bị thủng một lỗ để gió lạnh thổi qua. Càng ngày cậu càng cảm thấy xa lạ với người đàn ông mà mình đã moi tim móc phổi yêu suốt tám năm qua.

Tuyết bắt đầu rơi nhiều hơn, đột nhiên bên cạnh Thái Thiên truyền đến tiếng động cơ xe, người nọ bước xuống, giọng nói già nua, cung kính hướng cậu cúi người: "Thiếu gia, nên về nhà rồi."

...

Thái Thiên ngồi trên xe, tâm tình bây giờ vô cùng phức tạp.

"Ông ấy bảo ông đến đón tôi?" Thái Thiên nhàn nhạt mở miệng, giữa lông mày là một mảnh hiu quạnh.

"Phải, là gia chủ bảo tôi hộ tống thiếu gia trở về." Chu lão quan sát Thái Thiên qua kính chiếu hậu, đáp.

"Chu lão, ông ấy biết rồi?" Thái Thiên nhìn ông, mặc dù hỏi nhưng giọng điệu rất khẳng định.

"Vâng, chuyện giữa cậu và Tống thiếu gia, gia chủ biết rất rõ, ông ấy luôn quan tâm tới cậu." Chu lão đẩy đẩy gọng kính cũ.

Lời này của ông là thật, những năm gần đây gia chủ quan tâm yêu thương tam thiếu gia ra sao, ông là người rõ nhất.

"Ông ấy còn nhớ lời hứa năm đó?" Ánh mắt cậu ảm đạm, trong lòng cười khổ, lão già ấy đoán đúng rồi.

Bảy năm trước, cậu 19 tuổi, người của Bác đại gia tộc đột nhiên đến nói với cậu, cậu là tam thiếu gia nhà họ Bác. Cậu nhất mực không tin nhưng chứng cứ một cái lại một cái bày ra trước mắt khiến cậu không thể phủ nhận, Thái Thiên hoàn toàn sụp đổ lúc nhìn thấy tờ giấy xét nghiệm DNA. Cậu thật sự là cháu ruột chủ tịch tập đoàn Bác thị.

Bác thị từ lâu chính là đại địch thủ của Tống thị. Hơn nữa, Bác Lạc Vĩ chính là anh trai ruột của cậu, nhị thiếu Bác gia.

Hận đời trước chồng lên đời này, đúng là ân oán khó giải. Năm đó họ muốn nhận lại Thái Thiên nhưng cậu một mực từ chối.

Cậu thật không thể tưởng tượng nổi nếu Dĩ Bắc biết cậu là tam thiếu gia nhà họ Bác sẽ đối xử với cậu ra sao. Bí mật này cậu che dấu suốt nhiều năm ở bên cạnh Tống Dĩ Bắc, trước nay hắn cũng sẽ không quan tâm đến các mối quan hệ bên ngoài của cậu, càng sẽ không điều tra nguồn gốc của cậu. Có thể vì tin tưởng, cũng có thể là vì không để tâm.

Còn ước định? Bác Trọng Tiết biết được chuyện day dưa giữa cậu và Tống Dĩ Bắc, cũng không gây khó dễ, chỉ nói với cậu "Cả đời này nếu Tống Dĩ Bắc không buông tay con, Thái Thiên con một chút cũng sẽ không liên quan tới Bác gia nhưng nếu một ngày Tống Dĩ Bắc bỏ rơi con, con bắt buộc phải quay về Bác gia nhận tổ quy tông, không được có bất kì dây dưa nào với Tống gia".

Lúc đó cậu đáp ứng với ông là bởi cậu tin rằng Dĩ Bắc đời này sẽ không rời xa cậu. Nhưng trên đời này làm gì có thứ gọi là tuyệt đối, Dĩ Bắc vẫn vứt bỏ cậu.