Chương 51: Đề mục không nghĩ ra được.

"Có muốn gọi điện thoại cho ca ca hay không, nói một tiếng với hắn là các ngươi đã đến?" Ta ôm Cẩn, nghẹ giọng hỏi.

"Được, thế nhưng trước tiên làm cho ca ca đừng nói với ba mẹ ta!" Cẩn thấp giọng nói.

"Không nói cho họ? Tại sao a?" Bỗng nhiên ta có chút không hiểu, tại sao Cẩn đến rồi nhưng không nói cho cha mẹ biết đây?

Cẩn nhìn ta, nháy mắt một cái, bỗng nhiên vươn tay ra, sờ sờ trán ta. Ta biết, ta lại theo thói quen cau mày, nàng dùng tay vuốt lên vài đạo dấu vết kia, đột nhiên cúi đầu, một bộ dáng vẻ rầu rĩ.

"Ta muốn bồi ngươi nhiều hơn một chút!"

Cẩn rất ít khi đem nhung nhớ và lời yêu để ở trên miệng, mỗi khi nói ra những câu như vậy, chắc chắn sẽ trốn tránh ánh mắt của ta, chỉ sợ ta thấy được đau lòng trong ánh mắt của nàng.

Nàng càng như vậy, ta càng nhớ nhung vô cùng.

Minh bạch.

Chúng ta muốn giống như trước kia sớm chiều ở chung, sống chung một chỗ, tựa hồ trở nên rất khó, trở lại đây, hết thảy đều không thể giống nhau. Cẩn phải về nhà chăm sóc cha của nàng, ở bên cạnh cha mẹ, mà ta… Nàng chỉ muốn bồi ta nhiều hơn một chút.

Đây không phải là lần đầu tiên ta đối mặt với xung đột giữa tình thân và tình yêu. Năm mười tám tuổi, ta từng dùng phương thức tàn khốc nhất để chống đối với tình thân, mà hiện tại đã mấy năm sau, ta biết chính mình lúc đó vô tri và lỗ mãng. Thời điểm ký ức bắt đầu, ký ức đầu tiên chính là tình thân. Ta cho là đã mất đi, trong lúc giật mình lại phát hiện đang nắm chặt trong tay, càng quý giá hơn. Ta tin tưởng trước khi gặp Cẩn, ta không biết cái gì gọi là yêu, không phải chỉ là tình yêu, mà là yêu gia đình, yêu phụ mẫu, yêu những người có duyên phận ở bên cạnh ta. Ta muốn nói cho Cẩn, tình yêu của nàng làm cho ta trưởng thành, lời nói như vậy nói ra có chút vô lực. Cánh tay ôm chặt, làm cho nàng cảm thụ được sự tồn tại của ta. Nàng không cần lựa chọn, chọn lựa, bởi vì cho dù nàng làm gì, quyết định thế nào, đều sẽ không mất đi ta.

Ta từng dự tính tình huống xấu nhất, chính là dưới áp lực nào đó của cha mẹ mà Cẩn sẽ nói với ta lời biệt ly. Kể từ khi sinh ra ý nghĩ này về sau, thoáng chốc, ta không biết nên làm thế nào. Có một ca khúc tên là《Tình yêu như không khí 》, không còn yêu, phải làm sao hô hấp đây? Yêu không phải hoa kỳ [1], Rosa rubus [2] sau khi nở cũng có thể nở thêm một mùa nữa. Ta không có cách nào ôm lấy không khí, giả vờ như đó là Cẩn.

Ta nghĩ thông suốt, đó là cho dù hai ta có biệt ly, ta cũng sẽ không rời đi. Ở một khoảng cách như gần như xa mà chờ đợi. Nhìn nàng đến gần, nhìn nàng rời xa, vì nàng mà tùy thời chuẩn bị, nhưng ở thời điểm nàng xoay người tìm kiếm sẽ ẩn náu. Bỗng nhiên ta minh bạch rằng yêu một người không phải là giữ lấy, mà là đem nàng để ở trong lòng, đem vận mệnh của mình với nàng buộc lại với nhau. Yêu là một sự nghiệp vĩ đại, bởi vì dùng một đời mà nỗ lực.

Đã hiểu, cho nên cũng yên lòng. Ôm Cẩn, không cho nàng bất kỳ áp lực nào. Ta thậm chí còn cảm nhận được khó xử của nàng, một bên là cha mẹ, một bên là ta, hai lực lượng này trong lòng nàng cứ ngươi lôi ta kéo, nàng cần bao nhiêu tinh lực và thời gian mới cân bằng được tất cả những thứ này.

Bầu không khí trong phòng tựa hồ ngưng tụ lại, khó chịu. Hơi nghiêng đầu, phát hiện tiểu nữ nhân này đang tựa trên vai ta, hai mắt khép hờ

"Ngủ rồi sao?" Ta nửa cười nửa hỏi.

"Không, đang chờ ngươi mở miệng."

"Muốn nghe ta nói cái gì?"

"Cái gì cũng tốt!"

"Vậy thì cái gì ta cũng không nói!"

Ta bỗng nhiên nở nụ cười, thẳng người, sau đó nhìn một chút Cẩn đang một mặt mờ mịt.

"Nhiều lời vô ích, ta rửa tay đây…"

[1] Hoa kỳ: thời kỳ nở hoa, thời kỳ ra hoa.

[2] Rosa rubus: một loại hồng… mọi người tự google đi nhé :3 tiếng Hoa là开到荼蘼

—– Hắc hắc! Minh Minh đúng là sắc lang nha. Chương sau dài lắm. Cho ta thời gian hoàn thành nha. Sau bộ này có ai muốn ta edit bộ gì thì cmt bên dưới hoặc inbox ta nha, ta xem xét. Nói vậy chứ bộ này chưa hoàn đâu. Còn lâu lắm :3