Chương 1

"Tình yêu dạy bạn điều gì?"

Với tôi, nó khiến tôi nhận ra rất nhiều thứ.

Ví như, một người hôm nay có thể yêu bạn đến chết đi sống lại cũng có thể vào ngày hôm sau bỏ rơi bạn mà không hề có một chút luyến tiếc.

Ví như, cả hai yêu nhau nhiều năm như vậy, bạn luôn tin rằng tình cảm của đối phương chắc chắn sẽ không thay đổi nhưng đến một ngày anh ấy lại đứng trước mặt bạn và nói "chúng ta chia tay đi".Ví như, trước đó đã tưởng tượng không biết bao nhiêu lần về "sau này" của cả hai nhưng rốt cuộc người đi đến cùng trời cuối đất với anh ấy lại là một người khác.

Tình yêu vốn dĩ không thể nói trước.

...

Trong một quán cà phê nhỏ nằm ở khu phố sầm uất nhất của Bắc Kinh, có hai người đàn ông đi vào, họ gọi một ly americano và một ly sữa nóng, chọn ngồi ngay cạnh cửa sổ sát đất. Vị trí này thật sự rất tuyệt, có thể nhìn ngắm phố đi bộ người người qua lại, thấy được những toà nhà cao như núi và cả những bông hoa được đặt ngay ngoài tiệm.

Thái Thiên cảm thấy kỳ lạ, tại sao Dĩ Bắc lại hẹn cậu ra ngoài nói chuyện, có việc gì không thể gặp ở nhà sao.

Thấy người đối diện mãi không mở miệng, Thái Thiên uống một ngụm sữa nóng, lên tiếng hỏi: "Anh có chuyện muốn nói với em sao?"

Dĩ Bắc nhìn chằm chằm cậu, trong lòng có chút chần chờ nhưng khi nghĩ đến nụ cười của người kia, tâm tình ấy liền biến mất

"Tôi sắp kết hôn rồi." Dĩ Bắt biểu tình lạnh nhạt, dứt khoát nói với ngồi trước mặt.

Cậu như mất đi hết tri giác, khuôn mặt cứng đờ, môi run rẩy hỏi lại: "Anh nói cái gì?"

"Ngày bảy tháng sau tôi kết hôn." Trên gương mặt của Dĩ Bắc đã mang theo chút phiền chán.

"Anh đùa có phải không? Làm sao có thể?" Thái Thiên gượng cười, hai mắt nhìn Dĩ Bắc có chút không rõ.

"Lời có đùa hay không, tôi nghĩ em biết rõ."

Thái Thiên biết Dĩ Bắc không đùa, trước nay Dĩ Bắc đều không thích nói đùa nhưng làm sao cậu có thể chấp nhận lời này là thật đây.

Thái Thiên yêu Dĩ Bắc tám năm, từ cao trung năm hai cậu đã thích anh. Quấn lấy Dĩ Bắc ba năm, cuối cùng hai người cũng ở bên nhau, khi đó cậu chỉ mới là sinh viên năm nhất.

Mọi người đều cho rằng cậu không xứng với Dĩ Bắc, bản thân Thái Thiên cũng thấy như vậy. Dĩ Bắc là học sinh xuất sắc toàn trường, ngoại hình không những tốt, thân thế lại càng không đơn giản. Còn cậu? Sáu tuổi ba mẹ do tai nạn giao thông mà qua đời. Người thân còn lại chỉ có một, dì liền thay thế họ chăm sóc cậu.

Năm Thái Thiên 15 tuổi, dì lập gia đình, cậu chủ động dọn ra ngoài sống, tìm công việc bán thời gian, vừa làm vừa học.

Tốt nghiệp đại học, Dĩ Bắc một mình ở bên ngoài làm việc, dùng đủ loại lí do thuyết phục cậu không nên bôn ba vất vả. Dĩ Bắc nói nguyện ý nuôi cậu cả đời.

"Không, chúng ta ở bên nhau sáu năm, anh khẳng định sẽ không làm như vậy, phải không Dĩ Bắc?" Thái Thiên liên tục lắc đầu, trái tim cậu như bị ai đó đâm một dao, đau đến không thở nổi.

"Sáu năm nay tôi chơi đủ rồi." Dĩ Bắc lại có thể hờ hững nói ra những lời này.

"Tống Dĩ Bắc, thì ra từ trước tới nay anh xem tôi là đồ chơi." Cậu cúi đầu, che đi vẻ mặt thống khổ cùng đôi mắt đỏ hoe.

Thái Thiên thật muốn bật cười, cười bản thân, cũng cười anh ta. Cười bản thân bao nhiêu năm ngu ngốc bị anh ta lừa, cười anh ta nhiều năm như vậy che đậy ở bên cậu.

"Ngài Tống, tôi thật ngưỡng mộ ngài, diễn lâu như vậy, có mệt không?" Giọng điệu của cậu đầy chăm chọc nhưng nước mắt lại không kìm được mà tuôn đầy mặt.

"Phải! Tôi mệt rồi." Lời này giống như kiềm nén đã lâu, Dĩ Bắc nói ra không chút chần chờ.

Mấy chữ này như cây búa, đem hy vọng cuối cùng của cậu đập nát.

Thái Thiên im lặng, như để lại chút tôn nghiêm cho mình, bởi vì bây giờ cậu rất muốn cầu xin hắn đừng kết hôn, xin hắn đừng rời đi.

"Chúng ta chia tay đi." Thật lâu không thấy Thái Thiên mở miệng, Dĩ Bắc cũng mất hết kiên nhẫn.

Thái Thiên chậm rãi nâng tay, lau khô nước mắt còn đọng lại, hít một hơi thật sâu, ngăn cản không cho tiếng nấc phát ra, dần dần bình phục lại cảm xúc kích động.

"Tống Dĩ Bắc tôi không bao giờ muốn gặp lại anh nữa." Thái Thiên quát lớn, đứng dậy cầm lấy tách americno hất thẳng vào mặt của Dĩ Bắc.

Để lại Dĩ Bắc ngồi bất động, Thái Thiên nhanh chóng rời đi. Bước trên đường lớn cậu không còn can đảm như ban nãy, ngồi gục bên vỉa hè, khóc đến mơ hồ.

A Chỉ nói đúng, tình cảm của cậu và Dĩ Bắc vô cùng sâu sắc.

Một mặt khác, A Chỉ cũng nói tình yêu này sẽ không có kết cục tốt đẹp.

Kẻ trong cuộc u mê, người ngoài cuộc rõ ràng.

"Người ngoài cuộc lúc nào cũng sáng suốt hơn kẻ trong cuộc.

Tuy nhiên, người đứng ngoài thì làm sao hiểu rõ nổi đau của kẻ đang chịu tổn thương."