Chương 50: Tụ [1]

Ngày dần dần lạnh lên, nơi này mùa đông không có tuyết rơi, điều này làm cho người từ nhỏ lớn lên ở Đông Bắc như ta có chút không quen. Mỗi buổi sáng mặc áo khoác đi đón xe bus, buổi trưa ở công ty cùng mọi người ăn cơm trưa, đến lúc trời đã lờ mờ, lại một người đón bus về nhà. Thỉnh thoảng sẽ thừa dịp trời tối, tản bộ trở về. Căn nhà một người, trống rỗng.

Cẩn nói, đến tháng 12 mới có thể xử lý tốt công tác, rồi mới đi đến bên này được. Không biết là công tác bên kia xử lý thuận lợi hay là nàng nhớ ta như ta nhớ nàng, chưa đến tháng 12, nàng với nhi tử cũng đã sang.

Đi chuyến bay sáng ngày thứ hai, đại khái buổi trưa sẽ đến. Tìm kiếm thời gian chính xác của chuyến bay, chạy đến phòng quản lý, tìm quản lý để xin nghỉ. Nhưng quản lý lại không có ở đó, xoay người đi gõ cửa phòng đại lão bản, cũng không ai trả lời. Phiền muộn xoay người đi, muố gọi điện thoại cho quản lý, kế toán lại ôm một đống đồ lớn đi đến, vừa thấy ta, cười mong ta giúp một tay.

"Quản lý đi đâu rồi?" Ta tiếp nhận đồ trong tay kế toán, thuận miệng hỏi.

"Đi XX cục đi, có việc gì sao?"

"Sáng mai ta có việc, xin nghỉ!"

"Há, không thì sáng mai ta giúp ngươi nói một tiếng? Chuyện gì vậy?"

"Quên đi, không tốt lắm, ta vẫn nên tự mình gọi điện cho quản lý. A, việc nhà!"

Không muốn giải thích thêm, việc nhà chính là việc nhà, người không phận sự miễn hỏi.

Chờ mong Cẩn đến, hưng phấn đến độ một đêm không ngủ. Từ nội thành đi đến sân bay, trên đường đi nhìn đồng hồ mười mấy lần, chỉ hận thời gian trôi qua chậm quá.

Mà lúc ta chân chính thấy được các nàng, ta một câu cũng không nói được. Chỉ cười khúc khích, tiếp nhận hành lý trong tay Cẩn, nhìn nhi tử nhiều ngày không gặp, bảo các nàng lên xe.

Đã sớm đưa chìa khóa cho nàng với con, mỗi người một cái, móc khóa mua lúc một mình đi dạo, lúc đó mua ba cái, giống như đúc, một cái kèn harmonica nho nhỏ, nhưng cũng có khác biệt.

Nhi tử ngồi ở chỗ phụ xế chơi đùa với cái kèn harmonica nhỏ ấy, cầm để bên mép thổi thổi, phát hiện nó có thể thổi được, cầm ở trong tay chơi liên tục.

Thời điểm qua trạm thu phí ta quay đầu lại, liếc mắt một cái, Cẩn nhìn ngoài cửa sổ xuất thần, ngồi tựa lưng vào ghế thật nhàn, tay phải che lấy tay trái, chiếc nhẫn trên ngón áp út đập vào mắt ta.

Nàng tựa hồ đang suy nghĩ gì đó, ngại hài tử ngồi bên cạnh, không tiện hỏi nhiều. Có điều đại khái cũng có thể đoán được đi.

Vào trong nhà, nhi tử vừa vào trong đã chạy đi xem phòng của mình. Phòng này nhỏ hơn rất nhiều so với phòng bên kia, không biết tại sao, thấy có một loại cảm giác xa cách. Có thể là do tâm tình gây ra đi…

Mấy tháng trước, cũng chuyển nhà mới. Mỗi ngày chạy đi nhìn thợ trang trí, lôi kéo tay Cẩn đi chọn dụng cụ gia đình. Hai ta cùng lên mạng, chọn đồ điện gia dụng, tra tính năng, xem aftermarket [2]. Ở căn nhà kia, mỗi một đồ vật đều do hai chúng ta chọn, để tâm an trí. Mà lúc chuyển đến đây, lại không có được cảm giác hưng phấn, thoải mái kia.

May mà có Cẩn với con, làm cho ta tha hương ở thành thị này, cũng coi như là tạm trú.

Ba cái gian phòng thì cấp cho nhi tử hai gian, Cẩn cười nói ta quá nuông chiều hắn. Khặc, cha mẹ nhà nào không nuông chiều con của mình đây?

Đặt hành lý của Cẩn trong phòng ngủ, Cẩn vào phòng nhi tử nhìn một chút, lúc trở lại thì không có cười.

"Làm sao vậy? Nhân gia không cho ngươi giúp thu thập đi!" Xem vẻ mặt của nàng liền biết là bị "xua đuổi".

"Ân, không cần thì thôi, ta cũng bớt việc!" Cẩn khoát tay áo một cái, lại đây giúp ta một chút.

"Tức phụ, ngươi mệt không? Ngồi xuống trước đi, chờ dọn dẹp gần xong rồi thì chúng ta đi ăn cơm." Ta cười, nhận lấy y phục trong tay Cẩn, làm cho nó thẳng, treo vào tủ quần áo.

Quay đầu, phát hiện Cẩn đang nhìn ta.

"Làm sao vậy?" Ta nhanh chóng cúi đầu nhìn chính mình, không có gì khác thường… Làm gì mà lại nhìn ta như thế?

"Ta nhớ ngươi!" Cẩn nhìn chằm chằm ta nhìn một hồi lâu, chậm rãi nói.

Bỗng nhiên mũi liền cay, ta phát hiện, thực sự thì chính mình càng ngày càng không có tiền đồ.

[1] Lăng Duệ đại nhân đặt tên chương này chỉ có một chữ “tụ” mà thôi, cho nên ta giữ nguyên, sẽ hay hơn, “tụ” ở đây nghĩa là đoàn tụ, cùng ở chung một chỗ, tập hợp lại, tụ hợp lại.

[2] Aftermarket là một thuật ngữ trong máy móc. Để tìm hiểu nó thì phải tìm hiểu luôn phụ tùng OEM. Phụ tùng OEM là sản phẩm chi tiết của nhà cung cấp cho một hãng xe được bán ra ngoài thị trường dưới thương hiệu riêng của nhà cung cấp. Các nhà sản xuất xe hơi thường không sản xuất toàn bộ phụ tùng cho xe của họ.

Đa phần các nhà sản xuất dùng phụ tùng của các nhà cung cấp – do nhà cung cấp thiết kế và sản xuất – đóng vào bao bì riêng với logo hoặc nhãn hiệu của nhà sản xuất xe hơi để người dùng tin rằng họ đang mua sản phẩm chính hãng.

Nhà sản xuất xe hơi và nhà cung cấp có những điều kiện riêng rang buộc nhau để nhà cung cấp sau một thời gian nhất định có thế sản xuất và bán lẻ phụ tùng ra thị trường dưới thương hiệu riêng của nhà cung cấp. Loại phụ tùng này không phải là hàng thứ cấp, chất lượng kém với bao bì khác, mà hoàn toàn giống với phụ tùng trên xe của nhà sản xuất nhưng bán với giá rẻ hơn thông thường khoảng 70%.

Aftermarket là loại phụ tùng trái ngược với OEM. Loại phụ tùng này do các công ty ngoài – không phải là nhà cung cấp chính hãng – sản xuất đồ thay thế cho một loại sản phẩm, một mác xe nhưng không liên quan đến nhà sản xuất.

Thông thường loại đồ này cũng được sản xuất trên các loại máy gia công chính xác với vật liệu giống như đồ chính hãng. Nhưng đôi khi hình thức của loại phụ tùng này không nhất thiết phải giống hệt đồ chính hãng vì các công ty sản xuất phụ tùng ngoài không theo thiết kế của nhà cung cấp. Một số công ty ngoài việc nhượng quyền sản xuất phụ tùng thay thế còn có thiết kế riêng để nâng cao chất lượng sản phẩm. Điều này khiến các sản phẩm “Aftermarket” nhiều khi có chất lượng tốt hơn đồ chính hãng nhưng lại có giá rẻ hơn.

Còn có một từ nữa, là after-market, trong kinh tế nghĩa là giao dịch sau khi có giá, thị trường sau khi bán, ta cũng không hiểu lắm, nhưng đại khái chắc không phải nghĩa này đi :((. Ta thật nhức đầu nha.